delusion
- Ở lại với anh đi. - Han Wangho rên rỉ.
Và Jung Jihoon biết ấy là đủ để giữ chân em lại lâu hơn đêm nay.
Tiếng anh cất lên còn nghẹn ngào mấy hơi thở gấp, làm Jung Jihoon say đắm như mộng giữa cõi trần. Em hít thở, tham lam chiếm lấy những hơi nóng sực mùi cồn trên cơ thể anh, men đưa hương tình ngất ngây như cổ vũ hai kẻ say chìm sâu vào hoan ái. Wangho nằm gọn dưới thân em, đôi tay trắng muốt vòng qua lưng em còn để lại mấy vết cào sưng tấy.
- Đừng bỏ anh ở lại. - Anh vươn lên, rủ rỉ bên tai em đầy ấm ức.
- Được rồi, bé yêu của em.
Khoảnh khắc này là thứ gì đó đặc biệt nhất đêm nay, khi cả hai đã đi quá giới hạn và dường như chẳng còn thiết tha gì về việc trở lại. Wangho vẫn nằm thoi thóp trong lòng em, mệt mỏi như chú cá mắc cạn, cả người ửng một sắc hồng đê mê quyến rũ, một tầng mồ hôi mỏng bao bọc lấy cơ thể anh dưới ánh sáng chói loá lấp lánh như dải satin thượng hạng được dâng cho những hoàng tộc nơi Địa Trung Hải nóng ẩm quanh năm.
Tình ái vẫn là thứ gì đó Jung Jihoon biết bản thân mình không thể chọc vào.
Nhưng tấm màng ngăn cách ấy đã bị Han Wangho rạch nát, không em một cơ hội thoái lui, tình yêu trào dâng, như sóng thuỷ triều vùi dập lí trí của em dưới ba ngàn thước nước. Và nếu cứ như vậy, em sẽ hoàn toàn đắm chìm trong thứ ái tình giả dối ấy mà chẳng thể phản kháng lại chút nào.
Han Wangho không chịu để em bế anh đi tắm, dù cơ thể hai đứa đã đầy những mồ hôi và em biết sẽ tệ lắm nếu để anh thiếp đi với tình trạng như vậy.
- Nhưng em sẽ lại bỏ đi anh mất thôi. Sẽ chẳng ai muốn ở lại bên anh cả.
Và đôi mắt anh ướt đẫm, đớn đau.
- Nếu tỉnh táo chỉ để thấy bản thân cô đơn và thảm hại nhường nào, thì anh nghĩ, mình cứ say đi thì hơn.
Bởi dù sao thì chuyện đời cũng vẫn vậy.
Sẽ không ai vì anh tỉ tê than khóc mà ôm lấy anh vỗ về, sẽ không ai biết sự bất an khổ sở điên cuồng cào cấu trái tim anh hằng đêm chỉ mong được một lời ước hẹn, một sự đảm bảo nhất định cho tương lai sau này.
Sẽ chẳng có ai đâu.
Và vì chuyện đời cứ mãi là cay đắng, nên ta có khóc cũng chỉ mình ta nghe thôi. Và nhân gian là thế người ạ, chẳng gì ngoài lạnh lẽo đoạ đày.
- Anh ngủ đi. Em trông cho anh ngủ.
Không khó để Jung Jihoon cảm nhận được nỗi bất an và bức bối trong lòng người trước mắt. Ngay cả khi hai đứa đã say sưa đến quên cả đất trời, ngay cả khi Han Wangho trong vòng tay em, dù cho em có nghe được tiếng anh không ngừng thở dốc bên tai sau mỗi nhịp thúc sâu, nghe thấy tiếng nước mắt anh rơi rới trên chiếc nệm trắng tinh, thì hồn anh vẫn đang đâu đâu, như trôi dạt về một chiều không gian khác.
Thứ duy nhất ở lại bên em chỉ là thể xác như muốn héo rũ úa tàn.
Tiếng chuông đồng hồ não nuột lôi Han Wangho tỉnh lại sau cơn mê đắm, trong đầu là rối rắm rung động trước nụ cười dịu êm ngoan hiền mênh mang chất chồng lên hình ảnh về một đêm nồng say tình dục. Nhưng Jung Jihoon vẫn ở đây.
Han Wangho không biết bản thân rốt cuộc đang suy tính điều gì để rồi phát điên trong trò đùa chính bản thân mình tạo ra. Anh dựa vào nụ cười dịu ngọt và cái bóng lưng vững chãi ấy để nhớ về một người không còn thuộc về mình, anh ôm ấp nỗi bất an miên man cần được vỗ về với một người vốn dĩ không cần phải có trách nhiệm với anh. Và tội lỗi làm sao, khi gán ghép hình ảnh Song Kyungho chồng chất lên một người vô tội để kéo người ta cùng anh điên trong rượu độc ái tình.
Phàm là chỉ trong những cơn say, con người ta mới dám yêu thương nhau như vậy.
Jung Jihoon vẫn dịu dàng cười mỉm, xinh đẹp trong ngần như hạt nắng ban mai, Han Wangho không trốn tránh ánh nhìn của em, khoé mi cong vút nét cười vừa đa tình vừa lẳng lơ. Dấu vết từ những cái hôn ám muội còn hằn rõ trên làn da anh mịn màng, và những xúc động mạnh mẽ đã vượt quá giới hạn khiến Jung Jihoon không thể thôi khao khát những ham mê nhuốm màu sắc dục.
Vượt qua tất thảy mong chờ của em, anh nắm chặt tay em đặt lên vòng eo mảnh, từ từ trượt xuống thắt lưng theo chuyển động yêu kiều của anh khi đôi môi bị xâm chiếm.
Lần này là Jung Jihoon, thực sự là em ấy.
Những tiếng rên vụn vặt bắt đầu rơi rớt khi đôi môi của cậu em nhỏ tuổi chạm đến yết hầu của anh. Wangho cứ mãi say trong cái cách em mải miết vờn rờ mà không để ý tới thứ đã sẵn sàng đi vào trong anh. Một lần nữa.
Wangho bị em ghì trong lồng ngực mà đưa đẩy, khoé mắt xinh đã phiếm hồng từ bao giờ, ngân sa nơi gò má anh ửng đỏ, rớt rơi, hoà cùng mồ hôi đang chậm rãi chảy dọc thân hình cậu đàn em có nụ cười trong trẻo.
Chuyện phát sinh đêm nay không một ai biết ngoài bọn họ. Han Wangho muốn an ủi chính mình, rằng đây chỉ là chút chuyện khó có thể kìm lòng khi bản thân đã nhuốm men say, để rồi cùng Jung Jihoon say sưa đến truỵ lạc. Chỉ là Han Wangho không rõ, bản thân anh bây giờ, là say tình hay say rượu.
Dù sao đi nữa thì, giấc mộng tuổi hoa đã chết, tình thơ đã sớm không còn, sự chung chạ về xác thịt lúc này chỉ là tiếng giễu cợt cho mối tình trong trắng ngày nào mà thôi.
Jihoon ghé sát tai anh, cổ họng nóng bỏng thở ra từng cụm hơi thoang thoảng mùi bạc hà thanh mát, vòng tay vững chãi đỡ lấy vai anh, phóng đãng đưa đẩy. Han Wangho cũng chẳng kìm nén làm chi, anh ôm lấy Jihoon, đón nhận tất cả những ham mê nhuộm màu dục tính. Toàn bộ cung bậc cảm xúc hoà cùng ái ân, quay cuồng và đắm đuối.
- Anh Wangho đáng yêu thật đấy.
- Đáng thì yêu anh đi?
Nhưng riêng lời này thì người đừng nói ra làm gì cả.
Tiếng yêu đơn côi vất vưởng cùng hơi thở trên chóp mũi Han Wangho làm anh khó chịu. Đương nhiên rồi, Jung Jihoon sẽ không yêu anh, sẽ chẳng ai yêu một người vì người ấy kéo mình lên giường cho một cuộc dạo chơi đầy mê luyến cả. Sẽ không.
Nhưng nếu em yêu anh thì sẽ thế nào? Han Wangho không biết, anh bối rối và buồn bã trong cái ảo niệm cực kì ích kỷ của chính bản thân, rồi đem tất cả những thứ chết tiệt ấy đổ tại đống kỉ niệm vẫn ám ảnh anh từng ngày.
Thực ra, ngay từ đầu, với tình yêu, Han Wangho không hề mơ mộng, không toan tính, càng không dám đem trái tim mình ra để lựa chọn giữa "yêu" và "được yêu". Nhưng nếu đã có cả, anh cũng biết tham lam. Cũng muốn khoác lên mình chiếc áo vừa đau thương vừa lộng lẫy huy hoàng của tình yêu, để hạnh phúc hay cả xót xa trong những thứ mà nó đem lại. Nếu anh yêu một người và vừa vặn người ấy cũng yêu lại anh, chẳng phải ấy là điều hạnh phúc nhất sao? Nhưng cuộc đời trớ trêu, đếm được bao nhiêu cuộc tình vẹn toàn mĩ mãn?
Từ một mối tình mơ màng thanh sạch, để rồi qua những cơn mơ đẹp nhất thuở thiếu thời, đến khi một mình Han Wangho tỉnh giấc chỉ thấy một thành quách đổ nát tan hoang, một giấc mộng vàng son tan vỡ.
Đối mặt với những nỗi đau quá sớm, Han Wangho nghĩ rằng bản thân đã dần quên mất cái gì gọi là yêu, hay anh vốn dĩ không cho rằng bản thân có thể yêu thương người khác sau những đổ vỡ với hai mối tình đầu. Viên kẹo độc ngọt ngào Song Kyungho để lại vẫn còn khoá chân anh trong những thứ đã từng là của họ, khiến anh mãi mãi mơ về một vùng trời, một thế giới, một vũ trụ nào đó mà hai người là những kẻ may mắn có thể song hành cùng nhau trong suốt chặng đường đằng đẵng của một kiếp người ngắn ngủi.
Mà Park Jaehyuck bảo rằng ấy là cái thảm trạng chung của một số người - của một bộ phận nhân loại: mãi mãi vươn tới sự hoàn hảo, một sự hoàn hảo mà họ mãi mãi bị cách ngăn.
Âu cũng phải, bởi sự nuối tiếc những gì ta bỏ lỡ luôn có ma lực thu hút gấp hàng nghìn lần so với những gì ta đang có ở thực tại.
- Jihoon ôm anh được không?
Han Wangho nỉ non, như thể những cái ôm và sự yêu thương là thứ gì xa xỉ lắm đối với anh ngay lúc này. Dù rằng vẫn biết không thiếu những người yêu thương anh và sẵn sàng hi sinh tất cả vì anh, thì cuối cùng, Han Wangho vẫn là kẻ cô đơn trong thế giới của mình.
- Nhưng mà anh Wangho có yêu em đâu. Nếu chỉ vì mấy phút xúc động nhất thời mà cứ bám lấy em như cọng phao cứu mạng, lỡ như em không giống Seo Daegil hay anh Jaehyuck, anh định thế nào đây?
Chính bản thân Jung Jihoon cũng không biết mình lo cho Han Wangho làm cái gì.
Han Wangho không trả lời, chỉ đăm chiêu nhìn em, nét buồn thương thấm đẫm khoé mi anh, xót xa đến mức Jung Jihoon tưởng rằng bản thân mình mới là kẻ tồi tệ đang muốn vứt bỏ anh.
- Nhưng anh không nghĩ về em, đúng chứ?
Và tất cả những gì vừa mới xảy ra chỉ là tai nạn sau nỗi nhớ nhưng một người quá đỗi của anh, chứ chẳng phải tình nồng ý đậm với em hay gì cả.
Han Wangho không muốn trả lời những câu hỏi của em, anh thở hắt ra, muốn quăng đi hết những áp lực và tội lỗi bản thân đang mệt mỏi gánh vác, đôi mắt ngây dại nhìn người trước mặt mà lắc đầu.
- Anh tệ thật đấy, Han Wangho.
Jung Jihoon cay đắng cười, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lúng túng không biết nên làm gì cứ nắm chặt giữa không trung, như một thước đo khoảng cách giữa hai người hiện tại.
Cũng chỉ có thể trách bản thân không kiên định. Bởi Han Wangho thì còn có cơn say làm lí lẽ, em thì có gì?
Lý trí có thể giúp em che dấu, nhưng trái tim thì mãi mãi không nói dối em.
- Anh...anh không biết nữa.
Anh không biết là mình yêu Jihoon hay còn nhớ về anh Kyungho nữa.
Tất cả như một vùng ảo ảnh mờ hơi sương, nguy hiểm như một khu rừng đầy yêu ma quỷ quái, xung quanh không có một ánh mặt trời. Han Wangho sợ mình lại lầm được lạc lối, cứ loay hoay mãi không dám tiến vào. Anh muốn đợi độ nào mặt trời lên cao, dương quang chiếu rọi tỏ rõ mặt đường, lúc ấy anh sẽ đưa ra quyết định của mình.
Nhưng Jung Jihoon thì có vẻ không muốn thế.
- Thôi bỏ đi, anh đừng nói nữa.
Nói rồi, em đẩy Han Wangho xuống giường, vùi anh vào chiếc chăn bông to sụ. Em ôm lấy anh, qua lớp chăn dày, như đã lấy hết dũng cảm đời mình, khẽ nói:
- Nếu bây giờ em nói em thích anh, thì thế nào?
What if I told that I love you?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com