Chương 13
Ngô Thế Huân nói: "Anh chính xác không phải của em, nhưng EM LÀ CỦA ANH"
Ách ... ách ách?
Ngô Thế Huân xoa xoa tóc, hung ác nói tiếp: "Em đừng quên, em đã ký khế ước bán mình 15 tháng nha."
Bấn chết đi, cái đó không phải bán mình, cái đó gọi là quan hệ làm thuê được không ... trong lòng Duẫn Nhi rất bất bình, nhưng nhìn Ngô Thế Huân đang nổi cơn trước mắt lại không dám tỏ ra ngỗ nghịch, trừ tiền lương, đáng sợ lắm nha!
Ngô Thế Huân vẫn tiếp tục phát tiết một lúc nữa, Duẫn Nhi chỉ dám thành kính nhìn hắn, trên mặt viết rõ: "Ta sai rồi, ngươi cho ta một cơ hội sửa chữa được không?", tên nhóc này hóa ra lại thích ngon ngọt, cuối cùng cũng không làm gì cô nữa, chỉ hung dữ mắng mỏ cô một chút rồi kết luận: "Tóm lại, em làm sai phải chịu phạt."
*Chết bầm, biết thằng cha này không bỏ qua cho mình mà, sao làm người lại có thể nhỏ mọn được như hắn nhỉ?*
Duẫn Nhi lo lắng đề phòng hỏi: "Vậy ngươi tính phạt như thế nào?" đừng có trừ tiền lương a ...
Ngô Thế Huân vuốt cằm, suy nghĩ một lát, nói: "Trừ tiền lương?"
Lòng Duẫn Nhi tự nhiên nặng như đeo đá.
"Em chắc chắn là không thích rồi" hắn liếc mắt nhìn Duẫn Nhi một cái "Như vậy đi, khế ước bán mình của em cộng thêm một tháng nữa."
Nước mắt lặng lẽ nhỏ giọt trong tim, đối với Duẫn Nhi, tự do bây giờ chỉ còn là mây bay ... bay bay... còn nữa, cái đó không phải khế bán mình gì hết!
...
Hôm sau là chủ nhật, Ngô Thế Huân có một trận bóng bên thành phố N, hắn lấy lí do "tránh cho em gây chuyện thị phi" không chút do dự mạnh mẽ lôi Duẫn Nhi đi thành phố N làm cổ động viên nghiệp dư cho hắn.
Đại khái đối với người Trung Quốc mà nói, bóng đá là môn thể thao không hấp dẫn mấy, ở rất nhiều địa phương, đá bóng so với bóng rổ thấp hơn rất nhiều, ví dụ như ở thành phố B một trận bóng rổ có thể khiến toàn bộ người quan tâm chú ý, còn trận bóng đá tại thành phố này lại chẳng có mấy ai ngó tới. Ngô Thế Huân mới chỉ là một dự bị be bé trong đội bóng rổ của học viện quản lý đã khiến cho quanh cảnh hữu tình, thế nhưng hắn dưới thân phận đội trưởng đội bóng đá thành phố B lại không có hào quang lắm, trừ một vài ánh mắt đắm đuối của một số cô nàng mê trai, đối với hồ sơ của hắn nắm rõ như lòng bàn tay thôi.
Thực ra giáo ban đối với đội bóng đá giống như mẹ kế đối xử với con ghẻ vậy, ngay cả đội cổ động chuyên nghiệp cũng không cho lập, nói tới tuyên truyền thanh thế gì đó càng xa vời.
Nói chung Duẫn Nhi, hình như cô là cổ động viên duy nhất được tán thành thì phải ...
Trường học coi như cũng còn có lương tâm, thuê hẳn một xe đưa bọn họ đi thành phố N, Duẫn Nhi trở thành sinh vật giống cái duy nhất trên xe, bị thiên hạ bu quanh dòm ngó, trong đó còn có mấy ánh mắt bại hoại ý hiểu là: "Biết thế ta cũng đem theo bạn gái."
Cô rối bời, nhỏ giọng giải thích: "Em không phải bạn gái."
Ngô Thế Huân lúc này đang ngồi tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, thuận miệng nói: "Tỉnh táo chút đi, em có nói bọn họ cũng không tin."
Và thế là mọi người lại cùng nở nụ cười mờ ám.
Duẫn Nhi cúi đầu, không biết nói cái gì cho phải, nói thật là cô đang bị dọa tới nỗi hiện ra ảo giác, cảm giác như một đám quạ đen bay ào ào qua đầu.
Tuy rằng rất khinh bỉ Ngô Thế Huân, nhưng Duẫn Nhi cũng bội phục sự bình tĩnh của hắn ghê, chỉ có thể lắc đầu cảm thán, da mặt dày cũng có điểm lợi ích.
...
Sân bóng thành phố N mặt cỏ rất đẹp, thật muốn nằm trên đó lăn lăn mấy vòng, đương nhiên làm cổ động viên thì Duẫn Nhi chỉ được chạy vòng ngoài thôi, người xem xung quanh sân rất vắng vẻ, nhưng làm Duẫn Nhi giật mình là có một số người chạy từ thành phố B tới để cổ động cho đội bóng, thật đáng kính à!
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu! Là cổ động viên được đóng dấu duy nhất của đội, Duẫn Nhi bị phái đi giúp mọi người làm này nọ, loạn!
Duẫn Nhi cô không hiểu gì về bóng đá cả, nói chung chỉ là quần chúng ngồi coi ngơ ngác thôi, nhưng đại khái cũng đoán ra tình hình một chút.
Hiệp 1 đội thành phố B đá rất thuận lợi, tạm thời dẫn 2 – 0. hiệp 2 huấn luyện đội thành phố N có điều chỉnh đội hình, năng lực tăng cao thấy rõ, vài lần thiếu chút nữa là thành bàn. Vừa hay là tên Thế Huân thoạt nhìn mặt mày giống y như làm từ bã đậu, tới lúc cần cũng phát huy tác dụng, chụp banh quả nào quả nấy cũng ngon, tôi nhìn số 10 bên đội thành phố N, ánh mắt hắn như muốn ăn thịt Thế Huân ... Bóng đá thiệt là một môn thể thao bạo lực a!!!
Hiện giờ số 10 kia đang dẫn banh, một vài người bên đội B chạy lên đeo bám hắn, cái tên số 10 bạo lực liền tung người sút trực tiếp vào cầu môn.
Bóng theo đường cong bay về phía khung thành, Thế Huân nhảy lên giơ hai tay ra chặn lại, mắt nhìn thì thấy bóng sẽ bay thẳng vào lòng hắn, ai ngờ lúc giảm tốc, quỹ đạo của nó thay đổi, chếch hẳn xuống dưới ...
Sau trận banh này mới nghe bọn họ giải thích, gọi là cái gì mà bóng xoáy, bởi vì banh được đá ra lúc đầu giống như hướng tự quay của trái đất, quỹ đạo sẽ méo mó vặn vẹo gì đó, Duẫn Nhi nghe thực ra chỗ hiểu chỗ không.
Lại quay về hiện tại, cái "bóng xoáy" kia tuy không đụng vào tay Ngô Thế Huân, nhưng vẫn bị hắn chạm tới, chỉ là hy sinh lớn lao quá ... bóng đá vốn công bằng mà, nó liền đánh vào điểm yếu của Ngô Thế Huân ...
Chính xác là Duẫn Nhi cô không có nhìn nhầm, trái bóng mang theo lực cực lớn, ghé thăm em nhỏ quan trọng của hắn .... (editor: aiya .-.)
Ngô Thế Huân té lăn trên đất, sắc mặt trắng bệnh, nhưng vẫn ôm chặt "hung khí" trong tay ...
Duẫn Nhi... Ahhh, không riêng gì cô, mọi người có mặt bao gồm cả trọng tài đều há miệng nhìn hắn.
Quả nhiên trong loạn sẽ có loạn, thế giới này thật nhiều màu sắc, Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn mây bay, đột nhiên thấy ông trời đối đãi với tôi thật là tốt à ...
...
Ngô Thế Huân được thay ra, hắn cố hết sức đi tới cạnh Duẫn Nhi, ngồi xuống, Duẫn Nhi nhìn vẻ mặt trắng bệch của hắn cùng với mồ hôi không ngừng tuôn ra, tỏ vẻ tốt bụng hỏi: "Ngươi có khỏe không?"
Ngô Thế Huân vặn mở một chai nước khoáng, lắc lắc đầu: "Anh không sao" nói xong liền ngửa đầu uống nước.
Duẫn Nhi thấy thế liền an ủi hắn: "Thực ra lục căn thanh tịnh cũng không có gì xấu."
Phụt –
Ngô Thế Huân giống như cái thùng phun, toàn bộ nước đều phun ra, còn đẹp đẽ văng trên người hắn, hắn nắm chai nước khoáng, cúi đầu ho khan dữ dội, gân xanh trên trán đều hiện ra.
Duẫn Nhi ý thức được mình lỡ lời, cuống quýt đứng dậy trước mặt hắn, lấy khăn tay ra lau giùm.
Ngô Thế Huân ngẩng đầu cười như không cười nhìn Duẫn Nhi: "Lục căn thanh tịnh?"
"Ha ha, ha ha ha ..." không phải là cô đùa một chút sao, Ngô Thế Huân anh phối hợp một chút thì sẽ chết à!
Ngô Thế Huân để yên cho Duẫn Nhi lau nước trên người hắn, nhếch miệng gian tà nhìn cô: "Anh lục căn có thanh tịnh hay không, em có thể thử một chút."
Chết mất thôi, Duẫn Nhi vốn nghĩ Ngô Thế Huân hay nói chuyện thâm hiểm ác độc, hôm nay mới phát hiện, hóa ra hắn còn có khí chất lưu manh nữa ...
Đáng lẽ lúc hắn kinh ngạc Duẫn Nhi cô có thể nhân cơ hội cười nhạo hắn, ai dè còn bị hắn diễn ngược lại, lắc đầu cảm thán, thế giới của cô mãi mãi là bi thương ư !?
Duẫn Nhi vừa đứng thẳng dậy định nói chuyện gì đó để gỡ lại mặt mũi, liền thấy Ngô Thế Huân biến sắc: "Cẩn thận!" Hắn vừa nói vừa túm lấy cánh tay Duẫn Nhi, kéo mạnh xuống, cô liền oanh liệt ngã vào người hắn.
Trái bóng bay qua bên trên, rơi xuống cạnh lưới sắt cách đó không xa.
May mà Ngô Thế Huân phản ứng nhanh, nếu không chịu trận chính là Duẫn Nhi cô rồi.
Lúc này Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân song song té trên mặt đất, toàn thân cô đè lên người hắn. Ngô Thế Huân nằm trên mặt đất, nheo mắt nhìn Duẫn Nhi, sao mắt hắn vừa đen lại sáng thế kia, đáng ganh tị.
Duẫn Nhi giật mình, sau đó phát hiện một chuyện thật xấu hổ ><
Ngô Thế Huân, hắn, hắn giống như ... cứng ... (editor: wtf!?!=)))) )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com