Chương 12 : Du Hồ
"Đám ruồi bọ kia đâu? Gần đây còn có đi tìm Vương phi không?" Lâm Thế Huân đem hộp thức ăn cho cá đưa cho Cát Tường đứng bên cạnh, lại nhận khăn lông ướt lau tay từ Như Ý. ThấyLâm Thế Huân dùng từ "Ruồi bọ" để hình dung Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ, Lâm Ngọc cùng Nạp Lan Tín đều cảm thấy vị vương gia này hình như ăn hơi nhiều "Dấm chua".
Hai người này vốn dĩ sau khi nghe chuyện "hòa thân" của Vương phi liền tới phủ hỏi thăm, lại bị Lâm Thế Huân trực tiếp gán cho cái biệt danh "ruồi bọ", là những kẻ có tư tâm với Mộ Dung Duẫn Nhi. Nhưng sự thực thì họ cũng chẳng thể chính thức được coi là "ruồi bọ", bởi bất kỳ ai khác phái mà đến thăm Vương phi cũng đều bị chặn từ ngoài cửa.
"Vương gia, ngài yên tâm, ta sẽ xem chừng Vương phi từng ly từng tý, không để cho kẻ khác mơ tưởng Vương phi." Bởi vì Lâm Ngọc được Lâm Thế Huân xem như tiền bối, cho nên Lâm Ngọc ở trước mặt Lâm Thế Huân lại không giống với nô tài bình thường, Lâm Thế Huân đối nàng rất tôn kính.
Có lời nói của Lâm Ngọc, Lâm Thế Huân yên tâm hơn rất nhiều.
Hắn tựa hồ mẫn cảm quá mức, nhưng mà trên người tiểu vương phi của hắn phát ra hào quang chói mắt như vậy, hắn không muốn người khác nhận thấy được sự đặc biệt của nàng nên trước tiên phải đem nàng chiếm thành của riêng đã. Đúng, làm của riêng, giấu đi đôi cánh của nàng để dưới vòng tay của mình! Thật cẩn thận che chở, khiến cho nàng trở thành bảo bối tâm can của hắn!
Nếu lời độc thoại trong lòng Lâm Thế Huân bị người bên ngoài nghe được, bọn họ nhất định sẽ bị dọa ngất xỉu đi. Này là người bình tĩnh khôn khéo, anh minh thần võ, Nam Lân vương sao? Vì sao giống như hài đồng ngây thơ chiếm được món đồ chơi yêu thích? Quả thực là ngây thơ tới cực điểm !
Lâm Thế Huân phân phó vài câu, đơn giản là luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại: bảo vệ tốt Mộ Dung Duẫn Nhi, không để cho người ta khi dễ nàng, nói dông dài nhưng cũng chỉ có mấy ý đó.
Nạp Lan Tín cảm thán ở trong lòng, vương thật sự là quá mức lo lắng . Ít nhất trong đoạn thời gian ở chung gần đây, hắn cảm thấy Mộ Dung Duẫn Nhi không phải là hạng người yếu đuối! Chính là, vương như thế nào lại không nhìn ra? Chẳng lẽ đây chính là hiện tượng quan tâm quá thành ngớ ngẩn sao?
Đợi Lâm Ngọc cùng Nạp Lan Tín rời đi, Tấn Mặc bưng một chén dược đen đặc đi tới,"Vương, uống thuốc đi."
"Tấn Mặc, ngươi xác định đây không phải là trả thù chứ? Ta cảm thấy gần đây thuốc càng ngày càng khó uống a?" Nhìn chén thuốc trên tay, ngửi thấy mùi gay gay của thuốc bắc,Lâm Thế Huân cau mi,"Ngươi nhất định là trả thù ! Khi gặp Tiểu vương phi liền bị dọa cho thất kinh, nhưng lại không làm gì được nàng, cho nên mới chỉnh ta như vậy!"
"Vương gia, ngươi vẫn là mau mong chóng chóng uống hết thuốc đi!" Tấn Mặc xuất ra một cái bình nhỏ, đổ ra một thìa nhỏ dược sa màu vàng, đưa cho Lâm Thế Huân, "Nếu ngươi muốn ôm mỹ nhân về, tốt nhất rồi uống thuốc cho tốt vào! Thân thể chính mình không thể bị thương tổn, nếu ngươi chết thì nàng chỉ có thể làm quả phụ !"
Lời nói của Tấn Mặc làm cho Lâm Thế Huân nghe xong chỉ có thể cười khổ một tiếng, đối cái kẻ đã đi theo mình mười năm này, lời hắn nói có vẻ ác độc, nhưng Lâm Thế Huân luôn hiểu rõ ý tứ trong đó, cho nên cũng thành thói quen. Một ngụm nuốt hết thuốc,Lâm Thế Huân buông bát ngọc, cố gắng nuốt hết một cổ thuốc đen đen mùi ghê tới tận não xuống .
Khổ — theo khoang miệng Lâm Thế Huân đi tới yết hầu, lan tràn khắp nơi, thực khổ –
Buông bát, Lâm Thế Huân mở miệng cắn một viên mứt táo, mới cảm thấy có chút thoải mái hơn. Lời vừa rồi của Tấn Mặc còn đọng tại bên tai hắn, làm tâm trạng hắn sa sút một chút, đối với chuyện này, tựa hồ hắn có chút tùy hứng.
"Tấn Mặc, ngươi nói xem ta có không phải rất ích kỷ? Rõ ràng biết thân mình chỉ sợ...... Nhưng vẫn muốn giữ nàng bên người."
Thấy trong mắt Lâm Thế Huân toát ra bi thương chưa có trước nay, trong lòng Tấn Mặc đối với Mộ Dung Duẫn Nhi càng thêm chán ghét.
"Vương, người sao lại có thể nói như vậy? Ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của người!"
Vương chưa từng như vậy? Từ khi nhận thức cái nữ tử kia, cảm xúc vương mới trở nên phức tạp lên. Nếu không phải vì Lâm Thế Huân để ý Mộ Dung Duẫn Nhi, lại để Lâm Ngọc cùng Nạp Lan Tín tới bảo hộ bên người nàng, Tấn Mặc đã sớm tự tay phế ả ta.
"Tấn Mặc......" Lâm Thế Huân ho khan hai tiếng, mâu tử u lãnh đầy hàn ý, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm Tấn Mặc, gằn từng tiếng, đem đáy lòng Tấn Mặc nói ra, "Không được động thủ với nàng, nếu không ta sẽ giết ngươi!" Giọng nói Lâm Thế Huân đầy lạnh lùng cùng sát ý, Tấn Mặc hiểu được.Lâm Thế Huân thật sự tức giận, đơn giản vừa rồi hắn đã biểu hiện rõ địch ý đối với Mộ Dung Duẫn Nhi.
"Ta đã biết." Tuy rằng cực kì không tình nguyện, nhưng Tấn Mặc vẫn là đồng ý."Nhưng mà, vương, ngài có hay không nghĩ tới Thái Hậu? Lâm đại tướng quân cùng Minh Nguyệt công chúa đều chết bởi Tây Kì quốc, huống chi nàng lại là nữ nhi Mộ Dung Thái, Nhạn Đãng sơn năm đó......"
"Tấn Mặc! Nếu Hoàng tổ mẫu hỏi, thì bổn vương sẽ đi nói. Chuyện năm đó, sự tình bên trong vốn có chút cổ quái, đến khi chưa tìm ra được sự thật, bổn vương không nghĩ sẽ liên luỵ người vô tội. Nàng là Vương phi bổn vương nhận định, bổn vương tất nhiên sẽ không quan tâm!"
"Dạ."
Thời điểmLâm Thế Huân đang tức giận mới dùng "Bổn vương" để xưng hô, Tấn Mặc biết lời nói của mình đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn. Hắn tuyệt không sợ rằng Lâm Thế Huân sẽ giết mình, hắn lo lắng làLâm Thế Huân sẽ cự tuyệt trị liệu. Thời tiết phía nam nóng lại ẩm ướt, không thích hợp dưỡng bệnh, nếu bọn họ có thể trở về sớm thì tốt rồi.
Lần này đến Tây Kì, không có tìm được tiểu sư đệ Liên công tử mà sư phó nhắc tới, làm cho Tấn Mặc có chút thất vọng.
Lần trước, Tấn Mặc nhận được thư của sư phó, nói với hắn cuối cùng cũng thu nhận được một đệ tử kỳ tài, Liên công tử. Nếu có thể được Liên công tử tương trợ, bệnh Lâm Thế Huân có lẽ sẽ có cách chữa trị, Tấn Mặc nhất định phải tìm được Liên công tử.
Chính là, bức thư của sư phó bất quá chỉ vài câu ít ỏi, cũng không có cung cấp nhiều tin tức về Liên công tử, khiến cho Tấn Mặc đến bây giờ đối tiểu sư đệ này căn bản là hoàn toàn không biết gì cả.
Tin tức duy nhất được biết là Mộ Dung Duẫn Nhi cùng Liên công tử có quen biết. Không biết có thể hay không dựa theo manh mối này mà bắt đầu tìm –
"Vương, ta nghĩ khoảng thời gian gặp thấy Vương phi, hướng nàng hỏi thăm chuyện tình sư đệ ta. Theo tin tức đáng tin cậy, ngày đó Vương phi cho Đoan Mộc Tình viên Dục tử hoàn, cũng là do sư đệ ta nghiên cứu chế tạo ra , đảm bảo bọn họ có quen biết. Hơn nữa ngày đó Mộ Dung Duẫn Nhi giấu một số độc dược trong chủy thủ, Tấn Mặc thấy, những điều này nhất định có liên quan cùng ta sư đệ."
Tấn Mặc từng cẩn thận nghiên cứu thuốc tê trên miệng vết thương, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Nếu đem thuốc tê như vậy dùng ở y học, để cho đại phu chữa bệnh, chữa thương; bệnh nhân sẽ không thống khổ như vậy, nguyên nhân này khiến cho Tấn Mặc càng muốn biết thêm về thành phần thuốc tê.
"Không cần, thời gian còn nhiều." Lâm Thế Huân lười biếng nằm xuống, dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng, hắn lại bắt đầu choáng váng nặng nề .
Nghe Lâm Thế Huân nói như vậy, Tấn Mặc biết Lâm Thế Huân vẫn phòng bị hắn, lo lắng hắn không khống chế được chính mình, làm Mộ Dung Duẫn Nhi bị thương. Vương gia thế nhưng lại để ý nàng như vậy, làm cho Tấn Mặc rốt cục nhịn không được, hỏi ra vấn đề đã xoay quanh trong lòng mình đã lâu.
"Vương, vì sao lại là nàng? Mĩ nữ trong thiên hạ so với nàng đẹp hơn rất nhiều, tài nữ so với nàng cũng giỏi hơn thật nhiều, nữ tử cao quý so với nàng cũng có rất nhiều, nữ tử thông minh so với nàng cũng nhiều không kém. Vì sao, lại phải là nàng? Tấn Mặc nghĩ đến vương sẽ chọn người tốt hơn làm bạn!"
"Ha ha –"
Vì sao? Lâm Thế Huân cũng từng hỏi qua chính mình, chỉ là nghĩ đến đêm trăng tròn kia, nàng tiêu sái tự nhiên, bộ dáng hào hùng vạn trượng, hắn liền cảm thấy trong lòng như hiện lên một cỗ ánh sáng tươi đẹp, dịu dàng soi rọi. Ước chừng, là vì hào quang trên người nàng, thật hấp dẫn hắn! Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền nhận định nàng cả đời là của hắn.
"Tấn Mặc, sau này, ngươi sẽ biết." Lâm Thế Huân nhắm mắt lại, trên mặt xanh xao một mảnh. Thấy hắn không muốn nhiều lời, Tấn Mặc cúi chào Lâm Thế Huân, khẽ khàng chậm rãi lui xuống.
Mười năm, mười năm này hắn đi theo bên người Lâm Thế Huân, chứng kiến rất nhiều chuyện, đối với sự kiên trì của Lâm Thế Huân, hắn chỉ có thể phục tùng.
Nếu Mộ Dung Duẫn Nhi thật sự như lời Lâm Thế Huân nói, cho dù có dùng hết thủ đoạn, hắn cũng sẽ đem Mộ Dung Duẫn Nhi giữ lại bên người Lâm Thế Huân. Nhưng mà, nếu Mộ Dung Duẫn Nhi không xứng với Vương gia, hoặc gây thương tổn đến Vương gia, cho dù nàng có là bảo bối trong lòng Vương gia, Tấn Mặc hắn cũng sẽ dùng một đao sắc bén đưa nàng tới suối vàng!
Không biết là ai, lại đem khúc "Tiếu hồng trần" mà Mộ Dung Duẫn Nhi từng xướng truyền ra ngoài, hiện tại ở toàn bộ kinh thành, vô luận đi đến bất cứ nơi nào đều nghe được có người lẩm nhẩm: "Hôm nay khóc,hôm sau cười /Không cầu ai hiểu rõ lòng ta/ Mình ta kiêu ngạo...."
Khi biết ca khúc này vốn do phế vật của phủ Thừa tướng- Mộ Dung Duẫn Nhi sáng tác, tất cả dân chúng nơi kinh thành đều mở rộng tầm mắt. Cộng với lời đồn mà Tô Mi đã truyền ra cách đây mấy hôm, khiến chân tướng liền được sáng tỏ trước mắt mọi người!
Hóa ra, kẻ ác độc nhất chính là Nhị tiểu thư của tướng phủ cùng Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên! Hai người này vốn đã có tư tình ám muội, đã ngoại tình, lại còn muốn người ta tôn thờ, nguyên lai, người ủy khuất nhất chính là Mộ Dung Tam tiểu thư a!
Có người thông minh còn suy một ra ba, nghĩ đến những lời đồn trong kinh thành về Mộ Dung Duẫn Nhi lúc nàng mới về tướng phủ, động não một chút, liền đoán ra đây đều là những tin mà Nhị tiểu thư tung ra, cố ý phá hỏng thanh danh của Tam tiểu thư! Nhất thời, toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều vì đạo nghĩa không cho phép chùn bước mà đứng về phía Mộ Dung Duẫn Nhi. (TC: *cười lăn lộn*)
"Ca khúc này thật sự là của Mộ Dung Duẫn Nhi sao?"
Sau khi Long Trạch Cảnh Thiên nghe người ta diễn tấu "Tiếu hồng trần", hắn rất kinh ngạc. Ca khúc ấy, tâm tình ấy, đúng là của kẻ đã bị mình hưu- Mộ Dung Duẫn Nhi sao? Nàng rốt cuộc là loại người gì ? Vì sao bỗng nhiên mình lại có chút hối hận, hối hận vì đã qua loa đại khái mà để nàng tự do...
Biểu tình của Long Trạch Cảnh Thiên đều được thu lại trong tầm mắt của Mộ Dung Tâm Liên, khiến cho lòng nàng lại nổi lên giận dữ.
Mộ Dung Duẫn Nhi, mi đúng là âm hồn không tiêu tan! Chuyện bên ngoài không cần đoán, nhất định là do nàng ta động tay động chân! Rốt cuộc nên làm cái gì đây ? Nếu Vương gia sinh ra hứng thú với Mộ Dung Duẫn Nhi, như vậy vị trí của nàng chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng sao?
Tuy rằng muốn giết Mộ Dung Duẫn Nhi, nhưng mà sau khi sử dụng đấu khí từ lần trước, khí lực vẫn chưa có khôi phục lại, động võ, không thể được... Bất quá, Mộ Dung Tâm Liên không hổ là lớn lên bởi đùa giỡn với tâm kế, chỉ cần động não một chút, liền nghĩ ra biện pháp đối phó với Mộ Dung Duẫn Nhi.
"Vương gia, ca khúc này thật sự là của Tam muội." Mộ Dung Tâm Liên vẫn như trước duy trì bộ dáng ôn nhu hiền thục:" Vương gia, tỳ thiếp thật sự rất muốn mời hai vị muội muội trong nhà cùng đi du hồ, trước kia, quan hệ của chúng ta rất tốt, hiện tại đột nhiên tách ra, khiến tỳ thiếp có chút nhớ thương các nàng."
" Ngươi thích thì cứ làm!"
Được Long Trạch Cảnh Thiên cho phép, Mộ Dung Tâm Liên liền gửi thiếp mời đến các vị công tử, tiểu thư của Tứ đại thế gia, ngoài ra còn có Bình Dương công chúa Long Trạch Vũ Nhi. Lúc này đây, nàng muốn cho Mộ Dung Duẫn Nhi mất mặt đến mức chẳng dám về nhà!
" Tiểu thư, có đi hay không?" Tố Nguyệt đọc nội dung bên trong tấm thiếp cho Mộ Dung Duẫn Nhi.
"Đi!" Mộ Dung Duẫn Nhi cầm lấy bộ quần áo trắng trong thuần khiết "Nhị tỷ đã tự mình viết thiệp mời, ta không đi, chẳng phải là không nể mặt nàng ta sao!"
Khi Mộ Dung Duẫn Nhi cùng Tố Nguyệt đến bờ Đông Hồ, mọi người cũng đã đến gần đầy đủ, sau khi lên thuyền, Mộ Dung Duẫn Nhi gặp lại vài người quen, nàng hướng Lý Vân Khanh, Thượng Quan Vô Kỵ cùng Bạch Mục Phi gật đầu, rồi tìm một vị trí thoáng gió mà ngồi xuống.
Là Tĩnh vương Trắc phi, Mộ Dung Tâm Liên ăn mặc rất long trọng.
Nàng là người vợ đầu tiên mà Long Trạch Cảnh Thiên thú, mặc dù chỉ là Trắc phi, nhưng bởi vì các Vương gia khác tuổi còn nhỏ, chưa cưới vợ, mà Tĩnh vương phủ cũng chưa có Vương Phi, cho nên địa vị của Mộ Dung Tâm Liên tạm xem là rất cao, lúc này, hoàn toàn là một bộ dáng nữ chủ nhân, an bài mọi thứ.
Trên thuyền, đám nam tử ngồi ở một chỗ uống rượu, còn nữ tử thì tụ tập ở chỗ khác.
"Trâm cài đầu của Bạch đại tiểu thư là do Quang Hoa công tử làm sao? Thật xinh đẹp!"
Đoan Mộc Y Y si ngốc nhìn cây trâm hoa hải đường bằng dương chi ngọc phát ra ánh sáng trắng noãn của Bạch Ức Nguyệt, các nữ nhân khác cũng hết sức hâm mộ, ngay cả Mộ Dung Tâm Liên, khi nhìn thấy đóa hoa hải đường rất sống động kia, trong mắt cũng hiện lên vẻ thèm muốn thấy rõ.
Quả nhiên, đúng như ý nghĩ của Mộ Dung Duẫn Nhi, Bạch Ức Nguyệt đặc biệt thích hợp với khí chất cao quý thanh khiết của hoa hải đường. "Trông rất đẹp!" Mộ Dung Duẫn Nhi hướng Bạch Ức Nguyệt mỉm cười, xem ra, ánh mắt của mình không tồi.
"A, ngươi cũng biết đẹp sao?" Đoan Mộc Y Y vừa thấy Mộ Dung Duẫn Nhi, lại nghĩ tới chuyện đêm đó nàng ta đánh gãy gân tay của mình, ánh mắt liền hiện lên địch ý:" Ta còn tưởng rằng ngươi cái gì cũng không biết, chỉ là cái đồ vô dụng a!" "Ba—" Tố Nguyệt vốn đang đứng phía sau Mộ DungDuẫn Nhi bỗng xông lên phía trước, dương tay, tặng cho Đoan Mộc Y Y một cái tát vang dội. Trong thuyền liền yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Dung Duẫn Nhi.
"Ngươi, ngươi dám đánh ta."
Đoan Mộc Y Y phập phồng thở, một tay che mặt, một tay chỉ vào Mộ Dung Duẫn Nhi cùng Tố Nguyệt, đầu ngón tay run run.
"Đánh ngươi thì sao!" Tố Nguyệt hừ lạnh một tiếng :"Tiểu thư là ta là Chiêu Dương công chúa mà Hoàng thượng khâm ban, là Nam Lân Vương phi của Bắc Chu, ngươi nếu còn dám dùng cái giọng ngổ ngáo đó mà nói chuyện với người, sẽ không chỉ đơn giản là đánh ngươi một cái như vậy đâu!"
Lời nói của Tố Nguyệt khiến người ta không thể phản bác, lúc nãy giọng điệu Đoan Mộc Y Y châm chọc Mộ Dung Duẫn Nhi thực rất lớn, mọi người trên thuyền đều nghe thấy được, nếu Mộ Dung Duẫn Nhi muốn truy cứu, Đoan Mộc Y Y sẽ gánh lấy hậu quả không hề nhỏ.
Nhưng mà, bị một tiểu nha đầu giáo huấn như vậy, Đoan Mộc Y Y sao có thể nuốt trôi khẩu khí này, mới vừa rút ra bảo kiếm định động thủ, bên tai liền truyền đến giọng nói băng lãnh của Mộ Dung Duẫn Nhi:"Chẳng lẽ, Đoan Mộc tiểu thư thấy nóng, muốn xuống hồ tắm rửa một chút?"
Không biết vì sao, thanh âm này khiến Đoan Mộc Y Y lạnh run cả người. Rõ ràng nắng rất gắt, vì sao nàng lại thấy hàn ý cứ bao quanh mình a!
Một hồi phong ba, liền bị lời nói của Mộ Dung Duẫn Nhi hóa giải, Mộ Dung Tâm Liên thấy có chút nhàm chán, lập tức cười vui vẻ tiếp đón mọi người, nhưng không ngờ, Long Trạch Vũ Nhi đang đứng một bên lại âm u mở miệng:" Chiêu Dương công chúa quả thật rất quả cảm*, ngay cả nha hoàn bên người mà cũng dám đánh chất nữ của Hoàng hậu nương nương." (*gốc: hảo đại-vừa có nghĩa là thật tốt, vừa có nghĩa là thật lớn...dịch sang tiếng việt thành 2 nghĩa là quả cảm với phách lối.....TC lạy bà tác giả*)
Quan hệ giữa nàng cùng Đoan Mộc Y Y xưa nay luôn rất tốt, khi biết chuyện Đoan Mộc Y Y bị gãy gân tay, nàng thực bất bình, hôm nay lại thấy Mộ Dung Duẫn Nhi kiêu ngạo như vậy, trước mặt nàng mà đánh Đoan Mộc Y Y, Long Trạch Vũ Nhi cảm thấy Mộ Dung Duẫn Nhi hoàn toàn đánh mất mặt mũi của mình.
"Đa tạ đã khích lệ! Người của bổn cung, tất nhiên không giống người thường!" Mộ Dung Duẫn Nhi vờ như không nhận ra sự tức giận trong lời của Long Trạch Vũ Nhi.
"Ngươi—" Long Trạch Vũ Nhi chưa từng gặp được kẻ nào mặt dày như Mộ Dung Duẫn Nhi. "Người đâu, nghe lệnh bổn cung, đem tiện tỳ kia kéo xuống đánh hai mươi đại bản!" Long Trạch Vũ Nhi đột nhiên xoay người chỉ về Tố Nguyệt nói.
"Lý do?" Mộ DungDuẫn Nhi vẫn cứ ôn nhu dựa trên đệm, một tay chống cằm, bày ra một bộ dáng tiểu bạch thỏ vô hại, tựa hồ không hề lo lắng chút nào cho tỳ nữ của mình.
"Bổn cung thấy nàng thì khó chịu, khiến bổn cung ngứa mắt, ảnh hưởng đến tâm tình của bổn cung, hại bổn cung không có tâm trạng ăn uống, ngươi nói xem, có tính là lý do không?"
Đứng bên Long Trạch Vũ Nhi đang khua môi múa mép, Đoan Mộc Y Y mặc kệ khuôn mặt đang sưng đỏ, hớn hở cười:" Vẫn là công chúa lợi hại! Sao còn kia dẫn tiện tỳ kia đi!"
"Ha ha—" Không đợi người khác kịp động, Mộ Dung Duẫn Nhi liền nở nụ cười.
"Hôm trước, vị cô cô phụ trách lễ nghi nói với bổn cung, vương gia thân mình không tốt, nếu xung hỉ, tốt nhất nên để chuyện lành thành đôi, hỏi bổn cung trong lòng có nghĩ đến người nào thích hợp không. Hôm nay bổn cung thấy Bình Dương công chúa cùng Đoan Mộc tiểu thư quả thật không tồi. Rốt cuộc nên chọn người nào để cấp vương gia đây? Chuyện này thật khiến ta đau đầu...."
Lời của Mộ Dung Duẫn Nhi khiến cho Đoan Mộc Y Y suýt chút nữa thì hộc máu, ai chẳng biết tình huống của Nam Lân vương? Mộ Dung Duẫn Nhi có nhảy vào hố lửa, cũng đừng có kéo thêm người chịu trận như vậy .
Chuyện Lâm Thế Huân phái người dạy Mộ Dung Duẫn Nhi thì mọi người đều biết, hiện tại Mộ Dung Duẫn Nhi nói như vậy, lại khiến cho người ta tin tưởng rằng đây là sự thật. Lập tức, Đoan Mộc Y Y đã quên nỗi đau trên mặt mình, chạy nhanh khỏi chỗ bên cạnh Long Trạch Vũ Nhi, không hùa theo nàng ta nữa.
"Xem ra Đoan Mộc tiểu thư muốn bỏ quyền, vậy bản cung đành phải đề cử Bình Dương công chúa thôi. Bất quá, như thế này cũng không ổn a! Ta và ngươi đều là công chúa, cùng lúc gả đi, rốt cuộc ai lớn ai nhỏ a?"
Mộ Dung Duẫn Nhi ra vẻ đau đầu, trầm tư hồi lâu, nàng bỗng nhiên hiện lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ,"Ai nha, bổn cung như thế nào đã quên, hôn thư mà Hoàng thượng gửi cho Bắc Chu có ghi tên của bổn cung a, theo đó, thật đành ủy khuất công chúa làm thiếp vậy!"
Long Trạch Vũ Nhi thiếu chút nữa thì ngất xỉu, nàng mới không thèm gả cho Lâm Thế Huân! Cũng bởi vì chuyện này, Long Trạch Vũ Nhi mới đẩy Mộ Dung Duẫn Nhi đi làm "Kẻ chết thay"! Gả cho Lâm Thế Huân, còn làm thiếp, đánh chết nàng cũng không muốn đi!
"Mộ Dung Duẫn Nhi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Long Trạch Vũ Nhi hiện tại rốt cục hiểu được vì sao Đoan Mộc Y Y chán ghét Mộ Dung Duẫn Nhi như vậy, bởi vì nàng quả nhiên phi thường phi thường đáng ghét!
"Hiện tại tâm tình công chúa như thế nào? Khẩu vị ra sao? Hay vẫn là không thoải mái, kia tỳ nữ bản cung thật đúng là có tội. Công chúa không phải muốn đánh nàng sao, nhanh chút đi a, nếu không trong chốc lát, chỉ sợ lỗi của nàng càng lớn hơn nữa !"
"Mộ Dung Duẫn Nhi, ngươi...!" Biết Mộ Dung Duẫn Nhi lấy Tố Nguyệt áp chế mình, Long Trạch Vũ Nhi nghiến răng nghiến lợi,"Bổn cung hiện tại tốt lắm, phi thường tốt!"
"Đúng là tuổi trẻ, không sao thì tốt rồi! Tố Nguyệt, còn không tạ ơn công chúa!"
Tố Nguyệt cố nén cười đi đến trước mặt Long Trạch Vũ Nhi hành lễ,"Tố Nguyệt tạ ơn công chúa!"
Đối với chủ tớ này, rõ ràng chính là khi dễ mình, nhưng mà theo lời lúc nãy của Mộ Dung Duẫn Nhi, Long Trạch Vũ Nhi thật sự lo lắng nếu mình ra tay với Tố Nguyệt, Mộ Dung Duẫn Nhi sẽ ám hại lại, đành phải đem khẩu khí này nuốt xuống vậy.
Hiệp 2, Mộ Dung Duẫn Nhi lại thắng.
Việc các nữ nhân náo loạn truyền đến chỗ đám nam nhân bên cạnh, rất nhiều người âm thầm đánh giá lại Mộ DungDuẫn Nhi lần nữa ở trong lòng.
Thời điểm khi nghe nói Mộ Dung Duẫn Nhi phải gả đến Bắc Chu, Thượng Quan Vô Kỵ cũng rất lo lắng cho tình cảnh của Mộ Dung Duẫn Nhi, muốn đi xem nàng, lại bị người Bắc Chu quốc ngăn ở ngoài cửa. Hiện tại nhìn thấy cô gái kia khóe miệng tràn đầy ý cười, Thượng Quan Vô Kỵ cũng vì nàng mà cao hứng, nhưng cũng có chút mất mát.
Nữ tử tốt đẹp như vậy, lại phải gả cho Lâm Thế Huân Đây là chuyện Thượng Quan Vô Kỵ khó lòng tiếp nhận.
Lại nói, Thượng Quan thế gia cùng Bắc Chu Phượng gia còn có huyết hải thâm cừu.
Mười lăm năm trước, Tây Kì quốc cùng Bắc Chu quốc giao chiến ở biên cảnh hai nước, Nhạn Đãng sơn. Tuy rằng cuối cùng Bắc Chu đại bại mà chấm dứt, nhưng chân tướng sự thật là bốn mươi vạn binh sĩ Tây Kì bị quân đội Bắc Chu giết hết, binh sĩ Thượng Quan thế gia chết vô số, bao gồm cả ông nội cùng vài vị bá phụ của Thượng Quan Vô Kỵ, đều chết trận tại chiến dịch kia.
Từ nhỏ, giấc mộng của Thượng Quan Vô Kỵ chính là làm một đại tướng quân, dẫn dắt quân đội Tây Kì thảo phạt Bắc Chu, vì những chiến sĩ tử trận của Thượng Quan gia mà báo thù. Nhưng giấc mộng này còn chưa có thực hiện được, nàng lại phải đi .
Chỉ qua vài ngày, Mộ Dung Duẫn Nhi trở thành vật hi sinh cho mưu quyền chính trị, phải gả tới Bắc Chu, gả cho Lâm Thế Huân, điều này làm cho trong lòng Thượng Quan Vô Kỵ không thể chấp nhận. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đối với nữ tử động tâm a –
Hơn nữa, năm đó vì người giải vây quân đội Tây Kì chính là Mộ Dung Thái, bởi vì viện quân của Mộ Dung Thái đúng lúc kéo tới,Lâm Phượng Tà mới bị thua trận, Minh Nguyệt công chúa cũng tự sát tuẫn phu, nói thẳng ra Mộ Dung Thái là kẻ thù sát phụ sát mẫu của Lâm Thế Huân, Lâm Thế Huân kia sao có thể đối đãi tốt với Mộ Dung Duẫn Nhi được?!
Sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ khó coi, sắc mặt Lí Vân Khanh cũng không được tốt đẹp cho lắm. Lúc trước đã hứa hẹn, nhất định sẽ bảo hộ cho Mộ Dung Duẫn Nhi, hiện tại nhìn nàng trở thành quân cờ trong tay người khác, hắn lại không thể thay đổi kết quả này, khiến cho hắn thật hận mình.
Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn tươi cười như trước, trong nhu có cương, nhiều thêm chút kiên cường, khiến cho Lí Vân Khanh cảm thấy trong lòng chua xót. Nếu hắn ra tay sớm hơn nữa, có phải hay không sự tình sẽ không thành như vậy?
Trong lúc nhất thời, không khí trên thuyền càng thêm nặng nề. Mộ Dung Tâm Liên thấy thế, lập tức để cho nhạc cơ tấu nhạc, vũ cơ khiêu vũ, muốn cho không khí này thoáng dịu đi một ít. Chính là, tấu khúc kia thế mà lại là [ Tiếu hồng trần ], khiến cho những người biết lai lịch của ca khúc này nghe xong, lại nhớ tới ngày trước, trong lòng lại cảm khái thêm vạn phần.
"Nghe ca khúc này lần nữa, khiến cho ta nghĩ đến ngày đó." Bạch Mục Phi là người duy nhất trong nhóm có tâm tình bình thản ,"Chỉ sợ về cũng không thể nghe được ca khúc hay như vậy nữa."
Bạch Mục Phi vô tâm lại cảm thán, bị Mộ Dung Tâm Liên bắt được,"Tam muội muội, hôm nay phong cảnh tốt, không bằng ngươi lại đàn một khúc! Có thể như lời Bạch công tử nói, về sau muội muội gả xa, đường xa núi cao, cũng có thể không còn được nghe giọng hát của muội muội nữa ......"
Thái độ của Mộ Dung Tâm Liên cực kỳ thành khẩn, biểu tình cũng cực kỳ đúng đắn, nàng tựa hồ phi thường lo lắng cho tình cảnh của Mộ Dung Duẫn Nhi sau khi gả đến Bắc Chu. Dù sao chuyện Nam Lân vương đã khắc chết tám phu nhân trước đây là sự thật, Mộ Dung Duẫn Nhi có thể sống qua được đêm tân hôn hay không vẫn là một vấn đề, hơn nữa Lâm gia cùng Tây Kì quốc còn có lịch sử sâu xa như vậy......
Nếu không phải quá rõ bản tính của Mộ Dung Tâm Liên, Mộ DungDuẫn Nhi cảm thấy chính mình cũng sắp bị hành động Mộ Dung Tâm Liên mê hoặc.
Bởi vì lời nói của Mộ Dung Tâm Liên, không khí trên thuyền càng thêm nặng nề, ngay cả Đoan Mộc Y Y vừa rồi chế giễu Mộ Dung Duẫn Nhi lúc này cũng đối Mộ Dung Duẫn Nhi sinh ra một tia thương hại. Dù sao, số mệnh Mộ DungDuẫn Nhi so với nàng cũng khổ hơn!
Duy nhất chỉ có Long Trạch Vũ Nhi cùng Mộ Dung Thanh Liên không thay đổi, thậm chí khóe miệng các nàng đầy vẻ tươi cười châm chọc, để lộ nội tâm hai người, hận Mộ Dung Duẫn Nhi không thể "đi đời nhà ma" sớm một chút.
"Cung kính không bằng tuân mệnh!" Tuy rằng không biết trong lòng Mộ Dung Tâm Liên muốn làm cái gì, Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn là thoải mái đứng lên.
Mộ Dung Tâm Liên đã sớm đoán được, cảnh tượng như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi tuyệt đối sẽ không cự tuyệt , nhìn thấy Mộ Dung Duẫn Nhi đi vào cái bẫy nàng dựng sẵn, trong mắt Mộ Dung Tâm Liên hiện lên một tia cao hứng, đi theo sau ra hiệu cho người ta chuẩn bị nhạc khí.
Đợi đến khi nhạc cơ đi lên nói không có đàn tứ Mộ Dung Tâm Liên muốn, Mộ Dung Tâm Liên cố ý tức giận,"Cái gì? Không có đàn tứ? Vì sao lại không chuẩn bị đàn tứ? Chiêu Dương công chúa chỉ biết đàn tứ, nhạc khí khác nàng không biết, chuyện phải làm sao bây giờ!"
Thanh âm Mộ Dung Tâm Liên rất lớn, nghe xong lời của nàng, Long Trạch Vũ Nhi "Phốc xích" cười ra tiếng,"Tâm Liên tỷ tỷ cũng đừng oán nàng! Thuyền của hoàng huynh sao có thể dùng đàn tứ chứ? Chỉ có nghệ kỹ ti tiện mới dùng đàn tứ, đây là du thuyền của Vương gia, cũng không phải thuyền thông dụng của dân gian –"
Hai người kẻ xướng người hoạ, cuối cùng Mộ Dung Duẫn Nhi cũng hiểu được ý tứ của Mộ Dung Tâm Liên.
Đàn tứ, là nhạc khí không thể dùng được, tại đây có hoàng thất quý tộc, thế gia đệ tử trước mặt, nếu dùng sẽ dọa người. Trên danh nghĩa nói đàn tứ, kì thực chính là hạ thấp Mộ Dung Duẫn Nhi nàng.
Long Trạch Cảnh Thiên vẫn lẳng lặng nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, cô gái này hôm nay thật sự mang đến cho hắn nhiều cảm xúc lắm, Long Trạch Vũ Nhi ngang ngược nổi tiếng khắp kinh thành ta, nàng cũng dám "cáo mượn oai hùm" trấn trụ Bình Dương công chúa, tiểu nữ nhân này lá gan cũng thật lớn .
Hiện tại, thấy Mộ Dung Tâm Liên làm khó Mộ Dung Duẫn Nhi, Long Trạch Cảnh Thiên vẫn như trước ngồi bàng quang một chỗ, hắn muốn xem thử lần này Mộ Dung Duẫn Nhi hóa giải tình huống xấu hổ này kiểu gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com