Từ bé, Soobin chỉ tự hào về đôi má lúm của mình, nhất là khi được Yeonjun - anh trai phố thị - hôn chụt vào rồi xoa đầu. Nhưng lớn lên, khi vô tình bắt gặp Yeonjun thay áo, cậu mới biết: thứ mình thích nhất không phải lúm đồng tiền, mà là chính anh, đến cái eo nhỏ của anh rồi cuối cùng mới là cái lúm đồng tiền ấy.…
Trong khu rừng phủ đầy băng giá, Soobin bị dồn đến đường cùng. Chân trái mắc vào bẫy sắt, máu nhỏ giọt nhuộm đỏ mặt tuyết.Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng của sói nhân ánh lên tuyệt vọng. Đúng lúc đó, một bóng hình cưỡi ngựa xuất hiện - áo choàng đen thêu chỉ bạc, ngọn giáo trên tay phản chiếu ánh trăng.Công tước Yeonjun.Người đàn ông cúi xuống, tháo gỡ bẫy, đôi bàn tay vừa lạnh lùng vừa dịu dàng. Soobin run rẩy, lần đầu tiên cảm thấy hơi ấm từ con người.Cậu không biết rằng, ánh sáng ấy chỉ là khởi đầu cho một màn bi kịch.…
Có hai thứ Soobin ghét nhất trên đời này.Một là, Choi Yeonjun.Hai là, xếp sau Choi Yeonjun.Có hai thứ Yeonjun ghét nhất trên đời này.Một là, xếp sau Choi Soobin.Hai là, nằm dưới Choi Soobin .Vậy nên, bằng cách nào đó, ông trời đưa họ lại với nhau.tên truyện gốc :Tình địch thơm quá cắn một miếngtác giả :@thatpersonmustbeuCHUYỂN VER ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ…
"Người ta bảo Soobin từng có một cuốn sổ dày cộm, từ năm lớp bảy cho đến khi 25 tuổi. Trên từng trang giấy đều có một cái tên duy nhất - Choi Yeonjun. Cuốn sổ ấy chưa bao giờ được gửi đi, nhưng nó đã nuốt trọn cả tuổi trẻ của cậu."…
Một badboy choi yeonjun lại bị thằng em kém một tuổi đè ra đụ trong tuổi dậy thì. Bên cạnh đó còn có những mẩu truyện hài hước, tình cảm ở nơi kí túc xá có một gia đình năm người với năm tính cách khác nhau cùng chung sống.…
DONE.⚠️ textfic - văn xuôi/ lowercase❗️có chửi tục, cân nhắc❗️ câu truyện kể về cuộc sống thường ngày và chuyện tình được theo đuổi của sinh viên năm 3 ngành thiết kế đồ hoạ, choi yeonjun.…
"Nghe nói ở một bản xa, có thiếu gia nghịch ngợm bị gửi xuống núi sống cùng một chàng trai bản hái thuốc. Thiếu gia ban đầu chỉ coi đó là trò vui, nhưng dần dần lại nghiện luôn mùi thảo mộc phảng phất quanh áo chàng trai ấy. Người bản bảo, từ đó anh Thuân - người vốn kiêu sa lạnh lùng - đi đâu cũng có một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau.Có kẻ từng bắt gặp họ ở chợ phiên: một người xách giỏ thuốc nặng trĩu, một người ngồi hát sai nhịp giữa rừng mơ. Nghe nói, nhiều năm sau, thiếu gia quay lại thành phố, vô tình gặp lại chàng trai ấy nơi phố đông. Và điều lạ lùng nhất là, chàng trai vẫn mắng câu cũ: 'Cậu lại chứng nào tật ấy đó à'.Nhưng lần này, thay vì cáu kỉnh, thiếu gia chỉ cười và ôm chặt lấy anh, như thể cả thế giới đã được tìm thấy."…
"Có lúc em ghét anh lắm. Hửm? Hôm ấy em đứng giữa sân, trọng tài thổi còi cả hơn hai phút mà không thấy anh đâu. Em nhìn một lượt các băng ghế cũng không thấy Choi Yeonjun tóc hồng cầm chai nước. Nên ghét lắm."/fic chuyển ver có sự đồng ý của tác giả/Author: @_cminjk…
"Vạn Phúc ngàn năm dệt lụa,nhưng có một tấm lụa đoạn trường không ai dám mặc.Trăng soi bến sông, máu vương trên tơ,chuyện hai người cùng họ Thôi -một kẻ dệt, một kẻ buôn -yêu nhau mà chẳng thể thành,để lại sợi chỉ đỏ quấn quanh tim, càng siết càng rớm máu."…