Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

🌹

Trùng Khánh hơn một tháng nay ngày nào cũng mưa, không lớn, chỉ thưa thớt tung bay trên trời, ra ngoài mang dù theo rất phiền nhưng không mang thì tóc lại ướt.

Những ngày cuối năm trong cục bận đến không dứt ra được, tỷ lệ phạm tội gần đây gia tăng, đều là những tội lặt vặt. Khoảng thời gian này anh không về nhà, ở lại ký túc xá, thỉnh thoảng lại đến nhà Vương Nhất Bác.

Hôm nay lúc anh tan làm trời vẫn còn chưa tối, cũng lâu lắm rồi bước ra ngoài anh vẫn còn có thể ngắm bầu trời sáng sủa như thế này.

Mẹ anh gọi cho anh một cuộc điện thoại nói muốn anh tối nay về nhà sớm, cô con gái nào đó của chú nào đó đến nhà làm khách, anh biết như thế này là có ý gì. Vốn dĩ anh định rời cục sẽ về nhà, cuối cùng lại bắt xe trực tiếp đến chỗ Vương Nhất Bác.

"Sao anh không mang dù?".

Vương Nhất Bác lấy chiếc khăn bình thường vẫn dùng đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó đưa cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhận lấy, trên khăn có mùi xà phòng quen thuộc trên người Vương Nhất Bác.

Tiệm vẫn chưa đóng cửa, Tiêu Chiến ngồi trên mui xe đọc mấy quyển truyện tranh mà bọn họ mua, còn có cả mấy quyển tạp chí màu. Lúc Vương Nhất Bác đi ngang qua , anh liền cầm quyển tạp chí đó lên vẫy vẫy, cười nhạo Vương Nhất Bác vẫn còn xem mấy cái này. Vương Nhất Bác sáp qua nhìn một cái liền nói: "Sao hôm nay anh lại muốn thử tư thế này vậy?".

Tiêu Chiến giơ chân đá một phát lên quần jeans của Vương Nhất Bác, để lại dấu giày dính bùn nhão.


Tối đến Vương Nhất Bác thật sự lôi anh ra thử tư thế này. Anh nhoài người lên khung cửa sắt, cảm thấy rất lạnh nhưng cũng không dám phát ra tiếng, sợ có người đi qua nghe thấy được bọn họ đang làm gì. Vương Nhất Bác thấp hơn anh, liền ấn eo anh xuống thấp, khiến anh thật sự cảm thấy bản thân sắp bị làm đến đứt đoạn rồi.

Điện thoại Tiêu Chiến ở trên bàn cạnh giường reo lên, Vương Nhất Bác nhìn về phía ánh đèn xanh lá đang nhấp nháy đó, đưa tay vỗ vỗ lên gáy Tiêu Chiến. Tiêu Chiến gối lên cánh tay của Vương Nhất Bác nửa nằm lên người cậu, mồ hôi dính trên chóp mũi vẫn còn chưa khô, anh nhắm mắt lại không biết mình chốc nữa liệu có ngủ được không.

"Làm gì vậy?".

"Điện thoại anh vẫn còn nháy".

Tiêu Chiến nhăn nhăn mũi, không mở mắt ra.

"Không bắt?". Cậu bước về phía bàn lấy điện thoại cầm qua, mắt nhìn lướt màn hình. "Điện thoại của mẹ anh cũng không bắt?".

"Bắt đi".

Anh không cử động, Vương Nhất Bác liền ấn nút rồi kề sát điện thoại bên tai anh. Mẹ anh đang phê bình anh, anh chỉ buồn chán im lặng lắng nghe, đợi mẹ nói xong rồi mới bắt đầu xin lỗi, nói vụ án trong tay không thoát ra được, lần tới anh nhất định sẽ mang rượu đến nhà chú kia tạ lỗi.

Cúp máy rồi Vương Nhất Bác lại đặt điện thoại trên bàn như cũ, sau đó kéo lấy vai Tiêu Chiến siết chặt, cất giọng nói: "Sau này em phải sinh một đứa ngoan ngoãn như anh mới được".

"Đm em Vương Nhất Bác".

Tiêu Chiến nâng đầu gối muốn quay người lại đối mặt với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại giống như đã đoán được trước, đưa tay ấn chặt đầu gối anh.

Tiêu Chiến ngoan sao? Vương Nhất Bác đợi Tiêu Chiến ngủ rồi lại nằm ngắm khuôn mặt của anh, từ nãy đến giờ vẫn đang nghĩ về vấn đề này. Nếu anh ngoan thật vậy tại sao lại ác với cậu như vậy, sau cùng lại lắc đầu tự phủ định chính mình. Tiêu Chiến vẫn thật sự quá ngoan rồi, nếu không cậu sớm đã có thể đem anh trốn đi.


Chớp mắt lại đến năm mới, Vương Nhất Bác vẫn chưa quay về, bản thân ngồi ở phòng xem Xuân Vãn, trên điện thoại đều là một loạt tin nhắn và cuộc gọi. Tiêu Chiến không nhắn cậu tin nào, cậu năm nay cũng không suy nghĩ về vấn đề này, dù sao hai người họ trước giờ chưa từng hỏi qua đối phương năm mới như thế nào.

Hôm nay cậu đến nhà ông chủ ăn cơm, sau đó trở về nhà, đồng hồ sắp điểm 12 giờ, cậu nhìn sủi cảo trên tivi lại bắt đầu thấy đói, thế là xuống giường bóc một gói mì cho vào nồi nấu lên, lại cho vào hai quả trứng. Trứng này là lần trước Tiêu Chiến mua mang đến, mì gói cũng là anh mua, có lúc hai người nửa đêm đói bụng lại nấu mì, trực tiếp dùng một cái nồi cùng chúi đầu ăn chung.

Mì vừa chín thì có người gõ cửa, cậu bưng nồi đặt lên bàn, sau đó ra mở cửa liền nhìn thấy Tiêu Chiến đang mắng cậu.

"Điện thoại của em dù có sạc pin cũng chết máy được đúng không hả?".

Vương Nhất Bác nhìn qua, điện thoại vừa bị cậu chơi điện tử hết pin rồi.

"Sao anh lại tới?".

"Lén trốn ra, cả một đám con nít đến nhà, đau đầu". Tiêu Chiến để túi nãy giờ vẫn đeo trên vai đặt lên bàn, lại nhìn nồi mì bên cạnh: "Đổ đi thôi".

Anh lấy ra mấy hộp đồ từ trong túi, không bỏ trong hộp giữ nhiệt nên đồ ăn cũng nguội rồi. Anh cầm đến chỗ bếp làm nóng lại, Vương Nhất Bác đổ mì gói vào thùng rác, lại dọn nồi ra cho anh.

"Ai làm mấy món này vậy?".

"Anh".

"Anh còn biết làm cơm?".

Tiêu Chiến đổ thức ăn vào nồi, không để ý cậu. Vương Nhất Bác nhón lấy sủi cảo định ăn, Tiêu Chiến bảo cậu đợi, sủi cảo cũng sắp nguội lạnh cả rồi, Vương Nhất Bác không nghe nhét hết vào mồm. Vừa nhai vài cái đã cảm thấy buồn nôn, cậu nhìn Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh trừng mắt nhìn, lại miễn cưỡng chịu đựng nuốt vào.

"Vị này...".

"Sao vậy?".

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, dạ dày cậu rất chống đối vị này.

"Không nhớ nữa rồi".

Trời còn chưa sáng Tiêu Chiến đã tỉnh dậy, mặc quần áo định quay về, anh tổng cộng cũng không ngủ được bao nhiêu tiếng. Vương Nhất Bác nằm trong chăn nhìn anh cười, nói anh có phải trèo cửa sổ trốn ra ngoài chơi rồi nhân lúc bố mẹ chưa tỉnh lại trèo vào không.

Trừ trèo cửa sổ ra, những cái khác đều là thật. Anh đội mũ lên, dặn dò Vương Nhất Bác đồ ăn trong tủ lạnh phải làm nóng rồi mới được ăn. Vương Nhất Bác đáp được, bảo anh đi trên đường đừng để bị sói ăn thịt, anh liền cởi cái mũ len đỏ ra ném vào mặt Vương Nhất Bác, sau đó xách cặp rời đi.

Vương Nhất Bác cầm chiếc mũ từ trên mặt xuống ôm vào lòng, một lúc sau quay người tiếp tục ngủ.


Mấy ngày đầu năm Tiêu Chiến đều luôn ở nhà nghỉ ngơi, bạn bè rủ anh ra ngoài chơi, đứa cháu cũng nhất quyết dính chặt anh không rời. Bọn họ đi đến rạp phim chọn xem một trong những bộ điện ảnh chiếu trong dịp Tết, vừa vào rạp đã nghe thấy tiếng ồn từ bốn phương tám hướng ập đến, thật sự ầm ĩ muốn chết. Anh vừa đặt mông ngồi xuống liền nhìn thấy đứa cháu vụt một phát nhảy lên kêu to Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến trong phút chốc ngẩn người, kinh ngạc nhìn đứa cháu của mình. Thằng nhỏ quay đầu bốn phía nhìn ngó, anh phải quay người mới thấy được Vương Nhất Bác và bạn của cậu ở sau mình một hàng, có người vẫy tay kêu tên Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn anh, không biết có nên tiếp tục giả vờ không quen biết hay không. Bạn của Tiêu Chiến hỏi đến, anh liền nói một câu là bạn quen biết trước đây, sau đó cũng không nhìn cậu nữa.

Đứa cháu của anh quỳ trên ghế kêu tên Vương Nhất Bác, hét lên nhất định muốn cậu chơi điện tử với nó, bị Tiêu Chiến đánh vào mông "mày hả bưởi" mới chịu ngoan ngoãn lại.

Lúc phim kết thúc mọi người lũ lượt rời rạp, Vương Nhất Bác bước đến phía sau Tiêu Chiến, hỏi anh đứa nhỏ làm sao lại quen biết cậu. Tiêu Chiến đảo mắt trắng, nó làm gì quen em, nó chỉ biết có một người tên Vương Nhất Bác quét sạch kỉ lục Rắn ăn mồi của nó, thế là khóc cả nửa ngày.


Vào ngày lễ Tình nhân, Tiêu Chiến phải trực ban. Một đồng nghiệp nữ trong tổ nhận được một bó hoa hồng thật lớn, mọi người ai cũng cười Tiêu Chiến, anh bây giờ trở thành thanh niên độc thân duy nhất trong tổ rồi. Bọn họ cũng không hiểu tại sao một người lớn lên trông như thế này lại suốt ngày không chịu tìm một cô bạn gái, Tiêu Chiến nói anh chỉ một lòng theo đuổi suy nghiệp.

Buổi trưa lúc ăn cơm, anh nhận được tin nhắn từ Vương Nhất Bác, do dự một lúc rồi để lại đồng nghiệp ở đó, một mình chạy ra ngoài. Vương Nhất Bác ngồi trên xe mô tô đậu bên cạnh nhà ga, thật ra chỗ đó cách cục cảnh sát rất xa, anh còn cố ý đổi quần áo, vậy mà vẫn có đồng nghiệp mới đến đi ngang qua nhìn thấy anh liền chào hỏi, anh chỉ nhếch miệng cười.

Sau đó quay qua hỏi Vương Nhất Bác đến đây làm gì.

Vương Nhất Bác đưa cho anh một cuộn báo, bên trong gói một đóa hoa hồng, gói rất tỉ mỉ kín đáo, căn bản không nhìn ra cái gì. Tay của Tiêu Chiến vẫn luôn giữ yên không đưa ra nhận lấy.

"Em mau đi đi".

Vương Nhất Bác cũng không khăng khăng đưa anh nữa, chỉ nói: "Em với ông chủ sắp ra ngoài, mấy ngày tới sẽ không ở nhà".

Tiêu Chiến gật gật đầu nói anh biết rồi, sau đó rời đi. Vương Nhất Bác lái xe cua qua chỗ ngã tư hình chữ thập, cậu đưa hoa hồng cho cậu bé đang đứng đó bán hoa, đứa nhỏ còn nói với cậu một câu cảm ơn.

Cậu và Tiêu Chiến quả thật chỉ thích hợp ở trong căn phòng nhỏ đó.

#wybwithrose

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com