Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Châu Kha Vũ vốn nghĩ rằng, những tổn thương của đôi bên có thể dùng thời gian để bù đắp, nhưng thời gian không phải thần, không tài nào vá được những lỗ hổng bên trong trái tim họ.

Doãn Hạo Vũ nghỉ làm một tuần, không một cuộc điện thoại, không một tin nhắn, Châu Kha Vũ không tài nào liên lạc được với em, lòng như lửa đốt. Cậu biết mối quan hệ của họ không vững chắc, chỉ là chưa một lần nào nghĩ rằng họ sẽ chia tay như thế. Đến ngày thứ 8, Châu Kha Vũ nhận được một dòng tin nhắn của Ngô Vũ Hằng, anh họ của em.

"Mẹ em ấy mất rồi, nếu cậu sắp xếp được thời gian thì đến một chút đi."

Đến cả chuyện nghiêm trọng như vậy, Châu Kha Vũ cũng không thể chính tai nghe em nói.

Là lỗi do cậu không thể cho em cảm giác an toàn, hay do em quá quan tâm đến cảm nhận của người khác?

Châu Kha Vũ mang một thân đồ đen đến dự đám tang. Căn nhà rộng nhường ấy cũng chỉ quanh đi quẩn lại có vài người họ hàng quen thuộc, ngoài ra cũng không có bạn bè thân thích gì.

Tịch mịch đến đáng thương.

Châu Kha Vũ nhìn thấy tấm lưng đang run lên từng hồi của Doãn Hạo Vũ, chân lại chùn bước không dám tiến lên phía trước.

Em ấy hẳn là cô đơn lắm, nên đã quên mất rằng còn có thể dựa vào cậu.

Châu Kha Vũ đương tiến về phía trước thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, bóng dáng mà cả đời cậu vừa thương vừa hận, chỉ mong không bao giờ gặp lại lần nữa.

Người cha kính yêu của cậu.

Châu Kha Vũ không rõ người ấy có nhận ra cậu không, chỉ là giây phút chạm mắt với ông, cậu có thể nhận ra sự chua xót trong đáy mắt của người ấy.

Châu Kha Vũ không hiểu, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh được vây quanh bởi nghi ngút khói hương trên bàn, dường như cậu đã thông suốt tất cả.

Tạo hóa trêu ngươi.

Đêm đến, Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ nằm trên chiếc giường trong phòng em mà lòng như nổi bão. Châu Kha Vũ không tài nào sắp xếp được dòng thời gian trong cuộc đời cậu còn Doãn Hạo Vũ đã hoàn toàn sụp đổ trước sự mất mát này.

Người ta thường khen Doãn Hạo Vũ hiểu chuyện, mà quên mất rằng em cũng là người trần mắt thịt, cũng có tình yêu. Từ nhỏ vì công việc của ba mẹ, vài ba tháng em lại cùng hai người đến thành phố khác, rong ruổi không biết mệt trên con xe cũ, nhưng đối với em đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất, khi mà mẹ em vẫn còn tình cảm với gia đình này, khi mà ba em còn chưa quên mất trách nhiệm của một người làm cha.

Khi tình cảm không còn, thì hai chữ gia đình cũng chỉ còn là một từ vô nghĩa.

Doãn Hạo Vũ xoay người lại, chui vào lòng Châu Kha Vũ mà khóc thút thít. Châu Kha Vũ máy móc xoa đầu em, trong lòng không biết đang nghĩ gì, phải chăng là đang cố gắng tìm cách để cứu rỗi chuyện tình đang dần đi đến hồi kết này ư?

Ngày đầu tiên Châu Kha Vũ gặp Doãn Hạo Vũ không phải là ở trong bệnh viện, mà là ở chính ngôi nhà này của em. Ngày mẹ cậu dẫn cậu đến đây tìm một lời giải thích hợp lý cho bản thân và cho ngôi nhà nhỏ mà bà đã dùng cả đời để xây dựng. Châu Kha Vũ vẫn còn nhớ hình ảnh người kia quỳ xuống rồi rít xin lỗi mẹ cậu, nhưng cậu cũng nhớ bóng dáng của một cậu bé núp sau ghế sofa, tay cầm cây kéo đàn, sẵn sàng xông ra chống trả bất cứ lúc nào để bảo vệ mẹ của mình.

Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Mẹ cậu và người kia cũng chẳng còn gì nữa rồi.

Mẹ ôm Châu Kha Vũ vào lòng, khóc đến tê cả người cũng chẳng thể dừng lại, mà dường như cậu cũng nghe thấy, ở phía bên kia thành phố, tiếng khóc ai oán đến thấu tâm can của người kia.

Ai sai ai đúng? Ai thiệt ai lời?

Chẳng qua cũng chỉ là hai mảnh đời bất hạnh mà thôi.

Doãn Hạo Vũ lại nghỉ thêm một tuần nữa rồi mới đi làm trở lại. Châu Kha Vũ cũng không vội, hằng ngày đều bớt chút thời gian nghỉ ngơi lái xe đến nhà em cùng ăn cơm, sau đó kể những chuyện vẫn diễn ra hằng ngày ở bệnh viện. Cậu kể về chị y tá trưởng lúc nào cũng càm ràm về việc anh uống quá nhiều cà phê, về bác viện trưởng hàng ngày vẫn tới khoa hồi sức tích cực để động viên bệnh nhân và người nhà, về cậu bạn cùng nhập học với em ngày nào bây giờ vẫn nhát tới nỗi bị hù dọa bởi mấy câu chuyện hoang đường người ta bịa ra để dọa những đứa trẻ không đi ngủ đúng giờ, về việc cuối cùng Hùng Hùng cuối cùng cũng cưa được cậu trai bán cà phê ở gần bệnh viện. Châu Kha Vũ nói rất nhiều để che dấu những cảm xúc khó nói thành lời trong lòng, nhưng Doãn Hạo Vũ lại quá nhạy cảm để nhận ra những thứ đơn giản như thế này.

"Kha Vũ, anh có tâm sự sao?"
"Sao em lại hỏi thế?"
"Vì bọn mình là người yêu."

Những cuộc hội thoại của họ trước giờ vẫn vậy, không ăn nhập, không có nội dung chính, chỉ cần đối phương hiểu là được. Mối liên kết này chưa từng thay đổi, thứ thay đổi chỉ có lòng người.

Châu Kha Vũ biết mình nói dối rất tệ, nên chỉ đành ngó lơ câu hỏi của em, chuyển tầm nhìn về cái bao đàn để trong góc phòng.

"Mình đi xem livehouse đi."
"Livehouse?"
"Ừ, cho khuây khỏa."

Doãn Hạo Vũ gật gật cái đầu nhỏ, cúi đầu tập trung ăn nốt bát cơm. Cơm hôm nay chẳng có vị gì cả, phải về đòi cô bếp trưởng nấu một bữa ngon hơn mới được. Cả em lẫn Châu Kha Vũ đều gầy đi rồi.

Châu Kha Vũ dẫn em đi xem livehouse của ban nhạc em thích. Lúc tiếng đàn cello vang lên còn không nhịn được mà gõ nhịp vào thành ghế. Châu Kha Vũ nhìn động tác tay của em, bâng quơ hỏi vài câu.

"Em từng học cello à?"
"Em học violin. Dù gì cũng là nhạc khí bộ dây, em quen tay."
"Ồn thế này anh vẫn nghe được tiếng em gõ nhịp à? Tại em gõ to quá sao?"
"Người thích em sẽ để ý em đang làm gì thôi."

Nếu là Doãn Hạo Vũ của trước đây sẽ vui mừng mà ôm chầm lấy anh làm nũng, nhưng em của hiện tại không có tư cách đó.

Livehouse kết thúc bằng "Chúng ta của tương lai", nhưng cả Doãn Hạo Vũ không nhìn thấy tương lai của bọn họ.

Được gặp nhau đã là món quà tuyệt vời nhất, cớ sao còn tham lam mơ mộng về ngày mai?

Đương lúc cả hội trường bị lấp đầy bởi tiếng cổ vũ, Doãn Hạo Vũ quay sang nhìn Châu Kha Vũ, môi mấp máy nói gì đó nhưng Châu Kha Vũ chẳng tài nào nghe thấy.

Cậu hỏi lại, nhưng em không đáp, nói đó là bí mật của riêng em với nơi này. Nhưng chỉ càng làm sự bất an trong lòng Châu Kha Vũ tăng lên mức cao nhất.

Trên đường về nhà, Châu Kha Vũ cứ mải nghĩ xem làm thế nào để ngày mai sẽ là một ngày bình thường như bao ngày khác, hoặc là trông có vẻ bình thường nhờ những câu nói dối của Châu Kha Vũ và sự ngó lơ của Doãn Hạo Vũ. Có thể Châu Kha Vũ không cảm thấy mệt mỏi, nhưng em mệt rồi, em cũng không muốn người mình yêu cứ hoài chịu đựng những nỗi đau đủ làm trái tim người ta thối rữa.

Dừng lại thôi.

"Châu lão sư."
"Ừ."
"Châu Kha Vũ."
"Ừ."
"Yêu em làm anh đau khổ như vậy ư?"

Châu Kha Vũ vừa nghe Doãn Hạo Vũ nói hết câu liền giật mình đến nỗi tí tông phải xe người ta, nhưng Doãn Hạo Vũ lại quá đỗi bình thản.

"Anh nói dối dở tệ, ngày nào cũng nói dối đến mức em lười vạch trần anh."
"Anh lấy cớ đến gặp Hùng Hùng để trao đổi công việc, nhưng lại đến đấy uống cà phê đến mức tim đập quá mức kiểm soát vì nạp quá nhiều chất kích thích vào người."
"Anh ăn vào rồi nôn ra không biết bao nhiêu lần vì trào ngược dạ dày chẳng lẽ em không biết?"
"Châu Kha Vũ, em không giỏi bằng anh, nhưng em cũng là bác sĩ rồi."
"Mà bác sĩ thì không muốn dày vò bệnh nhân của mình."
"Nên chúng mình dừng lại đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com