7%
"Công viên!"
-----
Hôm nay... mẹ của Gigo lại bận. Dù bà ấy đã hứa rằng, nếu Gigo đứng nhất kì thi lần này sẽ dẫn Gigo đi công viên chơi...
Vẫn là, thất hứa rồi mẹ nhỉ?
Ah~ dù biết là sẽ quá đáng lắm nếu Gigo cứ nằng nặc đòi mẹ dắt đi chơi... nhưng thất ự thì... Gigo muốn đi chơi với mẹ lắm!
Gigo chỉ toàn phải ở trong nhà thổ, ngày ngày tập quen với mùi ẩm ướt của nhục dục. Rồi lại quen với những âm thanh hoan ái... cả những tiếng rên rỉ khoái cảm.
Nơi như vậy... lại gọi là nhà đấy.
Nhưng Gigo thương lắm...
Nơi đã cho Gigo được sống. Nếu Gigo cũng bị mẹ ruồng bỏ... thì Gigo sẽ như thế nào?
Chả biết nữa...
Nhưng Gigo biết... Gigo không thể chán ghét bà ấy được, vì bà ấy là mẹ Gigo...
Thôi thì, thất hứa thêm một lần nữa thôi mà.
Cô khẽ cụp đôi mắt ủ rũ xuống, lờ đờ ngồi trên xích đu đong đưa chân nhỏ.
Chợt...
- Gigi, sao lại ngồi đây một mình?
- Ichiro?
- tớ đây, Gigi!
Cậu bạn Sano bỗng dưng từ sau lưng Gigo đi lên, ngồi lên xích đu cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Gigo hỏi.
- à... không có gì.
- sao thế? Có gì phải nói tớ nghe chứ?!
- không gì đâu mà...
Gigo rũ đôi ngươi vàng tinh xảo thấp xuống, khẽ đan ngón tay vào tay Sano, cậu cũng rất thuận mà níu lấy tay cô xoa xoa ngược lại.
- ...
Bỗng chốc khoảng không yên lặng bao trùm hai đứa trẻ. Sano nhìn cô bạn của mình ủ rũ liền nghiêng đầu nghĩ gì đó rồi đứng bật dậy.
- yosh! Được rồi, tớ dắt Gigi đi chỗ này! Đảm bảo rất vui!
- vui?
Gigo hơi nhướn chân mày lên nhìn gương mặt hớn hở của Sano. Đôi ngươi hổ phách đang rầu rĩ chợt vùng lên một ngọn nến.
Không biết từ bao giờ, mà Gigo luôn vô thức nhìn theo đôi ngươi nhiệt lửa kia. Tựa như có thứ gì đó cuốn hút, hút hồn người ta bừng sáng trong con ngươi đen láy của cậu.
Cậu siết lấy tay cô dắt đi. Gigo không chống cự, thả lỏng cho người kia kéo đi.
Sao lại tin tưởng như vậy?
Rõ ràng Gigo thấy Sano là cái phiền toái. Nhưng cứ không khống chế được mà đi tin tưởng kẻ liều lĩnh ngốc nghếch này.
Những khoảnh khắc như vầy, Gigo chỉ muốn tìm thấy cái đầu đen loi nhoi đang đi trước cô. Chỉ muốn nắm lấy bàn tay của cậu, muốn mặc cậu dắt cô đi bất cứ đâu...
Gigo, từ bao giờ biết dựa dẫm vào kẻ khác?
Chả phải Gigo luôn cô độc sao?
Sao lại vô thức mà muốn dựa dẫm cậu... tựa như nơi nương đậu cuối bến của con đò...
- Gigi!!!
Mãi suy nghĩ mà Gigo quên mất bản thân đã chẳng còn chạy nữa. Cô đang đứng trước một công viên lớn. Đôi mắt vàng vô ý va đến những nơi đèn led đang lấp lóa lên. Chân nhỏ cũng vụng về muốn đến gần hơn nhìn nơi nhộn nhịp này, môi hơi mấp máy cảm thán...
- đây là... công viên sao?
- uh! Là công viên! Tớ dắt Gigi đi!
Sano kế bên cười toe toét nắm lấy tay cô kéo vào cổng. Nhìn nơi tráng lệ này... mỗi bước chân Gigo cứ chậm rì rì lại để nán thêm thời gian nhìn rõ khung cảnh này hơn.
Đây là... lần đầu tiên Gigo đến công viên.
Nó rất đẹp. Lia đôi ngươi hổ phách đảo quanh những chỗ trò chơi đang đầy nghịt người kia. Văng vẳng bên tai lại luôn nghe thấy tiếng nô đùa của trẻ con xung quanh. Nhìn những đứa trẻ có những bậc cha mẹ kế bên... chợt, nơi ngực trái Gigo nhói lên một nhịp...
Mẹ... Gigo cũng muốn đến đây với mẹ!
Đôi mắt vàng rực hơi rũ xuống tỏ vẻ tiếc nuối, gương mặt xụ xuống trước ánh đèn led nhiều màu.
- Gigi ơi! Đi chơi với tớ nào!
Tiếng gọi của Sano kéo Gigo về thực tại. Hơi ngẩn người nhìn thiếu niên trước mắt.
- Ichiro?
- uh, đi nào, chúng ta lên vòng xoáy kia chơi nhé!
- vòng xoáy?
Gigo ngớ người ra một lúc, lại nhìn vòng xoay đang quay điên cuồng mà Sano chỉ đến.
.
.
.
Ờm... sẽ không chết đâu nhỉ???
Và... kết cục sau khi lên cái vòng quay đó là...
[ bíp bíp... nạn nhân đã mất nhận thức, tim đã ngừng đập, báo cáo đã tử v... ĐỆT MỢ!!! BÀ CHƯA CHẾT!!! ]
Ờ thì... chưa chết, chỉ đang nôn thốc nôn để ở thùng rác thôi. Còn đang quỳ xuống cả dưới đất, cơ thể hoàn toàn vô lực, đầu óc thì trống rỗng quay cuồng.
- ha..ha, tớ không nghĩ là Gigi bị say như vậy!
- Ichiro... cậu cố tình!
- không có! Tớ nhất định không cố ý! Cậu ở đây chờ tớ một lát! Tớ đi mua lon nước nho ép cho cậu!!!
Sano bất giác đổ mồ hôi hột. Ba chân bốn cẳng chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó. Ờm... là sợ Gigo nổi đóa với cậu nên muốn tránh nạn đó!!!
- mình... sẽ không lên cái vòng quay chết tiệt đó nữa!
Gigo đang ngồi trên một cái ghế đá, tay gác lên đầu che đi con ngươi mệt mỏi mà thầm than oán. Hờ, sao cô có thể quên rằng... tên ngốc này toàn thích những thứ liều mạng không chứ nhỉ?!
.
.
.
- ồ~ xem nào, ở đây có một đứa trẻ bị lạc này!
Âm thanh khản đặc nhơ nhuốc vang lên. Không phải giọng nói trầm ấm của cậu... âm thanh này khiến Gigo khó chịu muốn buồn nôn.
- ai?
- ah~ cháu không cần lo sợ như vậy! Bọn ta... chỉ muốn đưa cháu đi chơi thôi~
Giọng nói kia đang phả lên mang tai của Gigo ngày càng gần hơn. Gigo vội bật dậy né ra cái hơi người hôi hám đang cố áp sát người mình.
- cút ra!
- ồ, cảnh giác ghê nha~
Lúc này, Gigo mới nhìn rõ mặt kẻ kia. Là một lão già trung niên tầm 40-50 tuổi. Một ông chú với cái bụng bia vượt mặt, gương mặt xồm xoàm râu ria, lộ cả nọng cằm bóng lưỡng ra.
Trông phát tởm quá!!!
"Cộp!"
Âm thanh chói tai vang lên, khoảnh khắc mà hơi thở dường như bị ngưng đọng...
Đã có chuyện gì vậy? Gigo!!!
•••
Thứ ba.20/07/2021.
Ngủ nhon nghen! Lấy sức hóng drama của con tui nhen!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com