Quá Khứ
Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân quen biết nhau năm lớp 11, nhưng cũng không phải là quá quen thân, khi phân ban lớp tự nhiên và xã hội, bọn họ đều được phân vào lớp tự nhiên 3.
Lâm Duẫn Nhi bề ngoài vô cùng yểu điệu, da trắng như tuyết. Tên nghe cũng thật nhàn tĩnh, bộ dáng nhỏ nhắn, xinh xắn, nhưng tính cách của nàng lại cực kỳ bùng nổ, luôn cười cợt, tùy tiện, ngày nào cũng cùng đám con trai cãi nhau ầm ĩ, xưng anh gọi em, cực kỳ to gan, các bạn học trong lớp đều gọi cô là Duẫn ca, mỗi khi gặp mặt đều khom lưng cúi đầu gọi một câu "Duẫn ca"; cái tên này thậm chí còn truyền đến tai thầy chủ nhiệm, trong bảng nhận xét cuối kỳ, thầy chủ nhiệm còn cố tình ghi một câu: "Thầy hi vọng em có thể càng thêm nỗ lực học tập, tin tưởng em sẽ thành công, Duẫn ca cố lên!" làm Duẫn Nhi dở khóc dở cười.
Có đôi khi Lâm Duẫn Nhi rất buồn bực, cô rõ ràng là một cô gái 100% sao lại bị cho là con trai như thế?
Khi đó Lâm Duẫn Nhi cùng Ngô Thế Huân gặp mặt cũng không nhiều lắm, gặp nhau cũng chỉ có thể nói vài câu chào hỏi.
Ngô Thế Huân cao gầy, mang một đôi mắt kính, cả người phảng phất khí chất cổ thư. Đầu óc lại thông minh, các môn tự nhiên lý, hóa trong lớp không ai bằng cậu, nhưng các môn xã hội lại rất kém, nhất là tiếng Anh, hoàn toàn không hợp với khí chất cổ thư kia trên người cậu. Hơn nữa cậu ta không có việc gì làm lại thích thu thập, một bộ quần áo mặc 1 tuần cũng không giặt, lâu ngày còn có một mùi hương đặc biệt, chỉ cần tới gần một chút là có thể ngửi thấy được, mùi hương này lại càng rõ ràng sau khi cậu chơi bóng. Bởi vậy có bạn học đặt cho cậu cái biệt danh 'Ngô hương', bạn bè thân với cậu cũng góp ý, nhưng cũng chẳng ăn thua, cậu vẫn làm theo ý mình như cũ.
Lớp 12, Lâm Duẫn Nhi cùng Ngô Thế Huân trở thành bạn cùng bàn. Nguyên nhân là Duẫn Nhi các môn xã hội rất tốt, còn môn tự nhiên lại kém, Thế Huân lý hóa rất giỏi, còn môn xã hội lại dốt đặc cán mai, hai người bọn họ ngồi cùng nhau vừa khéo bổ sung thiếu sót. Duẫn Nhi rất buồn bực, ngồi cùng một bàn, mỗi ngày phải ngửi mùi hương trên người cậu ta, cô làm sao chịu nổi. Muốn đi tìm thầy giáo xin chuyển chỗ lại không tìm được lí do nào chính đáng, muốn nói là không chịu được mùi hương trên người cậu ta, lại sợ thầy giáo nói cô kỳ thị bạn học, kết quả lại thành mình bị thầy giáo dạy dỗ một trận. Chẳng có cách nào cả, thế là cô cùng hắn cứ thế làm bạn cùng bàn suốt một năm trời.
Mùa hè, thời tiết thực nóng nực, trong phòng học lại không có điều hòa, mùi mồ hôi, mùi hôi chân đã làm người ta thực khổ sở. Lâm Duẫn Nhi lại còn phải mỗi ngày gần gũi, ngửi mùi hương đặc biệt trên người 'Ngô hương', hận mỗi ngày không thể đeo khẩu trang, mùa đông còn đỡ hơn chút ít, chứ mùa hè ấy à, ngẫm lại đều cảm thấy chịu không nổi. Rốt cục có một ngày, trước giờ tự học, cô không nhịn được liền bùng nổ.
" Ngô Thế Huân, cậu có thể tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ được hay không hả, cậu không biết cậu rất bốc mùi sao? Tôi bị cậu hun chết rồi đây"
Lâm Duẫn Nhi quát mắng xong quay người lại thì thấy, năm mươi mấy người, tất cả đều đang há hốc miệng ngây ngốc nhìn về phía bàn của bọn họ, Ngô Thế Huân mặt thoáng đỏ, đầu thấp ở trên bàn, ngẩng cũng không dám ngẩng lên. Hai giây sau, cả lớp cười vang, tiếng cười kia đúng là rất có lực xuyên thấu, cuối cùng mang thầy giáo đến. Lâm Duẫn Nhi mặt nửa đỏ nửa trằng.
Sau khi tan học, bạn bè đều vỗ vai cô nói "Duẫn Nhi, cậu hôm nay thực to gan, dám lớn tiếng như vậy mắng Ngô Thế Huân, cậu không phát hiện, cậu ta lúc đó mặt đỏ như dưa hấu" Duẫn Nhi thở dài nói "Mặt tớ mới đỏ giống dưa hấu, cậu nói xem có phải tớ hơi quá đáng rồi không?"
Nói thật ra Lâm Duẫn Nhi đối với Ngô Thế Huânquả thật là vô cùng quá đáng, từ lúc trờ thành bạn cùng bàn cũng liền bắt đầu bắt nạt cậu ta. Bình thường không có việc gì cũng cãi nhau ỏm tỏi với cậu ta, đánh cậu ta; tiếp theo, phàm là việc đi cửa hàng mua đồ ăn vặt, đồ uống linh tinh Duẫn Nhi đều sai bảo Ngô Thế Huân. Nhưng mặc kệ Duẫn Nhicó bắt nạt mình như thế nào, Thế Huân vẫn sẽ rất nhẫn nại nói lí với cô, một ngày cũng không quên, cho dù có đôi khi Duẫn Nhi có chọc giận cậu, cậu có tức cũng chỉ là không nói chuyện với cô, ngồi im ôn từ vựng tiếng Anh.
Lâm Duẫn Nhi càng nghĩ lại chuyện lúc sáng xảy ra lại càng cảm thấy có lối với Ngô Thế Huân, bình thường cho dù có trêu chọc như thế nào cũng đều mang theo ý đùa giỡn, nhưng hôm nay lại không chút cố kỵ gì nói cậu ta như vậy, bị cả lớp cười cợt nhạo báng, cậu ta hẳn là sẽ tức giận lắm đây?
Sáng sớm hôm sau, Duẫn Nhi đến trường, Thế Huân đã ngồi ở chỗ mình đọc sách, thấy cô cũng không chào hỏi. Muốn nói lời xin lỗi lại thấy có chút mất mặt. Chậm chạp lôi sách vở từ trong cặp ra, cô thầm nghĩ "Xong rồi, lần này thực sự là chọc giận cậu ta rồi."
"Bài tập hôm qua có chỗ không biết làm sao?"
"Hả? Có" lấy lại phản ứng, Lâm Duẫn Nhi liền lấy ra bài tập tối hôm qua mình không giải được đặt trước mặt Ngô Thế Huân. Nhìn cậu cười tủm tỉm "Mấy cái này tớ đều không biết làm"
Từ hôm đó về sau, cô phát hiện ra cậu ta thực sự không giống với trước kia, mỗi ngày đều thay một bộ quần áo, so với cô còn chăm chỉ hơn. Trên quần áo đều phảng phất có mùi xà phòng, quyện lẫn với mùi nắng rất dễ chịu. Ôn Nhược Tuyết ngược lại có chút ngượng ngùng.
Nháy mắt, kỳ thi đại học đã trôi qua. Thầy giáo để cho lũ học trò bàn bạc đăng ký nguyện vọng, để mọi người tận lực không cần phải cùng đăng ký một trường, giảm bớt cạnh tranh nội bộ, tránh phải đụng độ ganh đua nhau.
Lâm Duẫn Nhi lúc đầu đăng ký một trường ở Đại Liên, không nghĩ tới Ngô Thế Huân cũng đăng ký giống mình. Sau này Thế Huân đổi thành một trường khác cũng ở Đại Liên. Duẫn Nhi nhìn điểm số của Ngô Thế Huân cảm thấy cậu ta lỗ nặng. liền nói "Cậu sao lại đăng ký cái trường này, cậu điểm cao như vậy, đăng ký trường này thì thiệt thòi quá, đăng ký cái này đi" Lâm Duẫn Nhi chỉ vào một trường ở Hồ Nam nói với cậu ta.
Ngô Thế Huân nhìn nhìn lẩm bẩm một câu "Như vậy sẽ không thể ở chung một thành phố với cậu"
Duẫn Nhi óc ngắn đáp lại một câu "Ở chung một thành phố với tớ làm cái gì"
Tốt nghiệp, ngày cuối cùng đám học trò tụ tập lại với nhau bắt đầu viết lưu bút. Lâm Duẫn Nhi lúc đưa sổ lưu bút cho Ngô Thế Huân còn nói "Viết chữ cẩn thận chút nha, cậu viết chữ thực sự làm người ta xem không hiểu, tuổi còn trẻ luyện cái gì mà cuồng thảo chứ"
Khi cậu ta đem sổ lưu bút trả lại cho cô, Duẫn Nhi đại khái nhìn lướt qua, thấy chữ rồng bay phượng múa. Liếc mắt nhìn Thế Huân một cái nói "Nói với cậu rồi viết cẩn thận một chút, chẳng hiểu câu viết cái gì"
Ngô Thế Huân không nói gì, Lâm Duẫn Nhi thấy mặt cậu ta đỏ, còn tưởng cậu ta bị sốt.
Cô chạy đến chỗ bạn bè cùng cô hí hoáy xem sổ lưu bút. Vốn đang hi hi ha ha ngồi đọc, nhưng khi nhìn đến trang cậu ta viết, Duẫn Nhi đỏ bừng cả mặt.
"Nhi Nhi, Thế Huân thích cậu nha"
Ôn Nhược Tuyết khép lại quyển lưu bút mới xem được một nửa, chạy về bàn mình, vội vàng thu thập sách vở, khoác túi chạy biến.
Chuyện này gậy kích động quá lớn đến Lâm Duẫn Nhi, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Ngô Thế Huân sẽ thích cô. Một năm nay bọn họ có thân thiết hơn, đều là tình cảm bạn bè cùng lớp, cô từ trước tới giờ đều không hề nghĩ đến phương diện này. Cậu ta luôn nói với cô "Duẫn Nhi, cậu sao lại đàn ông vậy? Không thể thục nữ một chút sao?" "Duẫn Nhi cậu không thể dịu dàng một chút sao?" Một cậu bạn ghét cô như vậy sao có thể thích cô được đây? Là đùa dai thôi.
Về nhà, cô lại mở sổ lưu bút. Lật đến trang Ngô Thế Huân viết:
"Nhi Nhi, tớ thích cậu, về sau cho dù cậu ở nơi nào, tớ đều sẽ tìm được cậu, sau đó cưới cậu, mặc kệ một năm, hai năm, năm năm, hay là mười năm, tớ đều sẽ chờ cậu"
Nhìn đến câu cuối cùng, Lâm Đuẫn Nhi cười nhạo. Năm năm, mười năm? Nói dễ hơn làm. Có lẽ khi lên đại học, không đến một tuần bên người cậu ta sẽ có một cô bạn dịu dàng, nhàn tĩnh. Phải, chính là một cô bạn dịu dàng, nhàn tĩnh, mà không giống cô cứ tùy tiện như vậy, không có một chút tính cách nào của con gái.
Lẳng lặng khép lại cuốn sổ lưu bút, Duẫn Nhi đặt nó ở tầng trên cùng của giá sách, nhét kín giữa những cuốn sách dày.
Cuối cùng năm đó cô đi Bắc Kinh, nghe nói Ngô Thế Huân đi Hồ Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com