Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BỘ I: CHÁU TRAI × CHÚ ÚT - Chương 1.1

BỘ I: CHÁU TRAI × CHÚ ÚT

Tác giả: Tây Hồng Thị Đỗi Phiên Gia

Thể loại: nguỵ loạn luân, 1x1, HE

Edit + Beta: Muội

Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma

🍓🍑🍓🍑

Chương 1 (1.1): Chú út dụ dỗ cháu trai, bị áp đảo, bị lưỡi gian dâm

"Nếu có thể, mẹ vẫn hy vọng con thực tập ở gần nhà của chúng ta, tốt nhất... Tốt nhất là sau này đi làm luôn." Lý Uyển Ngọc nói với chất giọng yếu ớt.

"Tất nhiên là có thể." Khúc Hoài Khiêm đỡ mẹ mình vừa mới làm xong hoá trị trong bệnh viện lên xe, hắn ngồi trên ghế lái vừa khởi động xe vừa nói: "Gần nhà cũng có mấy công ty rất tốt, con về rồi sẽ nộp CV."

Lý Uyển Ngọc nhìn cậu con trai đã trưởng thành, cao ráo tuấn tú ở bên cạnh, bà vui mừng, đồng thời cũng có chút áy náy: "Mẹ xin lỗi... Là mẹ quá ích kỷ, chỉ là mẹ... Mẹ không biết mẹ còn có thể chống chọi được bao lâu."

"Mẹ, mẹ nói bậy bạ cái gì đó?" Khúc Hoài Khiêm vội ngắt lời bà, "Mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, còn có thể nhìn thấy cháu trai của mẹ lớn lên, thành gia lập thất!"

Hắn cười nhẹ, đường nét gương mặt sắc nét lúc cười rộ lên lại rất dịu dàng.

"Vậy chừng nào con mới đưa bạn gái về nhà?"

"Ấy, sao lại nói tới vấn đề này rồi..."

"Là do chính con nói phải sinh đứa cháu trai cho mẹ."

Khúc Hoài Khiêm thấy bà cuối cùng cũng không rối rắm đến chuyện sống chết nữa, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ đối phó vài ba câu ngoài miệng, chiếc xe chậm rãi lăn bánh về nhà.

Khúc Vĩ Minh bận rộn trở về nhà nghe thấy quyết định của con trai, ông đưa ra đề nghị, nói: "Vậy thì chi bằng con đến công ty của chú út con đi, chỉ cách nhà mình khoảng mười phút đi bộ, nếu con muốn thì khỏi cần phỏng vấn, có thể trực tiếp tuyển con vào làm."

Lý Uyển Ngọc nghe thấy thế ánh mắt liền sáng rực lên, bà có hơi phấn khích nói với Khúc Hoài Khiêm: "Đúng đó, sao mẹ lại không nhớ tới chuyện này chứ, con trai này, con cứ xin vào đi, buổi trưa được quay về, mẹ còn có thể nấu cơm cho con ăn nữa!"

Đối với chuyện cha mẹ nhanh nhẹn đưa ra quyết định cho mình, Khúc Hoài Khiêm không còn cách nào khác, đành phải nói: "Cha mẹ, còn phải chờ người ta đồng ý thì mới được chứ."

Cha hắn có năm người anh em trai, chú út với cha hắn là anh em cùng cha khác mẹ, ngày thường gia đình hắn cũng không thường xuyên lui tới với mấy nhà khác, chỉ có dịp lễ Tết hoặc những bữa tiệc hiếm hoi thì mới gặp nhau được vài lần, cũng không tính là thân thiết gì.

"Sao lại không chịu chứ, không phải lúc nào chú út của con cũng tốt với con hay sao? Lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho chú, chắc chắn chú con sẽ đồng ý." Khuôn mặt tái nhợt của Lý Uyển Ngọc trở nên hồng hào hơn một chút, bà hận không thể bỏ chén đũa đi gọi điện thoại ngay lập tức.

Khúc Hoài Khiêm thấy bà vui vẻ vô cùng, cả người tựa như đều có tinh thần, cũng không nói lời từ chối: "Được được được, mẹ đừng kích động, từ từ ăn, từ từ ăn."

Sau khi ăn xong, Khúc Hoài Khiêm rửa chén ở phòng bếp, Lý Uyển Ngọc khoái chí vội vàng tiến vào: "Con trai, chú út của con đồng ý rồi."

Khúc Hoài Khiêm dừng lại động tác, hắn ngây ra một lúc, vội tắt nước: "Nhanh thế à?" Hắn dọn chén bát vào phòng bếp còn chưa tới hai phút.

"Mẹ đã nói là chú của con thương con mà, mẹ chỉ mới nói muốn con làm ở công ty của chú, chú đã đồng ý ngay, bảo con ngày mai qua đó."

Công ty của chú hắn - Khúc Kính Tiêu không phải là một công ty nhỏ tầm thường, ở trong nước cũng được coi là xí nghiệp mới nổi tiếng, Khúc Hoài Khiêm không được vui mừng cho lắm, hắn không thích cái kiểu đi cửa sau để đạt được cơ hội.

Ngày hôm sau, Khúc Hoài Khiêm khoác lên người bộ đồ vest mới, sửa sang lại cho chỉnh tề để chuẩn bị bắt đầu một chương mới trong cuộc đời, Khúc Vĩ Minh vỗ vai con trai: "Đi làm chăm chỉ, chú út của con cũng không thân thiết gì mấy với nhà mình, nhưng vẫn đối xử khá tốt với đám cháu các con."

Đúng thật, chắc chắn Khúc Hoài Khiêm sẽ được nhận đủ thứ quà tặng từ chú của mình vào những ngày lễ, kể cả bộ vest mà hắn đang mặc trên người cũng là do chú tặng, không biết Khúc Kính Tiêu sao có thể tìm được bộ quần áo vừa người hắn như thế.

Hắn đến công ty, bấm điện thoại gọi cho người chú trẻ tuổi của mình, giọng nói ở đầu dây bên kia thật êm tai, chờ đến khi Khúc Hoài Khiêm nhìn thấy anh thì hắn lại cảm thán thêm lần nữa, chú út của hắn thật là ưa nhìn.

Khúc Kính Tiêu mặc một bộ vest nhàn nhã, không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở ra, để lộ hầu kết gợi cảm cùng với chiếc cổ trắng nõn, đường nét gương mặt của anh rất rõ ràng, phía dưới chiếc mũi cao thẳng là một đôi môi mỏng, khí chất sạch sẽ nghiêm túc, vẻ ngoài đúng kiểu thờ ơ lạnh nhạt.

"Chào buổi sáng, chú út!" Khúc Hoài Khiêm nở một nụ cười tràn đầy năng lượng, đôi mắt của hắn vì cười mà cong cả lên.

Đôi mắt hẹp dài sáng ngời của Khúc Kính Tiêu nhìn lướt qua Khúc Hoài Khiêm, thấy hắn mặc bộ đồ vest anh đưa cho, đường nét trên mặt chợt dịu xuống, anh gật đầu: "Chào buổi sáng."

Hôm nay, toàn thể nhân viên trong công ty đều bị sốc, phải biết rằng công ty này có rất nhiều cổ đông, nhưng Khúc Kính Tiêu - người nắm nhiều cổ phần nhất rất hiếm khi xuất hiện trong công ty, mặc dù công ty vẫn đang trên đà phát triển, nhưng chỉ có khi giải quyết những quyết sách quan trọng hoặc chính anh phải bàn công việc thì anh mới xuất hiện, còn ngày thường anh chỉ làm một ông chủ an phận thủ thường.

Khúc Kính Tiêu để cho Khúc Hoài Khiêm đến phòng nhân sự điền thông tin, còn anh thì đi đến văn phòng tổng tài.

Bành Việt - người hợp tác với anh cùng nhau thành lập nên công ty - cười với anh: "Sao cậu lại ở đây?"

"Có lẽ sau này tôi sẽ xuất hiện thường xuyên hơn." Anh nhìn gương mặt ngạc nhiên của Bành Việt, xua xua tay, "Hôm nay cháu trai tôi vào công ty, tôi sẽ dẫn dắt cho nó, anh không cần phải quan tâm đến tôi, nên quản lý như thế nào thì tôi sẽ quản lý như thế đó."

"Cậu không yên tâm về cậu ta?" Bành Việt không ngạc nhiên nữa, anh ta sửng sốt luôn rồi.

"Tôi chán."

Khúc Kính Tiêu chán đời đang bị các nhân viên thì thầm bàn tán với nhau, bởi vì bọn họ tự nhận thấy một Khúc Kính Tiêu ngày thường không muốn đi quá nhiều bước trong công ty, giờ lại dẫn theo một nhân viên mới đi từ tầng này sang tầng khác chỉ để làm quen môi trường làm việc của công ty.

"Trong chốc lát cháu không nhớ hết được cũng không quan trọng, sau này không hiểu gì có thể hỏi chú."

"Nhớ rõ rồi ạ." Trí nhớ của Khúc Hoài Khiêm rất tốt, mới vừa rồi hắn đi theo chú út một vòng không viết hết 10 phần thì cũng viết được 9 phần, chưa kể Khúc Kính Tiêu còn giải thích tỉ mỉ như vậy, mặc dù ngày thường không tiếp xúc qua lại nhiều lắm, nhưng mẹ hắn nói đúng, tuy rằng chú út trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực ra anh rất tốt với bọn họ.

Khúc Kính Tiêu nhìn nhân viên tan tầm đi ăn cơm trưa, anh ngạc nhiên sao thời gian trôi nhanh đến thế, vội nói: "Đi thôi, chú mời cháu ăn cơm."

"Không không, hôm nay cháu mời! Vất vả cho chú út quá rồi."

"Cháu chỉ vừa bắt đầu làm việc có thể có tiền hả? Tiết kiệm lại đi."

Khúc Hoài Khiêm vươn cánh tay dài trực tiếp ôm lấy vai Khúc Kính Tiêu, cười sang sảng: "Cháu đã bắt đầu đi làm kiếm tiền từ lâu lắm rồi, nên chú yên tâm đi, cháu vẫn có tiền mời chú ăn cơm."

Hai người họ đều tay dài chân dài, Khúc Kính Tiêu thấp hơn Khúc Hoài Khiêm không tới nửa cái đầu, giờ phút này anh không hề phòng bị nửa thân mình đều bị hắn ôm chầm, tất cả những gì anh có thể thấy chính là sườn mặt của cậu chàng đẹp trai đang cười tươi rói với anh, cơ thể anh chợt cứng lại, mặc dù ngoài mặt cố gắng duy trì bình tĩnh đứng vững thân mình, nhưng nhịp tim của anh lại rối loạn không chịu khống chế, nhảy nhót loạn xạ.

Khúc Hoài Khiêm thấy anh không né nữa, thế là đắc ý ôm anh ra khỏi công ty, tiếc là hắn không thể nhìn thấy lỗ tai của chú út mình đang dần đỏ ửng lên.

Khúc Hoài Khiêm vốn tưởng rằng chỉ có ngày đầu tiên mới được gặp người chú út cả năm không thấy được mấy lần, bởi vì theo như lời của những nhân viên lâu năm khác, thần long Khúc Kính Tiêu thấy đầu không thấy đuôi ngày thường rất ít đến công ty, nhưng không ngờ hắn ở trong công ty gần một tuần, ngày nào Khúc Kính Tiêu cũng đều đặn đến công ty điểm danh, buổi trưa còn đi ăn cơm chung với hắn, mấy ngày trôi qua như thế, trong lòng hắn mới chợt hiểu rõ, hoá ra chú út của hắn là kiểu người trong nóng ngoài lạnh.

Thậm chí anh còn muốn dẫn hắn ra ngoài đi bàn chuyện làm ăn.

"Cháu hả? Cháu chỉ vừa mới vào công ty, làm như thế không tốt với những người khác lắm thì phải?" Thật ra hắn muốn nói rằng chuyện này rất không công bằng, loại chuyện được sếp dẫn theo ra ngoài đi bàn việc làm ăn này, chắc hẳn đều là những người đã có kinh nghiệm nhất định trong công ty, sao có thể đến lượt một thực tập sinh như hắn chứ.

"Cháu không cần để ý đến lời bàn tán của người khác." Khúc Kính Tiêu dừng một chút, lại nói: "Bước vào xã hội không như ở trường học, công ty là một xã hội thu nhỏ, cháu cảm ơn người ta chưa chắc người ta sẽ cảm kích, sau lưng còn có một đống người muốn giẫm đạp cháu, cháu chỉ cần thể hiện mình có tình cảm là được, còn cơ hội thì vẫn phải cố gắng nắm lấy."

Khúc Hoài Khiêm biết đây là muốn tốt cho hắn, cũng hiểu rõ đạo lý Khúc Kính Tiêu nói, cho nên hắn nhanh chóng chấp nhận không cần làm ra vẻ thêm nữa.

Sáu giờ sáng sẽ bay, trời chưa kịp sáng là hai người đã rời khỏi giường, Khúc Kính Tiêu vừa lên máy bay đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Khúc Hoài Khiêm sợ anh ngủ bị lạnh nên yêu cầu tiếp viên hàng không lấy cho hắn chiếc chăn, mới vừa đắp lên người anh thì hắn liền cảm thấy bên vai của mình bị chùng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com