Chap 94
Lâm Duẫn Nhi đang thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt, nhìn Ngô Thế Huân bên cạnh, lại nhìn ống kính trước mặt, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười.
Khung cảnh được chụp lại, sau đó dán vào sổ đỏ, từ đây hai người lại là quan hệ vợ chồng hợp pháp.
Lâm Duẫn Nhi từ lúc cục dân chính đi ra, trong túi cất sổ đỏ như bảo bối lúc về nhà cô vẫn còn sốc.
Cô cứ như vậy gả đi. . .
Cô cứ như vậy bị người ta dẫn đi. . .
Cô lại từ người phụ nữ độc thân trở thành phụ nữ đã lập gia đình. . .
Ai. . .
Ngô Thế Huân mẫn cảm phát hiện Lâm Duẫn Nhi cả người đều ủ rũ.
Hai người về nhà, Lâm Duẫn Nhi vào cửa trước, đá rơi giày cao gót trên chân xuống, mang dép lê bước vào thư phòng.
Ngô Thế Huân đi theo ở phía sau, nhìn bóng lưng Lâm Duẫn Nhi một chút, sau đó ngồi xổm người xuống, đem giày bị Lâm Duẫn Nhi bị đá loạn thất bát tao xếp lại ngay ngắn, rồi đi theo vào.
Trong thư phòng, Lâm Duẫn Nhi ngồi trên ghế, không nói một lời nhìn bốn đồ vật ở trên bàn.
Đây là giấy kết hôn của ba năm trước, thỏa thuận ly hôn, giấy chứng nhận ly hôn và giấy kết hôn của ngày hôm nay của cô và Ngô Thế Huân.
Lâm Duẫn Nhi lẳng lặng nhìn những thứ này, không biết nên hình dung cảm giác trong lòng như thế nào.
Người khác đều chỉ cần một tờ giấy kết hôn màu đỏ kết hôn liền kết thúc, cô mới hai mươi bốn tuổi, đã có nhiều giấy chứng nhận như vậy.
Ngô Thế Huân lúc này cầm một thứ trong tay tiến đến, kéo cửa ra.
Ạn ngồi vào chỗ đối diện Lâm Duẫn Nhi, nhìn thấy trước mặt Lâm Duẫn Nhi bày biện các loại giấy chứng nhận, Lâm Duẫn Nhi lại nhìn những giấy chứng nhận này đến xuất thần.
Giấy kết hôn, chứng nhận ly hôn, rồi lại giấy kết hôn.
Anh thừa nhận, khi Lâm Duẫn Nhi làm dáng vẻ ngớ ngẩn rất đáng yêu, nhưng đi lĩnh chứng chính là đại sự cả đời, đáng yêu qua đi, lúc sau hẳn là chăm chú.
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Ngô Thế Huân cũng tiến vào, cánh tay đỡ đầu, một tay ngón tay chỉ vào mặt bàn hỏi: "Anh làm sao biết được nick phụ của em?"
Ngô Thế Huân nở nụ cười: "Cũng không khó đoán."
"Tốt a." Lâm Duẫn Nhi mấp máy môi, không vì chuyện này mà gây cãi nhau, hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy, bị ạn phát hiện những chi tiết để lại cũng rất bình thường.
Ngô Thế Huân đưa tay bắt lấy một tay của Lâm Duẫn Nhi, đem hộl trước mặt mình giao cho cô.
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy cái hộp này cũng không nhỏ lắm, nhưng lại không phải là hộp quà, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?"
Ngô Thế Huân: "Em mở ra nhìn xem."
Lâm Duẫn Nhi bán tín bán nghi mở cái nắp ra, khi nhìn thấy đồ vật bên trong hô lên một tiếng.
Tất cả đều là trang giấy.
Lâm Duẫn Nhi cầm lấy mặt ngoài tờ thứ nhất giấy có chút ố vàng, sau khi nhìn thấy nhịn không được cười khúc khích.
Giấy khai sinh của Ngô Thế Huân, dưới góc phải còn có một cái dấu chân đáng yêu, là năm đó khi Ngô Thế Huân sinh ra đời in vào.
Lâm Duẫn Nhi đem tấm giấy khai sinh này để qua một bên, sau đó lại nhìn thấy tấm hình ở phía dưới.
Là lúc một tuổi Ngô Thế Huân chọn đồ vật đoán tương lai, đứa bé mập mạp nằm rạp trên mặt đất, vô cùng khả ái.
Lâm Duẫn Nhi không nghĩ tới Ngô Thế Huân cơ bụng sáu múi khi còn bé mập mạp như một viên thịt, thế là cười càng vui vẻ hơn.
Ngô Thế Huân nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi cười, sau đó ngồi vào bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, bắt giải thích từng tấm ảnh cho Lâm Duẫn Nhi.
"Đây là ảnh lúc anh một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, khi còn bé rất mập." Anh đem tấm hình kia lấy ra "Nghe nói anh lúc ấy nắm một cái bàn tính, nhưng xem ra có vẻ như không chuẩn lắm, anh hiện tại không có làm về tài vụ."
"em thấy rất chuẩn mà." Lâm Duẫn Nhi đính chính lại, mặc dù thực tế không có lấy bàn tính, nhưng mà trong lòng bàn tính có để rất nhiều ngôi sao, đã sáo lộ cảm giác lộn xộn của cô khi lĩnh chứng kết hôn.
Ngô Thế Huân buông ảnh chụp xuống, lấy một tấm rồi lại một tấm ra ngoài.
"Đây là giấy chứng nhận anh nhập học vào nhà trẻ."
"Đây là lúc anh năm tuổi."
Tấm hình này trên mạng cũng có, đây là tấm ảnh tuổi thơ duy nhất Ngô Thế Huân công khai, bé trai năm tuổi mặc một bộ đồ tây đen, dựa vào gương mặt đẹp còn có cơ thể mập mạp, nhưng dựa vào hình dáng ngũ quan đã thể hiện rõ tương lai hại nước hại dân đơn giản.
"Đây là phiếu điểm khi anh tốt nghiệp tiểu học."
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy giấy chứng nhận tốt nghiệp tiểu học của Ngô Thế Huân được in ấn rất tinh xảo, tất nhiên đây là trường học quốc tế rất nổi tiếng trong giới nhà giàu.
Cô lặng lẽ bậm môi.
Lúc anh mặc đồng phục mỗi ngày đều đi ô tô vô cùng an toàn đi học, thì cô cũng vừa mới bắt đầu ở trường thể thao nâng tạ đấy.
"Đây là ảnh chụp đội khúc côn cầu của anh thời trung học."
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy những người chụp ảnh cùng Ngô Thế Huân đều là những thiếu niên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, thời trung học Ngô Thế Huân đã đi nước ngoài du học.
Ảnh chụp là chụp lúc thi đấu khúc côn cầu ở trường học, mười mấy người thiếu niên mặc đồng phục đen đỏ phối với nhau, lấy mũ bảo vệ xuống để riêng một chỗ rồi chụp ảnh chung.
Lâm Duẫn Nhi liếc thấy mái tóc màu đen của Ngô Thế Huân, anh ở giữa lệch về trái một chút, dáng vẻ lúc mười bốn mười lăm tuổi, ngũ quan thiếu niên rõ ràng còn ngây thơ, nhưng ánh mắt lại để lộ ra độ thành thục không phù hợp tuổi tác, đồng phục đỏ thẫm của khúc côm cầu càng làm nổi bật thêm làn da tái nhợt của anh, vẻn vẹn đứng ở nơi đó, khí chất thanh quý lãnh nghị.
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy thiếu niên Ngô Thế Huân chơi khúc côn cầu, lại lặng lẽ bậm môi một lần nữa.
Bởi vì lúc đó cô vẫn còn ở trường thể thao nâng tạ.
Ngô Thế Huân lấy tiếp, là bảng thành tích và giấy chứng nhận tốt nghiệp của amh, còn có ảnh chụp của anh từ trung học đến đại học.
Lâm Duẫn Nhi phát hiện khi còn bé Ngô Thế Huân là một cục thịt rất đáng yêu, nhưng vào thời kỳ thiếu niên Ngô Thế Huân cơ hồ mỗi tấm ảnh đều xụ mặt, ánh mắt bất cần đời, cực kỳ giống chủ nghĩa tư bản phương tây trong tiểu thuyết ngạo mạn cố chấp.
Tuổi còn nhỏ vì sao mỗi ngày đều không cao hứng? Lâm Duẫn Nhi âm thầm lắc đầu, cô hàng năm ở trường thể thao cử tạ đều sống thật vui vẻ, người này mỗi ngày hưởng thụ tài nguyên giáo dục của tư bản chủ nghĩa mà còn có dáng thẻ mang thâm thù đại hận.
Ngô Thế Huân chú ý tới chi tiết nhỏ của Lâm Duẫn Nhi, nhìn mình trong ảnh mình vĩnh viễn lạnh mặt và môi mím chặt, mở miệng nói: "Khi đó cha mẹ anh ly hôn."
Cha mẹ Ngô Thế Huân là liên hôn gia tộc, vốn không có cơ sở tình yêu, anh từ nhỏ đã được bảo mẫu chăm sóc lớn lên, lúc học trung học được cha mẹ cho ra nước ngoài, coi như rốt cục ba người một nhà cũng có thể ở cùng một chỗ, lại phát hiện cha mẹ hai người đã sớm liền ly hôn, ai cũng có bạn đời mới. Trước kia lúc về nước hòa hợp hài hòa, đều là diễn cho anh cùng trưởng bối trong nhà xem.
Ngô Thế Huân không tiếp nhận được chuyện này, vốn tính tình không hoạt bát lại trở nên càng ngày càng kiệm lời ít nói, anh sống ở ký túc xá tư nhân trung học, học phí cao đến tắc lưỡi, cha mẹ lo xây dựng một gia đình mới, cũng không quan tâm đến anh.
Lâm Duẫn Nhi biết chuyện cha mẹ Ngô Thế Huân ly hôn, nhưng lại không thể liên hệ được với chuyện này, lại không nghĩ rằng lúc thanh thiếu niên Ngô Thế Huân vẫn luôn mặt thối sầu não uất ức lại là bởi vì cái nguyên nhân này.
Cô mẹ nó có tuổi thơ gian nan như vậy cũng đều gắng gượng sống rất tốt, Ngô Thế Huân bởi vì cha mẹ ly hôn, là người ở ở giữa không tiếp nhận được tên tuổi dậy thì rơi vào trong bóng tối, từ đây càng ngày càng lạnh lùng hơn nữa càng ngày càng xấu bụng còn thích đối với sử dụng lãnh bạo lực với người ta.
Trên đời này tại sao có thể có những loại người như thế cái loại người rõ ràng bụng đang đói có người mời ăn thì kêu lại kêu no rồi từ chối a!
Lâm Duẫn Nhi rốt cục nhịn không được, một lời khó nói hết nhìn anh một chút: "Ngô Thế Huân, anh thật. . . yếu ớt nha." Cô dùng một từ tương đối uyển chuyển để nói.
Ngô Thế Huân không có phản đối với lời này của Lâm Duẫn Nhi.
Ban đầu khi anh quen Lâm Duẫn Nhi, cảm thấy rất yên vui sáng sủa, lúc theo đuổi anh lại giống như Tiểu Cường (con gián ý mọi người) đánh hoài không chết nhưng cũng giống như một cô gái mạnh mẽ có gia đình rất hạnh phúc, dù cho không giàu có, nhưng cũng là được yêu thương mà lớn lên.
Chỉ là về sau khi ly hôn rồi, tin tức về Trần Tuyết Vân bị tuôn ra, anh mới biết anh đối với cô có bao nhiêu hiểu rõ.
Ở phía sau nực cười vui vẻ yên bình, là từng vết sẹo bị phủ bụi.
Ngô Thế Huân đột nhiên phát hiện mình và Lâm Duẫn Nhi có cảnh ngộ giống nhau, mình từ lúc trung học liền bắt đầu canh cánh trong lòng câu chuyện đơn giản có chút buồn cười kia.
Cô đã từng nói mình có cái vận khí gì mà lại có tên viết trong hộ khẩu của Ngô Thế Huân, thật ra lại là anh sao lại may mắn thế, ở trong cuộc đời có thể gặp được cô.
Thời kỳ thiếu niên bắt đầu che giấu tâm tình, lại bị một thiếu nữ cử tạ nào đó cắn răng từng chút từng chút cạy mở, đưa ra ánh sáng. Anh đứng trong bóng tối, thuận theo hướng nguồn sáng nhìn cô đang đứng bên ngoài, đứng nghịch sáng cười với anh.
Đồ vâth trong hộp sắt bị Ngô Thế Huân từng cái từng cái lấy ra, đây là quá khứ của anh từ nhỏ đến lớn, sau cùng đồ đặt ở phía dưới, là mấy tấm thẻ ngân hàng.
Lâm Duẫn Nhi nhận ra đây là đồ vật trong túi áo ngủ của Ngô Thế Huân ở lần cầu hôn thứ nhất, toàn bộ tài sản của anh.
Ngô Thế Huân đem tất cả đồ vật lấy ra để trên bàn sắp xếp lại một chút, sau đó lại lần nữa bỏ vào trong hộp sắt, lại đem cái hộp sắt, giao cho Lâm Duẫn Nhi.
Ngô Thế Huân mỉm cười, ánh mắt chăm chú cực kỳ nhìn Lâm Duẫn Nhi, anh nói: "Lâm Duẫn Nhi tiểu thư, anh đem tất cả quá khứ, còn có tất cả tương lai, đều đặt ở nơi này, giao cho em."
"Anh rất may mắn gặp được em, càng hi vọng cuộc sống về sau đều có thể có em."
"Xin hỏi em có thể làm Ngô phu nhân không?"
Lâm Duẫn Nhi nghe được Ngô Thế Huân nói, cúi đầu nhìn hộp sắt anh đưa tới, đột nhiên cái mũi chua chua.
Cô chậm rãi vươn tay, nhận lấy.
- Hoàn Chính Văn-
P/s: Hôm này, truyện đã chính thức hoàn chính văn, chúng ta bắt đầu chào đón ngoại truyện thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com