Chương 16 : Trùng Dương Cung Yến
Nhìn không ra, yêu nghiệt này đã luyện công phu......
Mộ Dung Duẫn Nhi cúi đầu xuống, mỉm cười. Lúc nãy trước khi Lâm Thế Huân mở miệng, lỗ tai của nàng đã bị bàn tay to của hắn che lại, sợ âm thanh của mình sẽ làm đau nàng, xem ra hắn không hề nhìn thấu con người mình, nhưng thật ra thực tốt lắm.
"Khụ khụ......" Long Trạch Vũ xấu hổ ho khan, toàn bộ cung điện bởi vì Lâm Thế Huân mà trở nên hỗn loạn, cung nữ cùng thái giám kia biết mình đã làm sai, lập tức quỳ xuống mặt đất, sợ tới mức lạnh run.
"Lui xuống, lui xuống!" Long Trạch Vũ không trách phạt bọn họ, tuy rằng đám người này đã làm mất thể diện của hắn, nhưng mà hắn cùng những người đó cũng chẳng khác gì nhau, đều bị gương mặt người kia hấp dẫn, thật sự không biết nên giấu mặt vào đâu nữa!
Lúc này, mọi người mới chú ý tới nữ tử bên người Lâm Thế Huân. Trong lúc nhất thời, mọi người đều không nhận ra đây là Mộ Dung Duẫn Nhi, ngay cả Mộ Dung Thái cũng không nhận ra đó nữ nhi của mình, nội tâm không hiểu sao lại phi thường buồn bực, nữ tử này là ai? Chẳng lẽ Lâm Thế Huân muốn từ hôn? Muốn kết hôn với vị giai nhân này?
Thấy mình trở thành tiêu điểm, Mộ Dung Duẫn Nhi chuẩn bị cúi xuống hành lễ với hoàng thượng, hoàng hậu đang ngồi ở trên, lại bị Lâm Thế Huân kéo tay, không cho nàng quỳ xuống. Người của hắn, vì sao phải khúm núm đối với người khác? Hắn không cho!
"Khanh khanh, vị trí chúng ta ở chỗ này!"
Lâm Thế Huân ôn nhu nắm tay Mộ Dung Duẫn Nhi đi vào vị trí đã được định sẵn, ngồi xuống, giơ tay nhấc chân đều tao nhã như vậy, cao quý như vậy, làm cho các nữ nhân hâm mộ đến đỏ con mắt, đều thầm đoán trong lòng, rốt cuộc vị nữ nhân này là ai, có phúc gì mà có thể làm người đứng bên cạnh nam tử này.
Không ngờ người nhận ra Mộ Dung Duẫn Nhi đầu tiên, chính là Mộ Dung Tuyết Liên.
Dù sao cũng là Hoàng quý phi của một nước, tuy rằng Lâm Thế Huân rất hấp dẫn người, nhưng nàng biết người mà mình sẽ dựa vào là nam nhân bên cạnh nàng, cho nên lập tức thu tâm, nhìn đến nữ tử bên người Lâm Thế Huân. Bộ dáng kia, cùng với Mộ Dung Duẫn Nhi trong trí nhớ nàng có chút tương tự, nhưng Mộ Dung Tuyết Liên lại không dám xác định.
"Tam muội muội –" Mộ Dung Tuyết Liên thử gọi một tiếng.
"Đại tỷ hảo!" Mộ Dung Duẫn Nhi ngẩng đầu cười, rốt cục nhìn thấy tỷ tỷ cùng mẹ với mình, chỉ là thời điểm nhìn thấy Mộ Dung Tuyết Liên, Mộ Dung Duẫn Nhi có chút kinh ngạc.
Ngũ quan Mộ Dung Tuyết Liên mềm mại đáng yêu, mặt trắng nộn, mi liễu diệp, mắt hạnh nhân, môi anh đào, trời sinh một cỗ mị thái, tựa hồ nàng là trong tranh bước ra , là một mỹ nhân nũng nịu. Nhưng mà, là tỷ muội thân sinh, vì sao dung mạo của nàng cùng Mộ Dung Tuyết Liên lại khác xa đến như vậy?
Nhìn đến Mộ Dung Tuyết Liên có thể nhận bóng dáng Mộ Dung Thái ở đâu đó, ngay cả những người khác trong tướng phủ lớn lên cũng giống Mộ Dung Thái, nhưng mà trên người chính mình một chút cũng chẳng hề giống, hay là bộ dạng của mình giống Lí Thu Thủy?
Chỉ là Lí Thu Thủy sau khi sinh nàng ra liền vào phật đường, muốn thấy mặt nàng còn khó hơn là lên trời...... Một dấu chấm hỏi nho nhỏ xuất hiện trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi.
"Ngươi là Mộ Dung Duẫn Nhi?!" Hiện tại đến phiên Long Trạch Vũ Nhi kinh ngạc, trong mắt nàng tràn đầy vẻ bất khả tư nghị, nhìn thấy Mộ Dung Duẫn Nhi một thân xinh đẹp, ánh mắt Long Trạch Vũ Nhi từ kinh ngạc chậm rãi chuyển thành cừu hận.
Long Trạch Vũ Nhi lớn tiếng kêu lên, khiến cho càng nhiều người chú ý tới Mộ Dung Duẫn Nhi, nhìn thấy một thân trang phục và phục sức mà nàng khoác trên người, mọi người không thể không cảm thán, đúng là người đẹp vì lụa.
Chuyện Long Trạch Vũ Nhi muốn "Kim lũ y" của Lâm Thế Huân đã sớm truyền khắp toàn bộ kinh thành, mọi người ngồi đây đều biết chuyện ấy. Hiện tại nhìn thấy quần áo trên người Mộ Dung Duẫn Nhi, các nữ nhân đều kinh hô. Nguyên bản ngũ quan bình thản vô kì như Mộ Dung Duẫn Nhi lại được bộ quần áo này phụ trợ dường như biến thành thiên tiên nhân, hiệu quả như vậy, ai mà không muốn chứ!
"Có phải là kim lũ y?"
"Thật xinh đẹp!"
"Trời ạ! Khi trở về ta cũng phải đi Tuyệt Sắc phường đặt hàng mới được!"
"Lão gia, ngươi mau cho người mua cho ta!" Đủ loại thanh âm rơi vào trong tai Mộ Dung Duẫn Nhi, khiến lòng nàng mau chóng nở hoa. Xem ra lấy "Kim lũ y" đưa cho Lâm Thế Huân là chính xác , trải qua sự tuyên truyền ngày hôm nay, Tuyệt Sắc phường ở Tây Kì quốc nhất định sẽ khởi đầu tốt đẹp, đến lúc đó chỉ sợ còn có không đếm được số vàng bạc chui vào túi mình a .
Ánh mắt các nữ nhân từ trên người Mộ Dung Duẫn Nhi, lại tới "Hoa Thu" trên đầu nàng, Mộ Dung Duẫn Nhi thậm chí còn cảm nhận được sự hâm mộ cùng ghen tị cùng oán hận phóng về phía mình, ngay cả hoàng hậu Đoan Mộc Tình cũng bị bộ "Hoa Thu" hoa lệ kia hấp dẫn, không nhịn được mở miệng hỏi:"Đây không phải là Quang Hoa công tử mới làm –"
Mắt Mộ Dung Duẫn Nhi nhìn Lâm Thế Huân, chờ hắn gật đầu, mới trả lời Đoan Mộc Tình,"Hồi hoàng hậu nương nương,"Hoa Thu" là do thông bảo trai ở Bắc Chu quốc bán, là Vương gia mua sau đó tặng cho ta."
Thời điểm nói ra lời này, trên mặt Mộ Dung Duẫn Nhi xuất hiện chút hồng hồng, khiến cho người ta nghĩ là nàng đang ngượng ngùng, cũng làm cho người ta kinh ngạc bởi Lâm Thế Huân thế mà lại để ý đến Mộ Dung Duẫn Nhi.
Bất quá, lời của Mộ Dung Duẫn Nhi khơi dậy càng nhiều ánh mắt ai oán, chán ghét hướng tới Long Trạch Vũ Nhi. Nếu không phải do nàng, Quang Hoa công tử như thế nào lại đem thông bảo trai dời tới đến Bắc Chu quốc? Về sau, trang sức tuyệt vời như thế này nếu muốn mua, còn phải trả tiền phí vận chuyển trắc trở, kèm theo thuế Bắc Chu quốc đặt ra. Đều là này do công chúa không hiểu chuyện làm ra!
Nhận thấy địch ý của đám nữ nhân đối với mình, Long Trạch Vũ Nhi hung hăng quét mắt một vòng, khiến cho những người đó phải cúi đầu, mà khi ánh mắt nàng cùng Mộ Dung Duẫn Nhi chạm vào nhau, Long Trạch Vũ Nhi tinh tường thấy được trong mắt Mộ Dung Duẫn Nhi đầy ý cười nhạo, còn có khiêu khích.
Đúng, chính là khiêu khích! Trong mắt Mộ Dung Duẫn Nhi hiện lên rõ rõ ràng ràng sự khiêu khích nồng đậm!
Long Trạch Vũ Nhi gắt gao nắm lấy ống tay áo, tức giận nghiến răng. Đúng vậy, nàng hối hận ! Nếu sớm biết Lâm Thế Huân là nhân vật như vậy, nàng cái gì cũng sẽ không tin vào lời đồn mà lầm lỡ chung thân đại sự của mình.
Giờ phút này, Long Trạch Vũ Nhi đã sớm đem những lời Đoan Mộc Tình vẫn thường dặn dò để lại phía sau, cũng đem Bạch Mục Phi, cùng thân phận con dâu Bạch phủ tương lai, mà trước kia nàng theo đuổi, đều vứt đi hết. Trong mắt nàng giờ chỉ có Lâm Thế Huân, còn có "Kim Lũ Y"cùng bộ "Hoa Thu" hoa lệ loá mắt kia.
Tất cả phải là của nàng! Vô luận là Lâm Thế Huân phong hoa tuyệt đại, hay là cái khác, nguyên bản đều là của nàng! Vì sao hiện tại tất cả đều thuộc về phế vật kia! Thật không công bằng!
Toàn bộ đầu óc Long Trạch Vũ Nhi bị ý niệm như vậy tràn ngập che lấp, nàng nghĩ rằng, những thứ Mộ Dung Duẫn Nhi sở hữu đều do sai sót, chính nàng đoạt hết thảy những thứ nguyên bản thuộc về mình. Lâm Thế Huân ôn nhu tươi cười, nụ cười này hẳn phải thuộc về Long Trạch Vũ Nhi nàng, nhưng Mộ Dung Duẫn Nhi lại làm cưu chiếm thước sào*, cướp đi thứ nàng thích! (*chim gáy cướp tổ chim khách)
Đối với biểu tình âm u bất định trên mặt Long Trạch Vũ Nhi cùng với ánh mắt ôm nỗi hận cùng tràn ngập ý muốn đoạt lấy kia, Mộ Dung Duẫn Nhi phi thường quen thuộc.
Xem ra, hôm nay sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy! Bất quá lâu rồi cũng chưa gặp chuyện gì thú vị như vậy, hơn nữa chính mình cũng chịu oan ức nhẫn nhục thật lâu, giờ rất thích hợp để phản kích lại. Lại nói tiếp, có người còn thiếu nợ nàng, trước khi rời đi Tây Kì quốc cũng nên đòi lại, nghĩ như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi lộ ra một nụ cười mê huyễn.
Nụ cười trên khóe miệng của Mộ Dung Duẫn Nhi, trực tiếp bị Long Trạch Vũ Nhi quy thành "trào phúng", cũng hoàn toàn khiến thứ gọi là lý trí, toàn bộ bị cuốn sạch khỏi đầu nàng.
Không được, thứ thuộc về nàng, nàng muốn cướp trở lại! Mộ Dung Duẫn Nhi dựa vào cái gì mà chiếm tiện nghi! Nàng so với Mộ Dung Duẫn Nhi cao quý hơn, so với nàng ta xinh đẹp hơn, chỗ nào đều so với nàng ta đều hoàn hảo hơn, dựa vào cái gì thứ nguyên bản thuộc về chính mình , lại chắp tay dâng tặng cho Mộ Dung Duẫn Nhi!
Khi Long Trạch Vũ Nhi vừa đứng lên, định chỉ vào mặt Mộ Dung Duẫn Nhi mà gây chuyện, một tiếng "Công chúa Nam Phượng quốc đến!" đánh vỡ hành động của nàng.
Nam Phượng quốc có ý kết giao cùng Tây Kỳ, là chuyện khiến không ít người bàn tán dạo gần đây, về phần Công chúa của Nam Phượng quốc Minh Nguyệt Hinh, nghe nói nàng là nữ nhi của Hoàng quý phi Hạ Lan Mẫn, là vị công chúa được sủng ái nhất.
Hiện tại, Minh Nguyệt Hinh đến Tây Kỳ, hướng về vị trí Tĩnh Vương phi, khiến cho sắc mặt đám người quyền quí ở nơi đây có chút biến đổi, nhất là Đoan Mộc Tình, Mộ Dung Tuyết Liên cùng Mộ Dung Tâm Liên, ba người đều là nhân vật không tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi chuyện này, tất nhiên sắc mặt chẳng thể nào tốt.
Nếu Long Trạch Cảnh Thiên cùng Minh Nguyệt Hinh kết nghĩa vợ chồng, vậy nghĩa là sau này Long Trạch Cảnh Thiên sẽ có Nam Phượng quốc chống lưng, chuyện này đối với sự kỳ vọng của hoàng hậu và Mộ Dung Tuyết Liên về đứa nhỏ trong bụng họ, không phải là chuyện tốt. Mà Minh Nguyệt Hinh là công chúa của một nước, mộng làm Vương Phi của Mộ Dung Tâm Liên cũng sẽ đổ vỡ.
Trong lúc nhất thời, một cỗ sóng ngầm lưu chuyển trong tâm các nàng, mặc kệ điểm xuất phát của họ điều gì, mục đích cũng đều như nhau, đều không muốn để Minh Nguyệt Hinh làm Tĩnh Vương phi.
Khi ba người còn đang suy tư xem nên ứng phó chuyện này như thế nào, Minh Nguyệt Hinh đã chậm rãi đi vào trong điện.
Xa xa, một thân ảnh màu trắng lọt vào mắt mọi người, bộ bạch y kia, như mộng như ảo, khiến cho thiếu nữ này trở nên siêu trần thoát tục. Mà tóc nàng ta, chia làm hai búi, bộ trân châu trang sức trên đầu, vừa nhìn liền biết được làm từ tay thợ nổi tiếng.
Người càng đến gần, một đám có mặt nơi đây không khỏi cảm thán, Nam Phượng quốc thực may mắn, thế nhưng có thể tạo ra một vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy.
"Hinh Nhi tham kiến hoàng đế bá bá!" Minh Nguyệt Hinh mở miệng, yểu điệu gọi, đặc biệt là tiếng "bá bá" kia, mang theo ý làm nũng của tiểu nữ nhân, khiến người nghe không nhịn được ngứa ngứa, tựa như cảm giác bị cỏ đuôi chó chạm vào, đúng là một báu vật.
"Ha ha, mau mau ngồi xuống!" Long Trạch Vũ nở nụ cười, không có nam nhân nào có thể khán cự được nữ nhân yêu kiều nhu thuận, mặc dù mỹ nhân này đáng tuổi cháu mình:" Lần trước khi trẫm thấy ngươi, ngươi mới bốn năm tuổi, thoáng đã qua mười năm, ngươi cũng đã trở thành một đại cô nương! Khiến trẫm không nhịn được mà thấy mình già—-"
"Hoàng đế bá bá, người già đâu mà già? Người vẫn như năm đó, anh tuấn tiêu sái."
Sau khi Minh Nguyệt Hinh ngồi xuống, liền vuốt mông ngựa Long Trạch Vũ, Long Trạch Vũ nghe vậy, mặt mày hớn hở, mà Đoan Mộc Tình cùng Mộ Dung Tuyết Liên ngồi cạnh hắn, toàn thân đều nổi da gà.
"Thật chứ? Ngươi không được lừa trẫm a!"
"Hoàng đế bá bá, Hinh Nhi chưa bao giờ nói dối, thật đấy!" Khi Minh Nguyệt Hinh nói chuyện, hạt trân trâu to cỡ ngón tay cái trên trán nàng lắc lắc, tôn lên khuôn mặt khiến người người động lòng, khiến ai nhìn thấy cũng không nhịn được xuân tâm nhộn nhạo.
Đáng tiếc—- Mộ Dung Duẫn Nhi thầm than trong lòng. Xiêm y cùng trang sức trên người Minh Nguyệt Thịnh đều từ tay nàng mà ra, bộ bạch y kia rõ ràng rất thanh cao phiêu dật, trân châu cũng thanh lịch cao quý, ở trên người Minh Nguyệt Hinh lại hiện ra tia tục khí, thật sự quá uổng, quá lãng phí!
Bất quá dù sao cũng là người mẫu sống, ít nhất có thể khiến thanh danh của Thông bảo trai cùng Tuyệt sắc phường càng thêm vang dội, tiền kiếm được cũng càng nhiều, như vậy còn tạm được.
Minh Nguyệt Hinh tiếp tục xem như xung quanh không có ai mà xu nịnh Long Trạch Vũ. Cảm thấy yến hội này có chút nhàm chán, Mộ Dung Duẫn Nhi dứt khoát cúi đầu, đưa tay cầm bình rượu lên thưởng thức. Ngày thường mình đều dùng chén rượu, chưa từng như hôm nay, dùng đến bình rượu. Bất quá, bình rượu mà Lâm Thế Huân chuẩn bị cũng thật tinh xảo, là Kim Tương ngọc, giá trị xa xỉ, rất hợp với thân phận của hắn.
Lâm Thế Huân đối với Minh Nguyệt Thịnh không có chút hứng thú, đối với chuyện Nam Phượng quốc cùng Tây Kỳ hợp tác cũng không hứng thú, điều khiến hắn thấy hứng thú chính là vị tiểu vương phi bên cạnh mình.
Khi Mộ Dung Duẫn Nhi ngắm nghía bình rượu, Lâm Thế Huân cũng đưa mắt ngắm nàng.
Khiến cho Lâm Thế Huân kinh ngạc chính là, Mộ Dung Duẫn Nhi tuy rằng có dung mạo bình thường, nhưng đôi tay trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh, tựa như một tác phẩm điêu khắc. Trắng như sứ, mềm mịn như lụa, mười đầu ngón tay nhọn nhọn, như măng mọc sau mưa, ngay cả móng tay cái cũng thực xinh xắn đáng yêu, cộng thêm một tầng phấn mỏng phủ quanh, hồng hồng trắng trắng, nhìn càng thêm xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được nghĩ muốn cầm lên vuốt ve âu yếm.
Lúc nãy, khi Mộ Dung Duẫn Nhi còn say ngủ trên xe ngựa, hai tay giấu trong áo, Lâm Thế Huân không hề thấy được. Mà khi nắm tay nàng, cũng chỉ cảm thấy đó là một đôi tay nhỏ bé phi thường mềm mại, cũng không có nhìn kỹ, đến giờ vừa thấy, lại khiến hắn yêu thích không dứt được, hận không thể mỗi ngày đều cầm trong tay mình mà hảo hảo thưởng thức. Nhận thấy Lâm Thế Huân nhìn chằm chằm đôi tay của mình, Mộ Dung Duẫn Nhi lẳng lặng từ từ đưa tay giấu vào tay áo. Tên Nam Lân vương này không phải có sở thích gì đó biến thái chứ?
Tỷ như, từng có người nghiện chân, nổi hứng sai người cắt hết chân đám hạ nhân, xếp thành một tòa tháp, trên đỉnh tháp là đôi chân ngọc của tiểu thiếp hắn yêu thích nhất......Nếu Lâm Thế Huân đam mê tay người, thích thu thập tay để xếp thành một tòa tháp, cảnh tượng kia thật sự rất quái dị—–
Động tác nhỏ của Mộ Dung Duẫn Nhi khiến Lâm Thế Huân ngẩn ra, sau đó lại cười. Nhìn gần như vậy, nên vị tiểu vương phi này mới thẹn thùng? Vậy đến lúc động phòng hoa chúc, có lẽ nàng sẽ đem đầu chui vào trong ngực luôn đi?
Nhưng mà, đôi tay xinh đẹp như thế,vì sao khuôn mặt lại bình thường đến vậy, trừ bỏ đôi con ngươi lanh lợi kia....Hay là trên người nàng có bí mật gì đó, lẽ nào đeo mặt nạ da người? Nếu thực như vậy, Lâm Ngọc đã hầu hạ Mộ Dung Duẫn Nhi lâu thế ắt sẽ biết được, vì sao đến nàng cũng không nhận ra a?
Ý nghĩ trong đầu hai người hoàn toàn trái ngược, càng nghĩ càng ngơ ngẩn, chỉ có hai đương sự không hề phát hiện ra điều đó. Mà Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi "tương tác" với nhau, rơi vào trong mắt người khác, lại thành hai người tình chàng ý thiếp, trao đổi qua tâm.
"Hừ!" Long Trạch Vũ Nhi đem bình rượu đặt mạnh xuống bàn, tạo nên một tiếng vang thật lớn, khiến Minh Nguyệt Hinh ngừng vuốt mông ngựa, cũng khiến Mộ Dung Duẫn Nhi hoàn hồn.
Nhìn theo ánh mắt của Long Trạch Vũ Nhi, Minh Nguyệt Hinh liền thấy Lâm Thế Huân, chỉ cần liếc mắt một cái, Minh Nguyệt Hinh cảm giác mình dường như gần ngừng thở. Trời ạ! Thiên hạ thế mà có nam nhân xuất sắc đến cỡ vậy, sao hôm nay nàng mới thấy cơ chứ?!
Lúc trước, Minh Nguyệt Hinh từng đưa mắt nhìn trộm Long Trạch Cảnh Thiên, đối với vị hôn phu mà mẫu phi an bài, Minh Nguyệt Hinh thấy rất vừa lòng, hơn nữa, mẫu phi còn nói, nếu mình lên làm Tĩnh Vương phi, nhất định nàng sẽ giúp mình trở thành Thái tử phi, giúp mình sau này có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy Lâm Thế Huân, nội tâm Nguyệt Hinh liền sáng tỏ, Long Trạch Vũ Thiên kia thật chẳng ra gì.
Minh Nguyệt Hinh cảm thấy tim mình đập nhanh thật nhanh, máu trong người cũng vọt lên trên mặt, nóng như lửa đốt, quá mức nóng rồi. Từng nghe nói, Nam Lân vương Lâm Thế Huân cũng đến Tây Kỳ, chẳng lẽ người nọ là Lâm Thế Huân sao? Vì sao lại khác xa lời đồn đến thế?
Lúc nãy là Long Trạch Vũ Nhi, bây giờ lại thêm Minh Nguyệt Hinh, xem ra tướng công tương lai của mình thực "thu ong hấp bướm", Mộ Dung Duẫn Nhi thầm nghĩ trong lòng.
"Khanh khanh, đang suy nghĩ gì vậy?" Lâm Thế Huân vươn tay níu lấy đôi tay giấu dưới tay áo của nàng, thật rất xinh xắn, ngón tay còn không dài đến một nửa ngón tay hắn.
"Vương gia, tất cả mọi người đang nhìn...." Động tác của hắn vô cùng thân thiết, khiến Mộ Dung Duẫn Nhi có chút khó thích ứng, nhưng ở trước mặt nhiều người, nàng lại không tiện phản kháng, đành phải làm bộ thẹn thùng, như muốn đưa tay rút về, lại bị Lâm Thế Huân cầm lấy.
"Đôi tay của khanh khanh thật đẹp!"
Lời này thốt ra từ miệng Lâm Thế Huân, khiến Mộ Dung Duẫn Nhi càng thêm khẳng định rằng hắn mê luyến tay người! Rõ ràng là một người bình thường, sao lại có sở thích kỳ quái như vậy chứ?
Nhìn thấy hai người kia không coi ai ra gì, "vô cùng thân thiết", Long Trạch Vũ Nhi trực tiếp buông ra một câu:"Không biết xấu hổ!"
Không khí lập tức đông lạnh, Lâm Thế Huân giương mắt băng lãnh nhìn Long Trạch Vũ Nhi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao,"Ngươi nói ai? Lặp lại lần nữa xem?"
Lời nói của Lâm Thế Huân, khiến cho cả cung viên đều bị đóng băng, cả người hắn phát ra từng trận hàn khí, ngay cả Long Trạch Vũ ngồi ở trên cao cũng đều cảm thấy một trận rét lạnh. Khó trách ở Bắc Chu, có đồng dao nói rằng thà đắc tội với thiên tử, chớ đừng đắc tội với Quỷ Vương......
"Ta, ta –" Long Trạch Vũ Nhi trở nên lắp bắp, không biết vì sao, thời điểm nàng định khua môi khua mép chối, liền bắt gặp ánh mắt Lâm Thế Huân dày đặc sát ý kia, lập tức nuốt vào, hàm răng đánh vào khanh khách rung động, không phải vì tức giận, mà vì sợ hãi.
Sát khí trong ánh mắt người nọ thật là dễ sợ, mà loại sát khí này lại bất đồng với người bình thường, ắt hẳn đã trải qua ranh giới sống chết nơi chiến trường, mới có lệ khí khiến cho người ta lạnh đến đáy lòng như vậy. Nói trắng ra, Long Trạch Vũ Nhi bất quá là công chúa được nuôi dưỡng ở thâm cung, chưa từng gặp qua hoàn cảnh như vậy.
"Ta, ta –"
Đúng lúc toàn bộ điện Thái Hòa bởi vì Long Trạch Vũ Nhi ngu xuẩn mà sa vào hầm băng của Lâm Thế Huân, Mộ Dung Duẫn Nhi ôn nhu mở miệng,"Vương gia, ta đói bụng."
Một tiếng "Ta đói bụng" đã đem sự tức giận Lâm Thế Huân đè ép đi xuống, Lâm Thế Huân thu hồi hàn ý trên người, ánh mắt đầy ý cười, chuyện có quan trọng đến cỡ nào, cũng không quan trọng bằng Mộ Dung Duẫn Nhi."Khanh khanh, ngươi muốn ăn cái gì? Ta gắp cho ngươi!"
"Măng khô!" Mộ Dung Duẫn Nhi chỉ vào đồ ăn bên tay trái Lâm Thế Huân.
"Hảo!"
Nhất thời không khí thoải mái xuống chút, lúc nãy còn như đông lạnh, bây giờ đã thành ngày xuân ấm áp. Mộ Dung Duẫn Nhi thế nhưng lại có thể làm dịu được cảm xúc của Lâm Thế Huân, khiến trong mắt mọi người hiện kinh ngạc, càng không nói người này đang ở địa vị cao, ánh mắt đối đãi Mộ Dung Duẫn Nhi lúc này càng thêm bất đồng.
Thấy Lâm Thế Huân đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người Mộ Dung Duẫn Nhi, Minh Nguyệt Hinh vội vàng đứng lên,"Hoàng đế bá bá, Hinh nhi lần này chuẩn bị riêng vũ đạo "Sóng" hiến cho ngài!"
"Hảo hảo hảo!"
Long Trạch Vũ ước gì có người có thể khiến bầu không khí thoáng hơn một chút, Long Trạch Vũ Nhi vừa rồi thật sự rất hồ đồ , dám nói Lâm Thế Huân như vậy. Long Trạch Vũ vì việc hắn có một nữ nhi lỗ mãng như vậy, sợ Lâm Thế Huân sẽ khiến cung đình đổ máu, lúc này lại có Minh Nguyệt Hinh chủ động biểu diễn, Long Trạch Vũ đương nhiên ủng hộ hai tay.
Nhạc vang lên, Minh Nguyệt Hinh bắt đầu múa. Không thể không nói rằng vòng eo của nàng phi thường mềm mại, biểu tình cũng cực kỳ điêu luyện, đem vẻ đẹp, sự e lệ của nữ tử phô diễn hết thảy, hấp dẫn sự chú ý mọi người.
Long Trạch Cảnh Thiên cầm chén rượu, nhìn xem vũ đạo, ánh mắt vô hồn lại lạc trên người vị "tình nhân" kia.
Sự xuất sắc của Lâm Thế Huân, nằm ngoài ý liệu của Long Trạch Cảnh Thiên, nhưng thật đúng với câu,"Trăm nghe không bằng một thấy". Vô luận có nghe qua bao nhiêu lời đồn, cũng không bằng khi tận mắt nhìn người. Long Trạch Cảnh Thiên tuy rằng là người hoàng thất, cũng là nhân tài kiệt xuất, nhưng hiện tại nếu so với Lâm Thế Huân, hắn không muốn thừa nhận cũng không được vì chính mình vốn kém hơn kẻ kia.
Về phần Mộ Dung Duẫn Nhi, hôm nay lại kinh diễm lòng người, trong đầu Long Trạch Cảnh Thiên không tự chủ nghĩ đến lúc trước khi nhìn thấy Độc Tiên Nhi trong rừng. Rõ ràng Mộ Dung Duẫn Nhi ngũ quan thường thường, hắn lúc trước cũng có gặp qua nhiều lần, nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ tới hai người này, ngay cả chính Long Trạch Cảnh Thiên cảm thấy mình có chút quái lạ.
Thái độ của Long Trạch Cảnh Thiên, khiến cho Mộ Dung Tâm Liên ngồi ở bên người hắn nghĩ rằng hắn nhìn trúng Minh Nguyệt Hinh, nhìn về phía nữ tử đang vui vẻ khiêu vũ kia, trong tay Mộ Dung Tâm Liên toát ra mồ hôi lạnh.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu Minh Nguyệt Hinh cùng Long Trạch Cảnh Thiên kết phu thê, nàng nên làm cái gì bây giờ? Công chúa là chính thất, mặc dù nàng sinh hạ nhi tử, bất quá cũng là con của vợ kế, căn bản không thể thành trưởng tử!
Không được! Không thể để cho Minh Nguyệt Hinh nhập phủ! Chỉ có Mộ Dung Tâm Liên nàng mới có thể làm Tĩnh vương phi, mới có tư cách làm hoàng hậu tương lai! Trong chớp mắt, Mộ Dung Tâm Liên đã hạ quyết tâm, nhất định phải cùng Minh Nguyệt Hinh tranh cao thấp một trận, không thể để cho vị trí của mình bị người khác chiếm lấy!
Mặt khác, Minh Nguyệt Thịnh ngồi một bên vẫn một thân tử y như trước, trên bàn là hồ lô rượu bảo bối của hắn. Duy nhất không giống là hôm nay đầu của hắn được búi lên gọn gàng, nhưng mà trên trán vẫn phất phơ vài sợi tóc, để lộ ra bản tính vốn có của chủ nhân.
Minh Nguyệt Thịnh tự rót rượu tự uống, cũng không cứng nhắc ngồi như người khác, ngược lại tìm một tư thế thoải mái mà dựa vào, ánh mắt không rời khỏi Mộ Dung Duẫn Nhi.
Mấy ngày không gặp, ngạo khí trên người cô gái này tựa hồ càng cường đại. Vừa rồi Lâm Thế Huân toả ra lệ khí cực mạnh, nàng ở gần hắn nhất chẳng những không sợ, ngược lại còn nhẹ nhàng nói một câu liền giải vây, xem ra năng lực nữ tử này rất lớn! Có lẽ, Lâm Thế Huân cũng phát hiện ra sự đặc biệt của nàng......
Minh Nguyệt Hinh ra sức uốn éo eo thon, đôi mắt luôn hướng về phía Lâm Thế Huân.
Bất quá, Lâm Thế Huân đối với Minh Nguyệt Hinh một chút hứng thú cũng không có, hiện tại hắn quan tâm nhất chính là tiểu vương phi nhà mình, trăm ngàn lần lo lắng nàng bị đói. Rốt cuộc, hắn thế nhưng lại càng thích thú, không màng tới thân phận Vương gia, ở bên cạnh Mộ Dung Duẫn Nhi giúp nàng gắp thức ăn.
"Ăn nhiều một chút nha, nàng rất gầy, mập thêm một chút sẽ tốt hơn –"
Một câu của Lâm Thế Huân, khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi xém cắn đầu lưỡi. Thêm thịt? Hắn thích nữ nhân mập?
"Vương gia, ta ăn nhiều cũng không mập."
"Nha –" Nghe xong lời Mộ Dung Duẫn Nhi nói, Lâm Thế Huân có chút đăm chiêu nhìn nàng, nhìn thật lâu, lại nói ra một câu,"Khanh khanh, ta nghe nói nữ nhân sau hôn nhân, sau khi phu thê ân ái sẽ trở nên nở nang. Không bằng chúng ta sớm ngày thành thân đi!"
"Khụ khụ –" Mộ Dung Duẫn Nhi trực tiếp sặc. Lời vị Vương gia tựa hồ làm mọi người sợ hãi không ngớt, cái gì vợ chồng ân ái? Các vị phu nhân của hắn đều không thể sống qua đêm tân hôn sao! Sớm ngày thành hôn, chứ không phải là sớm ngày siêu sinh?!
"Khanh khanh, ngươi hiểu nhầm rồi !"
Tựa hồ đã nhận ra đầu óc Mộ Dung Duẫn Nhi tràn ngập ý tưởng này, Lâm Thế Huân đem khuôn mặt yêu nghiệt kia để gần, cặp mắt đẹp khóa chặt mắt Mộ Dung Duẫn Nhi, nhận thức còn thật sự nghiêm túc nói:"Khanh khanh, ta không ăn thịt người!"
"Phốc –" Rốt cục, Mộ Dung Duẫn Nhi cũng không nhịn được, phun toàn bộ đồ ăn trong miệng lên mặt Lâm Thế Huân.
"Ách......" Thấy trên mặt Lâm Thế Huân vương vãi đồ ăn, Mộ Dung Duẫn Nhi cười xấu hổ, đôi tay nhỏ bé vội vàng lấy ra khăn tay lau mặt hắn,"Vương gia, ta không phải cố ý , chính là ta không nhịn được......"
Nhìn thấy Mộ Dung duẫn Nhi phun thức ăn lên mặt Lâm Thế Huân, Long Trạch Vũ Nhi nở nụ cười. Nghe nói Lâm Thế Huân này mắc bệnh khiết phích*, Mộ Dung Duẫn Nhi như vậy, hắn có thể không giết nàng sao? (*bệnh sạch sẽ quá mức)
Nguyên bản ánh mắt mọi người đang chú ý đến Minh Nguyệt Hinh, hiện tại lại hướng về phía Mộ Dung Duẫn Nhi cùng Lâm Thế Huân. Trong lúc nhất thời, không khí so với vừa rồi càng thêm quỷ dị, nhiều người thầm mặc niệm trong lòng cầu nguyện Mộ Dung Duẫn Nhi. Chọc phải Quỷ Vương, ngươi tự cầu phúc đi!
Lâm Thế Huân tựa hồ cũng không nhận thấy khác thường của người khác, ngược lại hưởng thụ sự "Hầu hạ" của Mộ Dung Duẫn Nhi. Tay nàng quả nhiên thực mềm, lại còn tản ra mùi thơm ngát tự nhiên. Cỗ mùi này bất đồng với vị son phấn trên người nữ tử, ngược lại mang theo một cỗ hương vị tự nhiên ngọt ngào, có vị táo thanh tao.
Đúng, chính là mùi táo! Nghĩ như vậy, ánh mắt Lâm Thế Huân bắt đầu nhìn qua đôi môi đỏ mọng của Mộ Dung Duẫn Nhi. Không biết hương vị nơi đó có phải hay không cũng là mùi táo! Ngây ngô, mang theo vị ngọt dìu dịu......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com