Chương 15
Ngay đúng lúc Duẫn Nhi làm chuyện mờ ám thì cái tên Ngô Thế Huân vừa đúng mở cặp mắt tà ác của hắn ra.
Duẫn Nhi hoảng sợ, tay run lên, con dấu kia liền rơi ngay đúng vị trí mu bàn tay của hắn, đợi đến lúc cô phục hồi lại tinh thần thì hắn đã nhặt nó lên quan sát cẩn thận. Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mực đóng dấu, sau đó ngẩng đầu nhìn Duẫn Nhi, liếc mắt một cái, trong nháy mắt cô thấy lạnh lẽo dễ sợ ... Xong rồi, tiêu rồi, bị phát hiện, Ngô Thế Huân anh muốn chém giết gì thì lẹ đi ...
Ngô Thế Huân nắm con dấu, quỷ dị cười cười, hắn đem con dấu trả lại cho Duẫn Nhi, nói: "Em ngây thờ thiệt hay giỡn không biết nữa".
Duẫn Nhi cẩn thận cất kĩ con dấu, ngồi đợi hắn trừng phạt, ai biết được chờ cả nửa ngày, chờ tới phát mệt hắn cũng không nói gì, chỉ ngồi lật xem cuốn sách nhảm nhí kia. Dấu môi son đỏ chót vẫn oai hùng đậu trên mặt hắn.
Duẫn Nhi cảm thấy rất kì cục, cho dù hắn bao dung tốt bụng không so đo với cô, nhưng chắc không đến mức không biết trên mặt mình có gì chứ? Thế là Duẫn Nhi cô có lòng nhắc nhở: "Mặt của ngươi ..."
"Anh biết" Ngô thế Huân cúi đầu, bình tĩnh nói "Nhưng anh cảm thấy không tệ lắm."
Duẫn Nhi khó hiểu: "Rồi sao?"
Ngô Thế Huân: 'Thì anh tạm thời không tính xóa đi."
Duẫn Nhi: "..."
Duẫn Nhi cô hiện giờ rất nghi ngờ Ngô Thế Huân không phải người địa cầu, những chuyện kì cục điên rồ hắn đều hớn hở tình nguyện làm, hơn nữa còn rất tự nhiên điềm tĩnh, chẳng phải như vậy cần thần kinh lớn với da mặt siêu dày hỗ trợ sao, không phải người trái đất a!
Mặc kệ nó, dù sao dở hơi không phải cô...
Ngô Thế Huân cứ như vậy đeo cái dấu son đỏ chót, ung dung tự tại ngồi xem "Tâm lí học tình yêu".
...
Buối tối ăn cơm, Duẫn Nhi tình cờ gặp được Phác Xán Liệt, trời ơi, Phác Xán Liệt của cô! Thế là Duẫn Nhi bưng cơm lại ngồi trước mặt anh ấy, chết sống cũng không đi chỗ khác, Ngô Thế Huân không có cách nào đành phải ngồi cạnh Duẫn Nhi.
Duẫn Nhi cười ngọt ngào chào hỏi Phác Xán Liệt, anh ấy cũng cười hiền lành với cô, sau đó dời mắt qua nhìn Ngô Thế Huân, khi nhìn đến dấu son hoa hoa lệ lệ trên má Ngô Thế Huân, anh ấy đỏ mặt, biểu hiện ngại ngùng xấu hổ, trong lòng Duẫn Nhi cảm thấy thật là thương. Cô bèn hảo tâm khuyên anh ấy: "Xán Liệt sư huynh đừng để ý hắn, hắn bị bệnh thần kinh đó."
Tên Ngô Thế Huân da mặt dày, không hề biến sắc vừa gắp rau vừa nói: "Cũng không biết là ai bệnh thần kinh, lúc anh đang ngủ lại đánh lén."
*Ê ê, ngươi ngủ hả? Ngươi rõ ràng là giả bộ ngủ dụ ta vào bẫy!*
Phía sau Phác Xán Liệt lại xuất hiện 2 người, không phải ai xa lạ, chính là người qua đường Giáp và người qua đường Ất. Bọn họ sau khi ngồi xuống, Ngô Thế Huân vừa nhấc đầu lên, dấu son đỏ au hiện rõ ràng trước mắt họ, hai người kia choáng váng mặt mày. Qua một lúc lâu, người qua đường Giáp mới có phản ứng, anh ta đánh giá kĩ lưỡng mặt Ngô Thế Huân, ha ha cười một lúc, sau đó nhìn Duẫn Nhi đầy ẩn ý.
Duẫn Nhi run lên, thiếu chút nữa không cầm chắc đũa, ánh mắt này có nghĩa là gì?
Lúc này người qua đường Ất cúi đầu gặm một cái đùi gà, lắc đầu cảm thán: "Thời buổi bây giờ người trẻ tuổi thiệt là, ai ..."
Duẫn Nhi chỉ đánh dở khóc dở cười giải thích: "Không phải em ..."
Ngô Thế Huân mặt lạnh tanh liếc Duẫn Nhi một cái, nói: "Em còn dám nói không phải em?"
Duẫn Nhi: "..."
Ngô Thế Huân, anh có thể đừng đổi trắng thay đen thế không, bộ không biết bọn họ nghĩ cái gì à! Duẫn Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, vẫn dai dẳng giải thích: "Ách, không phải như các anh nghĩ ..."
Người qua đường Giáp ra vẻ thật thà nhìn người qua đường Ất, cười: "Chúng ta nghĩ cái gì ấy nhỉ?"
Duẫn Nhi há miệng thở dốc, cuối cùng không làm sao nói nên lời, chỉ đánh oan uổng vô cùng mà cúi đầu. Duẫn Nhi đang ăn nha, cô không nói gì hết.
Hai anh kia coi như cũng còn có tâm, cũng không nói gì nữa, bọn họ bắt đầu thảo luận đề tài khác, cái vụ này làm Duẫn Nhi cảm thấy vô cùng hứng thú, vì có liên quan tới Phác Xán Liệt.
Trường học yêu cầu sinh viên năm nhất và năm hai mỗi kì nghỉ hè phải có một lần đi thực tiễn xã hội, cái này buộc phải đưa vào học phần. đi thực tiễn chính là mọi người tổ chức một nhóm, chọn một chủ đề, tiến hành khảo sát thực địa. Mấy hôm trước Duẫn Nhi còn cùng Nhất Nhị Tứ tám về chuyện này, mọi người đều muốn lập nhóm của mình, nhưng lại chưa có chủ đề nào hay cả, bây giờ người qua đường Giáp người qua đường Ất chính là đang nói về vụ đi thực tiễn này.
Bọn họ nói, Phác Xán Liệt muốn tổ chức đi thực tiễn, chủ đề là tình hình ô nhiễm khu sinh thái tự nhiên, mấy người họ đang tranh cãi xem có nên đi cùng Xán Liệt không, Duẫn Nhi kích động nhìn anh ấy, hỏi: "Xán Liệt sư huynh, em tham gia được không?"
Phác Xán Liệt còn chưa trả lời, Ngô Thế Huân đã nói chen vào: "Không được, em đi theo anh."
Duẫn Nhi nổi giận: "Mắc gì phải thế?"
Ngô Thế Huân: "Anh lo chuyện cơm mà."
Duẫn Nhi: "..."
Được rồi, Duẫn Nhi thừa nhận cô là người không có nghĩa khí lắm, thần tượng gì cũng chỉ là mây bay thôi, mấu chốt là có được ăn no hay không ...
Trước khi đi ngủ Duẫn Nhi nhận được tin nhắn của Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân: Bạn cùng phòng của anh khen em.
Duẫn Nhi tò mò, trả lời lại: Khen cái gì?
Ngô Thế Huân: Tụi nó khen em nhiệt tình, rất nhiệt tình.
Duẫn Nhi: ...
Duẫn Nhi: Vậy ngươi có giải thích rõ với bọn họ không?
Ngô Thế Huân: Anh có nói
Duẫn Nhi: Ngươi nói gì?
Ngô Thế Huân: Anh nói tụi nó đừng nghĩ bậy bạ.
Duẫn Nhi: ...
Đại ca, anh nói như vậy, bọn họ càng nghĩ linh tinh loạn xạ đi.
Duẫn Nhi: Quên đi, ngươi chủ yếu chỉ cần giải thích với Phác Xán Liệt.
Hình tượng tốt đẹp của cô trăm ngàn lần không thể phá hủy trước mặt Phác Xán Liệt!
Qua một lúc lâu, Ngô Thế Huân mới trả lời lại: "Phiền em đừng nhớ thương Phác Xán Liệt nữa."
Duẫn Nhi giật mình: Vì sao?
Ngô Thế Huân: Anh không đành lòng nhìn huynh đệ của mình nhảy vào hố lửa.
Duẫn Nhi: Đi chết đi.
*Đồ thụ!*
Một lúc sau, Ngô Thế Huân lại gửi tin đến: "Em muốn cùng Xán Liệt đi thực tiễn cũng không phải không thể."
Duẫn Nhi :Vậy còn ngươi?
* Ngươi không phải nói muốn giữ cơm sao ...*
Ngô Thế Huân: Đi cùng
Duẫn Nhi kích động nắm điện thoại, nhìn đi, nhìn đi, đã nói là sức quyến rũ của Xán Liệt lớn mà, ngay cả Ngô Thế Huân cũng bị anh ấy thu phục. (cái này chỉ mình Duẫn Nhi nghĩ vậy thôi :3 )
Ngô Thế Huân: Nhưng anh có điều kiện.
Duẫn Nhi: Cái gì?
Chung Nguyên: Mang theo Tứ cô nương nhà em.
Duẫn Nhi: ...
Duẫn Nhi: Vì sao?
Ngô Thế Huân: Đến lúc đó sẽ biết, đừng nói trước với cô ấy là anh muốn vậy.
Kì quái, thằng cha này liên quan gì tới Tứ cô nương? Duẫn Nhi đột nhiên nghĩ ra gần đây hắn hay xem "Tâm lý học tình yêu", chẳng lẽ, chẳng lẽ ..? Không nên a, hắn với Tứ cô nương không phải cùng một hành tinh đâu nha, huống chi Tứ cô nương tuy bạo lực nhưng thẩm mỹ cũng bình thường, chắc sẽ không thích loại sinh vật ngoài hành tinh như hắn? A, nói vậy thì, Ngô Thế Huân nhất định sẽ tan nát cõi lòng rồi?
Đương nhiên cũng không hẳn là chuyện như vậy, Ngô Thế Huân là cái đồ hay thích tác yêu tác quái làm khó người khác, không chừng lần này hắn lại nghĩ ra trò quái gì đâu, nếu mà bị Duẫn Nhi đoán trúng thì nói làm gì nữa.
Tuy rằng đối với hành động thần thần bí bí này của hắn Duẫn Nhi rất khinh thường, nhưng mà Tứ cô nương tạm thời có thể bán đứng được, ách, hình như càng ngày cô càng vô sỉ ...
Đương nhiên, đi cùng với Duẫn Nhi và Tứ cô nương là hai nàng còn lại, tránh cho Tứ cô nương nghi ngờ. Duẫn Nhi rất hào hứng đem chuyện này ra bàn với Nhất Nhị Tứ, Lão Đại và Tiểu Nhị đều rất thích, nhất là Tiểu Nhị, vừa nghe thấy Phác Tiểu Công và Ngô Tiểu Thụ đều đi thì hai mắt nó đã ứa ra ánh sáng thèm thuồng. Riêng Tứ cô nương vừa nghe thấy có Phác Xán Liệt đã kiên quyết không đi.
Kết quả này không được như mong muốn của Duẫn Nhi, thế là cô, Lão Đại và Tiểu Nhị lập thành một trận tuyến, bắt đầu thuyết phục Tứ cô nương, vừa nhìn thấy cô nàng này sắp không bình tĩnh nổi định dùng vũ lực, Tiểu Nhị liền quyết đoán hét lên: "Tứ cô nương, tao đem SD của mày giấu rồi, nếu mày không đi tao lấy ra giẫm cho nát, nói được làm được!"
Thế là bàn tay nâng lên giữa không trung của Tứ cô nương đành lặng lẽ buông xuống.
Duẫn Nhi cười tủm tỉm giơ tay hình chữ V lên với Tiểu Nhị.
Tứ cô nương nắm chặt tay, hung ác nói: "Trong vòng 3 ngày, nếu không đưa lại cho tao thì tao quýnh chết mày."
Tiểu Nhị cười hắc hắc nói: "Ghi danh xong trả lại mày liền, tao đâu có dám ..."
Duẫn Nhi ngay lập tức dũng cảm nhắn cho Ngô Thế Huân cái tin: "Thu phục."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com