Chap 56
-Nói rồi người đó nhếch môi vung dao làm một đường ngọt lịm... Khiến tên đó chỉ " A " nên một tiếng rồi im bặt , trợn mắt nhìn đám xương đùi đang hở ra do mất một mảng thịt lớn phía trước... Lạ là hắn không hề thấy đau một chút nào hết , chỉ biết trơ mắt nhìn máu long lổ không ngừng chảy dưới chân mình ... Anh nhìn đám máu đó không hài lòng nói
" Tiêm thuốc đông máu lại đi! "
-Anh muốn từng tên một sẽ bị xẻo thịt , nhưng không muốn chúng đau đớn qúa sớm như vậy sẽ mất vui. Ngay cả nếu máu chảy qúa nhiều bọn chúng sẽ chết trước khi chìm vào ác mộng. Anh muốn bọn chúng phải tận mắt chứng kiến chính bản thân mình bị lọc thịt đến tận xương mà không hề có cảm giác gì. Miếng thịt khá lớn được cắt làm 5 phần đỏ tươi ướp nước sốt máu thật tanh tưởi , được nhẹ nhàng đem vào khay đựng giòi
" Mấy người chắc đói rồi đúng không? "
" Không... Không... "
-Cả 5 tên cùng lắc đầu nguầy nguậy khi họ bưng khay gia vị đến...
" Muốn ăn thịt gỏi tẩm giòi , rết hay... "
" CÁC NGƯƠI LÀ LŨ ĐỘC ÁC KHÔNG.... Ặc ặc.. "
" Ăn ngay cho tao "
-Tên lắm lời đó bị hai người chăm sóc ép nuốt cho bằng được. Hắn hoảng loạn sợ hãi khi cảm giác có thứ gì đó đang lúc nhúc trong miệng mình , rồi những cái nhói đau buốt nơi khoang miệng và đầu lưỡi...
-Bên ngoài ép nuốt bên trong đau tê tái , hắn muốn được giải thoát , không còn cách nào khác " Ực" một cái miếng thịt hôi tanh khủng khiếp được nuốt xuống ... Nhưng những con vật kia vẫn lờn vờn trong miệng hắn mà không chịu biến đi
-Cả khoang miệng giờ đã tê cứng do bị rết cắn , không còn cách nào khác hắn bèn nhắm mắt dùng sức cắn rồi nhai chúng , cứ như vậy cho đến khi trong miệng không còn thứ gì . Mà toàn thân đã tê cứng đau buốt... Những tên khác nhìn cảnh tượng hãi hùng vừa rồi , nhanh chóng ngậm hết miệng lại sợ hãi
" Nếu muốn ăn bọ cạp thì cứ ngậm đi! Bọ cạp khó nuốt hơn rết đấy! "
-Biết không thể chống lại được . Bọn chúng đành nhắm mắt ăn mói thịt sống trộn giòi cho lành. Cho dù kinh khủng ghê tởm vô cùng nhưng vẫn hơn mấy thứ kia. Anh nhìn một mình vừa rồi nhưng không hề có cảm xúc gì. Lòng anh giờ đang hướng về người vợ tội nghiệp của mình. Càng nghĩ về cậu nỗi thống hận trong anh dâng trào
" Tôi muốn thấy tim bọn chúng màu gì?! "
" Vâng "
" Cậu lọc hết khối cơ và thịt ở lồng ngực của chúng ra đi. Nếu sợ không đủ thuốc tê , thả bọ cạp nên đó hỗ trợ đi! "
" Vâng! "
*Hình như màu đen thì phải
-Anh thỏa mãn nhìn bộ xương trước mặt mình gật gù , sau khi chơi chán anh sẽ bóp nát tim từng tên một... Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại anh bỗng reo , là số của Giám đốc bệnh viện
" Có chuyện gì? "
" Chủ tịch! Phu nhân tỉnh rồi "
" Ừ. Có ai ở đó chăm sóc em ấy chưa? "
" Dạ ! Tôi đã phái bác sĩ và y tá túc trực ở đó rồi! Và bố mẹ vợ chủ tịch "
" Họ đến rồi à!?Cám ơn ông! Tôi sẽ tới ngay! "
-Nói xong anh vội vàng giao mọi việc lại cho bọn đàn em. Rồi vội trở lại bệnh viện. Anh lo lắng hồi hộp vô cùng. Cũng may có ba mẹ ở đó họ sẽ biết cách quan tâm chăm sóc cậu
-Anh bước từng bước vội vàng trên hành lang bệnh viện. Lúc này đây lòng anh vừa mừng vừa lo ... Không biết khi gặp cậu rồi anh sẽ phải làm sao nữa. Vừa bước đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt , anh đứng sững lại rồi. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thật khẽ như sợ kinh động đến ai kia
" Huhuhuhuhu "
-Tiếng khóc nhẹ nhàng mà ai oán rên rỉ của ai kia khiến lòng anh như thắt lại , tim anh nhói lên từng hồi vì xót thương. Anh đứng sững một lát như bất động nhìn da diết vào cơ thể gầy yếu mỏng manh đang nằm run rẩy trên giường kia... Người anh yêu thương đang quay mặt vào tường , giơ đôi vai không ngừng run rẩy trước mặt anh
-Tuy không nhìn thấy khuôn mặt người thương nhưng anh biết giờ đây trên khuôn mặt xanh xao đang đẫm nước mắt... Anh cứ đứng vậy ngây ngốc nhìn cậu , thật sự trong lòng rất muốn chạy đến ôm cậu vào lòng vỗ về , an ủi. Nhưng không hiểu sao lúc này cổ họng anh như nghẹn đắng , tim như ngừng đập cùng với cơ thể vô lực....
" Con đến rồi à? Mau qua dỗ dành , khuyên nhủ nó đi! Từ lúc tỉnh dậy đến giờ nó cứ khóc không ngừng đấy. Ba mẹ khuyên thế nào cũng không nghe "
-Lời của ba vợ như khiến anh thoát ra được suy nghĩ mông lung mà quay về với thực tại. Khẽ gật đầu đáp nhẹ lại ba như lời cảm ơn ông đã giúp mình thức tỉnh
" Nguyên Nguyên tỉnh dậy lâu chưa ba!? Em ấy khóc nhiều như vậy chẳng lẽ đã biết.... "
" Haizzz... Nó tỉnh được một lát rồi! Vừa tỉnh dậy là hoang mang , hốt hoảng ôm lấy bụng hỏi chúng ta về đứa bé. Vừa hỏi xong thì nó lại tự khẳng định rằng bé con không sao , nó đã bảo vệ được bé con , rồi thì nó thương bé con lắm , bé con sẽ không lỡ bỏ nó mà đi đâu... Lúc đó Nó đã nhìn chúng ta bằng ánh mắt van xin... Hãy nói rằng bé con vẫn an toàn , vẫn bình an ở bên nó.
Thấy nó như vậy chúng ta đau lòng vô cùng , cứ ngây người không biết phải nói với Nó ra sao nữa... Có lẽ vì sự ấp úng của chúng ta mà nó đã tự tin tưởng vào đứa bé vẫn tồn tại bên nó. Lúc đó nó đã sờ nhẹ vào bụng mình rồi mỉm cười mãn nguyện nhắm mắt nghỉ ngơi... "
" Vậy chắc em ấy khóc vì trách con đã không bảo vệ em ấy được an toàn. Dù sao Nguyên Nguyên chưa biết chuyện buồn kia cũng tốt "
-Anh thở phào nhẹ nhõm vì biết tin cậu chưa biết chuyện hai người đã mất đi bé con. Anh sợ nếu cậu biết rồi sẽ kích động tổn hại đến sức khỏe , giờ đây cậu đang rất yếu , anh không muốn cậu có thêm tổn thương gì nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com