Chương 126: Sơn động âm u
"Ở đâu?" - Tống Thanh Hàn không kìm được mà cất tiếng hỏi, dù trong lòng biết rất rõ Tần Tam Mộc rất có thể chỉ đang trêu đùa mình.
Tần Tam Mộc đột nhiên xòe tay ra, nụ cười nơi khóe môi cũng trở nên nguy hiểm, tựa như đang dụ dỗ:
"Ngươi nuốt thứ này vào, ta sẽ nói cho ngươi biết. Dù sao, đây là bí mật chỉ một mình ta biết."
Tống Thanh Hàn nhìn thứ nằm trong lòng bàn tay hắn, nhấc gói bột nhỏ lên, đưa đến sát mũi ngửi, chân mày khẽ nhíu lại, nhẹ giọng nói:
"Là anh túc?"
Thấy ánh mắt Tần Tam Mộc rực sáng, Tống Thanh Hàn khẽ lay lay gói bột trong tay, chậm rãi nói:
"Ta vì sao phải tin ngươi? Lỡ như ngươi đang lừa ta thì sao? Vậy chẳng phải ta sẽ chịu thiệt lớn ư?"
Tần Tam Mộc bật cười ha hả, hai tay vòng sau lưng, thản nhiên nói:
"Tin hay không thì ta không ép, ta cũng chẳng có cách nào chứng minh, tùy ngươi tự quyết. Nhưng chỉ cần ngươi muốn tin, thì cái giá này, bắt buộc phải trả. Ngươi có thể đi nói với đại đương gia, ta cũng chẳng sợ, chỉ là như vậy, ngươi sẽ bỏ lỡ cơ hội hái được băng sơn tuyết liên thôi."
"Đang sinh trưởng à?" - Ánh mắt Tống Thanh Hàn khẽ động, cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại:
"Sao ngươi biết băng sơn tuyết liên đang sinh trưởng? Ngươi đã từng thấy nó? Nếu vậy, tại sao ngươi lại muốn nói cho ta? Chẳng lẽ ngươi không muốn tự tay hái?"
Không ngờ khi nghe câu hỏi đó, gương mặt Tần Tam Mộc lại hiện lên một tia ngạo nghễ, chậm rãi đáp:
"Thứ đó, chỉ cần ta muốn, lúc nào chẳng có. Chỉ là việc ta muốn làm, còn thú vị hơn nhiều."
Dù lời nói ra rất thản nhiên, nhưng Tống Thanh Hàn lại cảm nhận được trong đó ẩn chứa sự nguy hiểm.
Hắn muốn làm gì? Có liên quan đến anh túc chăng?
Thấy Tống Thanh Hàn im lặng không nói, Tần Tam Mộc khẽ thở dài, bình thản nói:
"Đã vậy thì ta không quấy rầy nữa. Hy vọng chuyến tìm kiếm băng sơn tuyết liên của ngươi thuận lợi."
"Đứng lại."
Tống Thanh Hàn nhìn bóng lưng hắn, bất ngờ mở miệng gọi. Trong mắt Tần Tam Mộc lóe lên tia đắc ý, quay người lại, làm ra vẻ kinh ngạc:
"Sao vậy? Đại phu lại đổi ý rồi sao?"
Gói bột kia như nặng ngàn cân trong tay, Tống Thanh Hàn "Ừ" một tiếng, đột ngột ngẩng đầu, ngửa tay đổ toàn bộ bột vào miệng, rồi tiện tay xé nát tờ giấy gói, tung lên trời, ánh mắt dõi theo gương mặt Tần Tam Mộc mà lạnh nhạt hỏi:
"Như vậy đã được chưa?"
Tần Tam Mộc đưa hai tay ra vỗ nhẹ mấy cái, cười khen:
"Gan của đại phu còn lớn hơn cả nhiều nam nhân đấy. Vậy thì ta sẽ không dây dưa nữa, nói thẳng cho ngươi biết. Băng sơn tuyết liên nằm ở hướng tây bắc rừng tuyết, cách đây chừng một dặm, khoảng hai ngày nữa sẽ nở hoa. Ngươi tranh thủ đi hái đi."
Trước khi rời đi, hắn "À" một tiếng như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu bổ sung:
"Dẫn theo đại đương gia cũng không sao. Chỉ là...nên giải thích thế nào, hẳn là ngươi hiểu."
Tống Thanh Hàn đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn khuất dần, khóe mắt liếc thấy mấy bóng đen ở xa xa đang thu hồi nỏ tên, trong lòng mới khẽ thở phào.
Nếu vừa rồi cậu không nuốt gói bột đó vào, e rằng hiện tại mình đã trở thành một thi thể nằm dưới tuyết rồi...
Hiệu lực của anh túc rất nhanh đã phát tác, Tống Thanh Hàn nhìn khuôn mặt Võ Đại Hổ hiện ra trước mắt, dù biết rõ chỉ là ảo giác, vẫn không kiềm được nở nụ cười, khẽ nói:
"Ngươi tới rồi sao? Là không yên tâm về ta à? Ta không sao cả, cùng lắm là ngày kia thôi, ta sẽ hái được băng sơn tuyết liên cho ngươi."
"Võ Đại Hổ" không nói gì, nhưng lại bất ngờ bước tới ôm lấy cậu. Cái ôm ấm áp ấy khiến Tống Thanh Hàn cảm thấy vô cùng yên lòng, bất giác nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu...
Đến khi Tống Thanh Hàn tỉnh dậy một lần nữa, trời đã sáng rõ. Nhưng khác với tưởng tượng của cậu, dưới thân không phải là nền tuyết lạnh lẽo mà là mặt ván cứng rắn, bên cạnh cũng trống rỗng, bóng dáng của "Võ Đại Hổ" đã sớm không thấy đâu nữa.
Không hiểu vì sao, khoảnh khắc nhận ra mình đã quay lại hiện thực, trong lòng cậu lại dâng lên một nỗi trống trải khó tả.
Cậu biết đây là một trong những hậu quả do cây anh túc gây ra. Mím nhẹ đôi môi khô nứt, vừa định ngồi dậy thì thấy đại đương gia từ ngoài cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy cậu, đại đương gia không hiểu vì sao có chút lúng túng. Hắn đặt bát cháo nóng trong tay lên bàn, xoa xoa hai bàn tay đã lạnh cóng, giải thích:
"Hôm qua ta thấy ngươi ngất ngoài tuyết, nên đã bế ngươi về đây. Nếu có gì thất lễ, mong ngươi thông cảm."
Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, bình tĩnh nói:
"Không sao, phải cảm ơn ngươi đã đưa ta về, nếu không hậu quả khó mà lường được."
Thấy cậu đón lấy bát cháo, đại đương gia do dự một lúc rồi vẫn mở lời hỏi:
"Hôm qua...đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tống Thanh Hàn khựng lại một chút, rồi thản nhiên đáp:
"Cơ thể không khoẻ, bệnh cũ tái phát thôi."
Cậu tạm thời không định nói với đại đương gia chuyện giữa mình và Tần Tam Mộc, không phải vì muốn giấu giếm hắn, mà là vì cậu cảm thấy chưa đến lúc cần thiết.
Chỉ cần mọi chuyện tiến triển suôn sẻ, hôm nay cậu sẽ có thể vạch trần bộ mặt thật của nhà họ Tần, đồng thời lấy được băng sơn tuyết liên.
Nghĩ đến đây, cậu húp một ngụm cháo, ngẩng đầu nói với đại đương gia:
"Một lát nữa, hãy để người nhà họ Tần khiêng Cẩu Đản đến rừng tuyết, cứ nói là không cứu được nữa."
Trong mắt đại đương gia lóe lên vẻ kinh ngạc, ngập ngừng hỏi:
"Vậy Cẩu Đản...là để nó đi dò xem trong rừng tuyết có gì sao?"
Tống Thanh Hàn lắc đầu, dứt khoát nói:
"Ta sẽ đi trước chờ ở đó. Đến lúc thích hợp, ta sẽ bắn một quả pháo hiệu lên trời, khi ngươi nhìn thấy thì lập tức dẫn người trong trại đến đó."
Trái tim đại đương gia chùng xuống, lập tức lắc đầu phản đối:
"Việc này quá nguy hiểm, không thể để mình ngươi làm được."
Tống Thanh Hàn sắc mặt trầm xuống, đặt bát cháo sang một bên, bình tĩnh nói:
"Trong trại có bao nhiêu người e rằng bọn họ còn nắm rõ hơn cả ngươi. Nếu thiếu đi một người, rất có thể chúng sẽ không hành động theo kế hoạch nữa, đến lúc đó Cẩu Đản thật sự sẽ mất mạng. Còn ta, trong tiềm thức bọn họ đã loại trừ ta ra rồi, thậm chí dù biết ta có mặt trong rừng tuyết, cũng chưa chắc sẽ ra tay."
Lời cậu nói tuy uyển chuyển, nhưng hàm ý thì đã quá rõ ràng. Nếu đại đương gia còn không hiểu, vậy cậu cũng chỉ đành tìm cách khác.
Dù sao thì chuyện đối phó nhà họ Tần là việc bắt buộc, nếu không, cho dù lấy được băng sơn tuyết liên, cậu cũng chưa chắc có thể rời khỏi nơi này một cách an toàn.
Sắc mặt đại đương gia vẫn khó coi, nhưng cuối cùng cũng không phản đối nữa. Hắn khẽ thở dài, chậm rãi nói:
"Được rồi, cứ làm theo lời ngươi. Đây là cái nỏ ta làm, ngươi cẩn thận một chút."
Tống Thanh Hàn nhìn chiếc nỏ tinh xảo vừa được đặt vào tay mình, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang rời đi của đại đương gia, trong mắt là một mảnh kiên định.
Lần này nhất định sẽ thành công, bởi vì Võ Đại Hổ vẫn còn đang chờ cậu ở nhà.
Sau khi ăn xong cháo, Tống Thanh Hàn liền bắt đầu chuẩn bị tiến vào rừng tuyết. Để tránh khiến người nhà họ Tần sinh nghi, cậu đặc biệt vòng sang một hướng khác, đến khi thấy tảng đá làm dấu thì liền bỏ lại xe trượt tuyết, giấu kỹ phía sau, chỉ dựa vào đôi chân mà bước vào trong rừng.
Dù sao cũng chỉ có một mình, cậu không tiện đi lung tung mà chỉ quanh quẩn ở rìa ngoài, đợi đến khi đến đúng vị trí đã tính toán sẵn thì âm thầm ẩn mình mai phục tại đó.
Ngay khi thân thể bắt đầu mất đi cảm giác vì giá lạnh, ở phía xa cuối cùng cũng hiện ra vài bóng đen lờ mờ.
Cẩu Đản dường như không ngờ mình lại bị bỏ rơi dễ dàng đến thế, òa khóc nói:
"Hôm qua Tống đại phu còn bảo tình trạng của ta đang chuyển biến tốt mà, sao hôm nay lại muốn vứt ta vào rừng tuyết chứ! Ta không muốn đi làm bạn với quỷ núi đâu, ta sợ lắm! Ta sẽ cai thật mà, van xin các ngươi, xin hãy tha mạng cho ta với!"
Nhìn dáng vẻ hắn nhóc khóc lóc nước mắt nước mũi dầm dề, đến nỗi mặt mũi cũng bị đông đến méo xệch, trong lòng Tống Thanh Hàn không khỏi dâng lên một tia xót xa. Nhưng nếu không dùng đến Cẩu Đản, cậu cũng chẳng có lý do nào để lừa được người nhà họ Tần vào đây, theo dõi bọn họ hành động ra sao, bởi vậy chỉ đành tạm thời để hắn chịu chút ủy khuất.
Sau khi đến gần rừng tuyết, người nhà họ Tần cẩn thận quan sát bốn phía, thấy không có gì khác thường, sắc mặt mới thả lỏng đôi chút.
Thấy Cẩu Đản vẫn đang khóc ròng, Tần Tam Mộc cau mày quát:
"Đừng có gào nữa, nếu không gọi quỷ núi đến thì ngươi sớm siêu sinh cho rồi."
Nghe vậy, Cẩu Đản lập tức nghẹn họng, đáng thương nhìn chằm chằm Tần Tam Mộc.
Tần Tam Mộc dường như rất thích ánh mắt ấy, khẽ bật cười, nhướn mày nói:
"Vả lại, vào rừng tuyết cũng không chắc sẽ chết đâu, biết đâu ngươi lại phát hiện ra một thế giới khác, sống một cuộc đời khoái hoạt hơn thì sao."
Cẩu Đản thút thít một tiếng, xem chừng không hề tin vào lời hắn, trong mắt vẫn là một mảnh tuyệt vọng.
Sau khi chỉnh trang sơ qua y phục, mấy người lại khiêng Cẩu Đản tiếp tục tiến vào sâu hơn.
Tống Thanh Hàn liếc mắt nhìn, phát hiện sau khi đi được một đoạn, nhóm người nhà họ Tần liền bắt đầu di chuyển rất cẩn trọng, như thể đang tránh né điều gì đó.
Trong lòng cậu chợt dâng lên một tia nghi hoặc, vội ghi nhớ kỹ lộ tuyến của họ, đợi đến khi thân hình mình hoàn toàn nằm ngoài tầm mắt đối phương mới nhẹ nhàng bám theo phía sau.
Cấu trúc bên trong rừng tuyết phức tạp hơn những gì Tống Thanh Hàn tưởng tượng. Người nhà họ Tần khiêng theo Cẩu Đản rẽ trái vòng phải liên tục, mãi đến khi tới trước một cửa hang sâu hun hút mới dừng lại.
Tống Thanh Hàn thấy vậy liền vội vàng ẩn mình sau một thân cây to. Khi nhìn thấy trong động có mấy người gầy trơ xương bước ra, tim cậu bỗng chùng xuống.
Có lẽ đây chính là những quỷ núi trong lời đồn. Chỉ là, nhìn dáng vẻ của bọn họ, rõ ràng là một phe với người nhà họ Tần.
Cẩu Đản sau khi trông thấy đám "quỷ núi" ấy, như thể phát điên mà gào khóc om sòm, Tần Tam Mộc có vẻ thấy hắn quá ồn ào, bèn vớ đại một viên gạch lát bên cạnh, giáng mạnh lên đầu hắn, trực tiếp đánh cho hôn mê.
Sau đó, đám người kia lại bàn luận thêm mấy câu, rồi cùng nhau khiêng Cẩu Đản vào trong hang động.
Tống Thanh Hàn biết, bí mật của nhà họ Tần tám chín phần là nằm trong hang này. Cậu đứng nguyên tại chỗ, do dự giây lát, không biết nên lập tức tiến vào điều tra, hay nên bắn pháo hiệu trước rồi mới đi.
Pháo hiệu tuy tiện lợi, nhưng tiếng vang không nhỏ, nếu cậu bắn sớm quá, người nhà họ Tần mà phát hiện thì sẽ kịp thời tiêu huỷ mọi chứng cứ, đến lúc đó có lý cũng chẳng nói được thành lời.
Nhìn cửa động tối đen như mực kia, Tống Thanh Hàn cắn răng, hạ quyết tâm, trực tiếp lách người lẻn vào.
Cậu nấp ở sau vách núi, nhẹ nhàng thò đầu nhìn vào, thấy kết cấu trong động ngoằn ngoèo phức tạp, liền rón rén nhón chân bước vào trong.
Cảm giác rõ ràng biết bên trong có nguy hiểm, vậy mà vẫn cố chấp bước vào, tuy khiến người ta sợ hãi, nhưng lại khiến tim đập dồn dập, trong lòng dâng lên một tia hưng phấn khó hiểu.
Không biết đã rẽ qua bao nhiêu khúc ngoặt, chợt nghe từ phía trước vọng lại giọng của Tần Tam Mộc:
"Dạo này thu hoạch thế nào?"
Một giọng khàn khàn trầm đục đáp lại:
"Cũng tạm, chỉ là lại thiếu người làm rồi, cần phải kiếm thêm mấy đứa nữa đem vào đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com