17. Vợ chồng
"Mời thiếu gia !"
Thanh Pháp nhẹ nhàng gật đầu, trước mặt đều là những bộ sườn xám được thiết kế không quá cầu kì sặc sỡ mà trang trọng quý phái. Có sườn xám ngắn tay, dài tay, sườn xám tà dài và tà ngắn. Chất liệu vải rất tốt, mặc vào chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Thanh Pháp nhìn Đăng Dương một cái, gương mặt lộ rõ sự khó hiểu. Sườn xám nếu không mặc đúng size của cơ thể sẽ rất làm mất đi nét đẹp vốn có, người như hắn đương nhiên sẽ tính toán chu toàn, không lẽ là hắn cho người may riêng cho cậu sao?
"Không thích sao?" Đăng Dương thấy cậu nhìn mình, cứ tưởng rằng những trang phục ở đây không vừa ý cậu.
Thanh Pháp lắc đầu:
"Không, đều rất đẹp!"
Thanh Pháp nói xong liền tiếp tục lựa chọn, bỏ qua nghi hoắc trong đầu.
Trần Đăng Dương tâm trạng thoải mái, làm sao không vừa ý cậu được chứ? Hắn đã cho người may riêng theo số đo của cậu, may theo phong cách và khí chất của cậu mà.
Còn làm sao có được số đo thì quá dễ dàng, lần đó ôm hôn cậu, bao nhiêu lồi lõm của cậu hắn đều cảm nhận được rất rõ ràng!
Thanh Pháp đã chọn được một bộ sườn xám vừa ý nhất, liền đi thay ra. Bên ngoài Trần Đăng Dương đang rất nôn nóng mong chờ bóng hồng của mình.
Hắn cứ nghĩ rằng bản thân vốn rất trầm tĩnh, không gì có thể khiến hắn hô hấp loạn nhịp, nhưng mà hắn đã lầm rồi!
Ngay khi Thanh Pháp vừa vén màn đi ra, dáng điệu thành thục, kiêu sa, đôi mắt hắn đã không thể nào rời khỏi người cậu!
Cậu diện sườn sám màu đỏ trầm, có viền đen, họa tiết đen không quá cầu kì, được may cạnh những đường viền đen, trông rất đơn giản nhưng không kém phần tinh tế. Là loại sườn xám tà dài, không xẻ ở hai bên mà được xẻ một bên từ giữa đùi trước, cách xẻ tà này khiến cậu không lộ cả hai bên chân dài, khi bước đi sẽ càng thêm duyên dáng yêu kiều. Tay áo ngắn tới giữa bắp tay không xòe mà ôm vào, khiến đôi cánh tay càng được thon thả. Da cậu vốn trắng trẻo, nay lại diện sườn xám đỏ trầm càng làm nổi bật làn da của cậu.
Khuôn mặt cậu hôm nay nhìn cuốn hút lạ thường, dường như còn có chút ngại ngùng, kết hợp với sườn xám càng khiến thêm lộng lẫy nhưng không kém phần thanh lịch.
Vẻ đẹp này, Trần Đăng Dương không thể nào đặc tả hết được!
"Trần Tổng!" Thanh Pháp bị hắn 'chiếu tướng' liền thấy khó chịu.
Vậy mà hắn vẫn chưa chịu thôi?
"Trần Tổng?"
Lúc này Trần Đăng Dương mới nhận ra là cậu đang gọi mình, đảo mắt đi nơi khác, ra vẻ không có chuyện gì:
"Em trang điểm đi! Tôi thay quân phục!"
__________________________
"Vui đến thế?" Đăng Dương tâm trạng vô cùng vui vẻ, rất có hứng thú trêu chọc người bên cạnh.
"Vui cái gì chứ?" Thanh Pháp ngượng đến đỏ mặt, hét lên với hắn.
"Mặt em đỏ quá kìa!"
"Im đi!"
Cái tên này thật đáng ghét! Trên người mặc quân phục mà chẳng đứng đắn tí nào!
Lúc nãy trong tiệm, cậu yêu cầu trang điểm nhẹ thôi, bọn họ lại là người chuyên nghiệp, loáng một cái đã xong. Vừa ngẩng đâu lên đã thấy Trần Đăng Dương soái khí ngút trời đi tới.
Cậu thề, cả đời cậu chưa bao giờ nhìn thấy một người nào có vẻ đẹp nghiêm nghị và lạnh lùng đến thế!
Bình thường Trần Đăng Dương đã có khí thế bức người, nay lại diện quân phục màu đen khiến cho hắn càng giống một vị tướng quân nghiêm nghị và mạnh mẽ. Vai hắn rộng và chắc, trên cầu vai là quân hàm, cậu không rõ kí hiệu trên đó là cấp bậc gì nhưng chắc chắn là không thấp. Hắn gài đến cúc áo cuối cùng, hàng nút màu vàng kim, trên ngực còn có một dây đai cũng màu vàng, như là vật trang trí làm nổi bật hơn quân phục tối màu. Hắn mang bao tay trắng, tay áo dài, được cắt may khéo léo.
Không những vậy, Trần Đăng Dương còn đội nón kepi, dáng người cao ráo, dáng đứng nghiêm nghị, thật sự khiến cậu tưởng lầm hắn thật sự là một vị thượng tướng nào đó!
"Em đỏ mặt kìa!" Trần Đăng Dương đương nhiên rất hài lòng với ánh mắt say mê của cậu, nhếch nửa miệng cười.
Thanh Pháp bất giác lấy hai tay xoa đôi má mình, hơi... nóng!
"Trần Tổng, việc chụp ảnh có thể bắt đầu rồi ạ!"
"Đến đây!" Thanh Pháp nghe vậy liền ngoắc ngoắc cậu về phía mình.
Đến một căn phòng khác, bên trong được trang trí theo thời thượng hải, có một chiếc ghế dựa nhỏ... Cậu đại khái biết hắn muốn chụp cái gì rồi!
"Em vào đó ngồi đi!"
"Đừng nói là tôi ngồi, rồi anh đứng kế bên tôi đó nha!"
"Đương nhiên!" Trần Đăng Dương nói với giọng điệu chắc chắn vô cùng, còn có chút vui vẻ nữa...
"Thôi... Thôi đi!" Không biết người của thời đại đó nghĩ như thế nào, riêng cậu thì nghĩ như vậy nhìn rất là giống vợ chồng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com