CHƯƠNG 44
Sau hơn một tháng nghỉ ngơi Lệ Sa và Thái Anh lại trở về công ty làm việc, ngày Lệ Sa quay trở lại cả văn phòng trên dưới đều xếp hàng chào mừng, lần này Thái Anh cũng đi cùng Lệ Sa mà không cần né tránh, chuyện gì rồi cũng phải sáng tỏ, cô nghĩ đã đến lúc để tình cảm của hai người được đường đường chính chính giữa ánh mặt trời.
Tất nhiên là Lệ Sa cũng rất vui vẻ với quyết định này, điều chị ấy mong mỏi nhất chính là điều này, để cho cả thế giới biết hai người là của nhau, để cho mấy nhân viên đang có ý muốn tán tỉnh Thái Anh tỉnh mộng mà rút lui.
Có lẽ bây giờ tổ trưởng Trần mới hiểu vì sao chỉ vì một ly nước mà anh ta bị Lệ Sa chỉnh như vậy. Đúng là muốn cướp người của tổng giám đốc thì lá gan cũng không nhỏ đâu, may mà anh ta sau đó đã không có tiếp cận Thái Anh nữa nếu không sớm bị tổng giám đốc giết chết.
Không chỉ tổ trưởng Trần mà còn vài nhân viên khác đang âm thầm lau mồ hôi, may là họ biết điều bỏ cuộc sớm, nếu không cũng sớm bị tống cổ khỏi công ty rồi.
Công việc một phần đã có phó tổng lo nhưng cũng một phần vẫn phải chờ tổng giám đốc quyết định cho nên khi Lệ Sa đi làm công việc cũng khá nhiều. Cũng may thư ký Lê đã sắp xếp trình tự công việc gọn gàng nên cô cũng đỡ vất vả hơn, cứ theo trình tự mà giải quyết.
Thái Anh bên ngoài thì bị thư ký Lê nhiều chuyện khảo tra về tình cảm của mình và Lệ Sa, dù tin đồn đã lan rộng và đã được hai người trong cuộc ngầm xác nhận nhưng thư ký Lê vẫn muốn nghe trực tiếp Thái Anh xác nhận. Thái Anh cũng chỉ có thể thoã mãn điều đó cho chị ấy, cũng coi như báo đáp chị ấy hơn tháng qua giúp cô hoàn thành công việc của mình.
Thư ký Lê sau khi thu được đáp án vẫn có chút mơ hồ, bởi vì vẫn không nghĩ được Lạp tổng và Thái Anh đã yêu nhau bằng cách nào, tại sao cô luôn ở cạnh hai người mà không hề biết. Thái Anh cũng đành mặc kệ chị ấy suy nghĩ.
Mấy tiếng sau cũng không thấy Lệ Sa có động tĩnh gì trong phòng nên Thái Anh vẫn có chút lo lắng, cô đi rót cho Lệ Sa một ly nước lọc rồi mang tới phòng chị ấy, khi gõ cửa liền nghe giọng nói có chút lạnh nhạt quen thuộc mà chắc chắn ở nhà không bao giờ nghe được.
- Vào đi.
Thái Anh mang nước vào, thấy Lệ Sa vẫn đang chăm chú xem tài liệu. Thái Anh đi đến bên cạnh chị ấy rồi nói.
- Chị còn nhiều tài liệu phải xem không, có thấy đau đầu không, uống chút nước đi.
Lệ Sa nghe giọng Thái Anh thì buông tài liệu xuống, xem nhiều tài liệu quả thật đầu có chút đau, cô liền đáp.
- Cũng có chút đau đầu, em mau lại đây giúp chị xoa một chút đi.
Thái Anh biết Lệ Sa đang muốn nhõng nhẽo với mình nhưng vẫn tin Lệ Sa mệt thật, chấn thương ở đầu khá nặng, hoạt động đầu óc liên tục tất nhiên sẽ mệt cho nên cô vẫn nhẹ nhàng dùng tay khẽ mát xa đầu cho Lệ Sa.
Lệ Sa cũng rất hưởng thụ, cô tựa vào ghế khẽ nhắm mắt lại, tay cũng không quên ôm lấy eo Thái Anh. Qua một lát cô nói.
- Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn nhé.
Thái Anh đáp.
- Được, dù sao sức khoẻ chị vẫn chưa tốt không thể ăn cơm thiếu dinh dưỡng như ở công ty được.
Lệ Sa có chút buồn cười nói.
- Em đang ám chỉ chị bạc đãi nhân viên sao.
Thái Anh vội nói.
- Không phải, ý của em là cơm ở căng tin thì những người khoẻ mạnh là rất tốt nhưng những người còn yếu như chị thì thực sự không thể ăn.
Lệ Sa lại cười cười mà hỏi lại.
- Ý em là chê chị quá yếu sao,xem ra tối nay về chị phải chứng minh cho em thấy chị thực ra đã rất khoẻ.
Thái Anh sao lại không hiểu được ý tứ của Lệ Sa, cô hơi đỏ mặt trừng Lệ Sa rồi nói.
- Em nói ý trong sáng mà chị cứ suy diễn đen tối là sao.
Lệ Sa tỉnh bơ đáp.
- Thực ra chị cũng rất trong sáng.
Thái Anh không làm gì được đành nhéo nhẹ vào má Lệ Sa một cái, tuy không dùng lực mạnh nhưng thấy Lệ Sa kêu đau cô cũng đành buông ra.
Qủa nhiên Lệ Sa chính là kiểu người nói sẽ làm, tối hôm đó liền thực sự chứng minh sức khoẻ của mình cho Thái Anh thấy. Kết quả là Thái Anh suốt hai tiếng đồng hồ đều chỉ lặp lại vài câu nói " em biết rồi... em tin.. em thật sự đã tin mà.. tha cho em đi..."...
Vào giữa năm Hiểu Vi thực sự theo tổ phó về ra mắt gia đình, sau đó được cả hai bên gia đình ủng hộ nên đều thúc giục cưới sớm. Hiểu Vi cũng quyết định cưới vào cuối năm như dự kiến, Thái Anh tất nhiên là thay cô bạn vui mừng, còn nhận làm phù dâu cho Hiểu Vi nữa.
Lệ Sa thấy Thái Anh vui vẻ như vậy liền hỏi cô.
- Em có muốn một đám cưới cho hai chúng ta không . Khi ấy em sẽ mặc chiếc áo cô dâu xinh đẹp lộng lẫy nhất chứ không phải áo phù dâu.
Thái Anh chỉ nói.
- Em không để ý chuyện đó, đám cưới cũng chỉ là một nghi lễ thủ tục mà thôi, so với một nghi thức thì em quan tâm chuyện chúng ta có thể cùng nhau sống đến già hơn. Có người cả đời trãi qua mấy lần mặc áo cưới nhưng cuối đời lại cô độc, có người không cần áo cưới lại sống hạnh phúc bên người mình yêu thương cả đời, em muốn được làm kiểu người thứ hai hơn.
Lệ Sa khẽ ôm lấy Thái Anh rồi nói.
- Nhưng chị sợ em thiệt thòi.
Thái Anh lại cười khẽ rồi nói.
- Không thiệt, có chị em đã cảm thấy bản thân mình may mắn quá rồi, em nghĩ con người không nên quá tham lam.
Lệ Sa cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Cô ôm lấy Thái Anh rồi khẽ hôn lên môi em ấy, cô thề cả đời sẽ yêu thương em ấy, không cô phụ em ấy. Nguyên lai lời thề thốt đầu môi trên lễ đường cũng vĩnh viễn không thể so với lời thề trong thâm tâm.
Mấy người bạn cũ của Thái Anh ở quê hồi tết có xin được số của Thái Anh rồi cũng thi thoảng gọi hỏi thăm và hẹn đi cà phê nhưng Thái Anh đều từ chối, bởi vì Thái Anh trong hôm họp lớp cũng nói thẳng là mình có người yêu rồi nên sau đó số lần cô bị làm phiền cũng ít dần. Nhưng Thái Anh lại không ngờ anh chàng bí thư năm xưa từng viết thư tỏ tình với cô và bị cô từ chối, hơn nữa hôm họp lớp cũng không có tỏ ra nhiệt tình nhiều với cô lại gặp lại cô, hơn nữa còn với vai trò là khách hàng.
Cậu ta dường như đã có chuẩn bị trước cho cuộc gặp mặt này nên khi gặp nhau cũng không quá bất ngờ, tuy nhiên cậu ta vẫn hướng Lệ Sa nói.
- Không ngờ sớm đã gặp được Lạp tổng, thật có lỗi vì hôm ấy vẫn chưa biết chị nên có chút thất lễ.
Lệ Sa cũng giữ thái độ lịch sự đáp lại.
- Gặp được trưởng phòng Lâm tôi cũng rất vinh dự, hi vọng với cơ duyên gặp gỡ trước thì hai công ty chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ,thuận lợi.
Bí thư cũng gật đầu rồi quay sang Thái Anh nói.
- Mình biết cậu là trợ lý của Tổng giám đốc nhưng cũng không chắc là gặp được cậu, may mà gặp được cậu.
Thái Anh cũng cười đáp lại.
- Mình không biết khách hàng là cậu, nhưng cũng rất vui vì gặp lại cậu,hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Cậu bí thư liền mỉm cười và luôn không dời mắt khỏi Thái Anh, tất nhiên chuyện này sẽ khiến Lệ Sa không vui nên cô liền lên tiếng.
- Tôi biết thời gian của trưởng phòng Lâm rất quý giá nên chúng ta có thể trực tiếp bàn công việc không.
Bí thư cũng không thể làm gì khác hơn là dời tầm mất khỏi Thái Anh, cậu ta có chút xấu hổ đáp.
- Vâng, tôi xin lỗi đã hơi mất tập chung. Đây là hợp đồng chúng tôi soạn thảo trước, chúng ta cùng xem và thoả thuận.
Thái Anh nhận lấy tài liệu rồi đưa cho Lệ Sa, Lệ Sa xem và Thái Anh ở bên cạnh ghi chép lại những điểm được và không được để thảo luận. Bí thư im lặng quan sát hai người, cậu ta nhận ra hành động của cả hai có một sự ăn ý kỳ lạ với nhau. Bình thường hai cô gái cùng nhau làm việc ăn ý thì cũng không có gì lạ , nhưng điểm kỳ lạ ở đây chính là cậu ta lại cảm nhận được sự kỳ lạ . Thật có chút rắc rối...
Sau khi xem xong hai bên cũng trao đổi những điểm được và chưa được của hợp đồng, chỉ vì là người đại diện nên bí thư Lâm cũng không thể đưa ra quyết định trực tiếp với các điều khoản bên Lệ Sa đưa ra nên chỉ có thể chờ cậu ta về công ty xin ý kiến, cho nên buổi gặp sẽ còn lần tiếp theo nữa.
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com