Part 11
121.
Tiểu xà yêu vượt qua thiên kiếp thất bại, bị trọng thương, vô ý rơi xuống giữa một đám phàm nhân khiến mọi người sợ quá chạy trốn tứ phía, chỉ có một mặt than quân không nhúc nhích nhíu mày nhìn nó.
Thế là tiểu xà yêu oạch một tiếng, chui vào tay áo mặt than quân.
...
"Hóa ra ngươi là mặt than a, ta còn tưởng ngày đó ngươi không sợ ta, vậy... bây giờ ngươi có còn sợ không?"
Mặt than quân nhìn nó chăm chú, cau mày nói: "Sợ."
Tiểu xà yêu ỉu xìu, chợt nghe nam nhân nhẹ giọng nói: "Sợ ngươi rời khỏi ta."
122.
Chàng trai đỡ thắt lưng đau nhức ngồi dậy, nhìn căn phòng xa lạ.
"Đệt, làm rồi?"
Cậu nhìn một mảng trăng trắng giữa đùi, đỏ bừng mặt chửi to một tiếng, "Mẹ nó, không thèm rửa sạch cho ông!"
Đúng lúc này, tiếng nước vang lên, một người đàn ông bước ra khỏi phòng tắm, chàng trai giật mình: "Giám... Giám đốc..."
Người đàn ông đè người xuống: "Đương nhiên là chưa rửa sạch được, chúng ta làm đến sáng, em mới ngất đi thôi. Nhưng mà nếu em đã tỉnh rồi, vậy chúng ta làm thêm lần nữa đi."
123.
"Đang nghĩ cái gì hả? Anh đã gắng sức như vậy mà em vẫn dám thất thần à?"
"Ư... mm.... A.... Nhẹ chút.... A... Hôm... Hôm nay cái đám... cái đám học trò lên lớp... lên lớp lại không chịu chú ý... A... a..."
Ngày hôm sau, tiết Địa, chẳng hiểu sao thầy Địa tự dưng lại nổi giận.
Tới tiết Anh, thầy Anh chỉ đứng nguyên một chỗ, không hề di chuyển.
124.
"Này, đừng xúc động!" Nam sinh nhìn người đàn ông đang đứng cạnh vách núi, không thấy có phản ứng gì.
"Này này, tôi nói thật đó! Thất tình? Bạn gái bỏ trốn với thằng khác? Hay là bạn trai đá?"
Cậu thấy người kia rõ ràng là run lên một cái, tiếp tục hét về phía đó: "Thật sự là bạn trai sao? Đàn ông còn nhiều mà! Tôi cũng không có ai đây, nếu thật sự không được, hay là chúng ta thành một đôi luôn?"
"Thật?"
Nam sinh nhìn thấy người kia xoay người lại, nhếch mép cười, trong tay là một cái máy ảnh SLR.
125.
Tiểu thụ và tiểu công hồi tưởng lại kỷ niệm thời thơ ấu.
Tiểu thụ hét, "Em gọi anh một tiếng, anh có dám trả lời không?!"
"Phắc, em mà gọi một tiếng, chắc chắn anh sẽ cứng lên!" Tiểu công thành thực nói.
126.
"Ê, cậu với người kia sao rồi?"
Nam sinh yên lặng lắc đầu.
"Cậu đó, sắp tốt nghiệp tới nơi rồi, nếu còn không theo đuổi sẽ hối hận đó."
Cậu yên lặng thật lâu rồi mở miệng: "Vậy còn cậu? Người cậu thích, theo đuổi không?"
Bạn thân ngây người, nhìn cậu thật lâu không nói gì.
"Tớ à... Chắc phải chờ đến khi tên ngốc kia nhận ra, không dám hy vọng gì cả."
"Vậy... Giờ cậu có thể hy vọng rồi đó..."
Cậu cười, nhìn khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc kia, không nói gì nữa.
127.
Cậu tan ca làm đêm, về đến nhà, còn chưa kịp bật đèn đã bị một người đẩy đè lên cửa.
"Tiền... tiền... đều ở trong ví..."
Cứ nghĩ rằng là tên trộm vặt nào đó, ai dè cái tay phía sau hết sức không ngoan ngoãn, trượt dần về phía trước, bắt đầu tháo thắt lưng cậu ra.
Chết tiệt!
Cậu dùng khuỷu tay huých ngược một cái vào người người kia, bật đèn lên, lại thấy nam nhân nhà mình té trên mặt đất rên rỉ.
Anh xã cậu ôm bụng khóc không ra nước mắt: "Anh đi công tác ba tháng mới về, đây là cách em mừng anh về nhà đấy à?"
128.
"Không được chạy! Nếu không phải em đến quán rượu, anh sẽ dạy dỗ em chắc, để anh xem có bị thương không, không được khóc!"
Chàng trai vẫn khóc, mắt hồng hồng, đáng thương như một con thỏ con.
Người đàn ông đưa tay lau nước mặt giúp cậu, không ngờ lại bị chàng trai giận dữ cắn một cái: "Cái đồ vô lương tâm nhà anh, cắn chết anh này!", ánh mắt nhìn cậu lại càng thêm dịu dàng.
129.
Mặt lạnh nói: "Đừng đi theo nữa."
Ngốc ngốc mặt cute: "Tôi... tôi không thèm, đường này cũng có phải đường nhà anh đâu!"
Mặt lạnh nhìn cậu một cái, không để ý nữa.
Một lát sau, xe trên đường càng lúc càng ít, đã đến đường lên núi rồi.
Mặt lạnh nói: "Trên đó không có xe buýt đâu."
Ngốc ngốc mặt cute: "Cái gì?"
Mặt lạnh nhếch khóe miệng: "Cả ngọn núi này đều là biệt thự tư nhân nhà tôi."
Ngốc ngốc mặt cute mắt trợn tròn luôn.
130.
Cậu chạy đến trước mặt người đàn ông ấy:
"Tôi thích anh!"
"..."
"... Tôi biết là anh sẽ không thích tôi. Nhưng... nhưng không sao, cuối cùng cũng nói ra được rồi. Tôi không biết anh sẽ nghĩ gì về tôi nữa, tôi chỉ muốn cho anh biết, có tôi, có một người như thế thích anh. Cho dù... cho dù không thành công, thật may mắn... tôi đã gặp được anh."
Nói xong, nước mắt của cậu vô thức rơi.
Người đàn ông ấy kéo cậu vào lòng: "Thật may mắn, tôi cũng thích em."
131.
"Muốn hỏi câu nào?" Người đàn ông đẩy đẩy mắt kính, dịu dàng nhìn học trò đang căng thẳng trước mặt.
Cậu trai nắm chặt quyển sách trong tay, cuối cùng đỏ mặt ngẩng đầu: "Biết em thích thầy, hỏi, hỏi thầy đã có bạn gái chưa? Thầy có thích em không, em, em có cơ hội không?"
Người đàn ông đơ ra, sau đó thân hình cao lớn ôm cậu bé vào lòng, hôn lên tóc cậu: "Hiểu chưa? Em thật ngốc mà!"
132.
"Ê, câu này làm thế nào?"
Hắn chỉ vào một câu trên đề kiểm tra, hỏi cậu bạn cùng bàn, nam sinh cùng bàn không kiên nhẫn đẩy đẩy mắt kính.
"Câu này không phải thầy đã giảng rồi hay sao... Cậu không nghe à?"
Hắn bày ra vẻ mặt đầy tội nghiệp, lắc lắc đầu rồi than thở: "Tớ lúc nào cũng chỉ nghĩ về cậu thôi..."
Cậu bạn cùng bàn giả bộ như không nghe thấy gì, ấy vậy mà mặt lại hơi hơi đỏ lên, cuống quít quay đầu, nhỏ giọng mắng: "Ngu ngốc..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com