Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Hôm sau Duẫn Nhi bị cảm do té thuyền nên chẳng đi đâu chơi trong resort cả. Thế Huân cũng không có thời gian bận tâm vì Linh Diễm đeo hắn suốt cả ngày. Đi một mình thì người ta cũng nói mà dẫn theo bạn gái cũng phiền thật.

May là chiều đó cô nàng có buổi phòng vấn nên phải về trước. Linh Diễm năn nỉ nhưng hắn cứ nhất quyết viện cớ khách hàng còn ở nên cũng ở lại. Thế Huân ôm hôn người đẹp ra chiều tiếc nuối lắm mới vui vẻ quay vào thì hết hồn ngay.

Duẫn Nhi đi ngang, mắt nhìn chằm chằm hắn có vẻ kinh bỉ sau đó đi luôn. Thế Huân tự dưng hơi run vì hình như nàng thấy cảnh hắn tạm biệt "mùi mẫn" rồi.

Duẫn Nhi chảy nước mũi sụt sùi, bỏ đi te te thật sự cũng không quan tâm khi hắn run run bám theo...

- Nghe nói em bị cảm hả?

Duẫn Nhi nhìn hắn, nước mũi nàng chảy xuống nhanh chóng bị tay quẹt ngang, mắt lừ đừ vẫn còn rất hung hăng...

- Nhờ phước của ai tôi mới cảm hả?

- Tự em té mà! - Nói chuyện với nàng dù khó nghe nhưng tâm trạng hắn vẫn thật tốt nha.

- Không thèm nói chuyện với anh!

Duẫn Nhi hất cằm bỏ đi vào nhà hàng của resort tính uống chút gì đó ấm ấm cho đỡ cái tình trạng nước mũi chảy như suối thác đôi thế này. Thế Huân nhìn, lòng thật muốn làm gì đó cho nàng nhưng biết nàng không cần sự quan tâm của mình.

Nếu hắn tự nguyện đi khuất mắt thì chắc là điều Duẫn Nhi muốn nhất ngay lúc này nha. Chợt thấy Louis đến làm Thế Huân nhướng chân mày nhìn...

- Anh mua được thuốc cảm cho em rồi nè!

- Cực cho trưởng phòng quá. Khu ven biển này không có nhà thuốc!

- Có gì đâu. Em nhanh uống đi!

Louis đưa thuốc cho nàng còn giơ tay vuốt mái tóc gợn lửng vai của nàng. Không hiểu sao Thế Huân nhìn thấy rất không vui trong lòng bỏ đi một mạch. Duẫn Nhi uống thuốc rồi cũng nhìn thấy hắn đã đi mà thở phào. Nhìn Thế Huân nàng lại nhớ bàn tay tà đạo của hắn ở biển.

Nàng thầm nghĩ chỉ do hắn dê sòm mới làm thế nên chỉ cần lần sau tránh xa hắn là ổn thôi.

Thế Huân đi ra ngoài bến gỗ tay giữ cằm hết đi qua lại đi lại. Thật sự từ lúc nàng về luôn kè kè bên Louis hắn còn điên tiết hơn là lúc nàng mới bỏ đi nữa. Hắn thật muốn biết quan hệ của hai người đó ra sao thì thấy nhân viên đang khiêng bàn ra ngoài bến thuyền gỗ này...

- Sao lại đem bàn ra đó?

- Dạ tối nay có một vị khách muốn gây bất ngờ đặt biệt cho bạn gái nên yêu cầu riêng đó tổng giám đốc!

- Vậy bố trí thêm đèn dây cho lãng mạn, hỏi xem khách có cần thêm nhạc công vĩ cầm không. Phục vụ cho tốt vào!

- Dạ!

Hắn vốn làm việc thì kĩ tính nên dù đang đầu óc quay cuồng vẫn không quên công việc. Thế Huân định đi thì thấy Louis chạy ra nhìn nhân viên bố trí làm hắn ta sững ra. Không ngờ Louis chính là người yêu cầu bàn đó... Mà như thế có nghĩa là cùng ăn với Duẫn Nhi chứ không ai khác nữa.

Thế Huân tức quá cắn môi thầm chửi mình biết thế không bảo nhân viên bố trí thêm đèn đốm gì rồi. Hắn thật không muốn Louis và Duẫn Nhi ăn tối lãng mạn đâu.

Nhưng làm sao để cản trở họ đây?

Duẫn Nhi còn sổ mũi, trùm áo đi ra có chút bỡ ngỡ vì tưởng Louis rủ ăn tối trong nhà hàng thôi. Louis cười dẫn nàng ra cái bàn ngoài bến gỗ, các đèn dây quấn quanh các cột sáng lấp lánh thật là đẹp.

Nàng cười nói giọng khào khào do cảm không khác gì vịt đực...

- Đẹp quá!

- Em có thích không? - Louis đã dồn tâm sức muốn tối quan trọng này thật là đặc biệt khiến nàng nhớ mãi không quên.

- Dạ thích... Có điều hắt xì... ở ngoài này hơi bị lạnh!

Gió biển thổi ào ào, thêm bệnh trong người làm nàng co rúm khiến Louis giật mình không tính cả việc này.

Thế Huân núp bên dưới bến gỗ cười khà khà trong bụng xem ra tối nay Louis thua đẹp với nàng. Nhưng Louis bước qua từ tốn khoát thêm áo cho Duẫn Nhi, ân cần nói...

- Vậy chúng ta vào trong ăn đi!

- Thôi! Mình ăn nhanh là được mà! Đẹp thế này vào uổn lắm trưởng phòng!

- Ừhm, anh gọi món rồi người ta sẽ mang lên ngay!

Thế là cả hai lại vui vẻ khiến cho "ai đó" bực bội trong lòng. Duẫn Nhi cứ líu lo nói chuyện dù giọng khào khào nghe điếc cả tai là Thế Huân rất tức. Hắn biết vốn bản tính của nàng lắm chuyện nhưng giờ đây nàng nói nhiều với người khác hắn khó chịu.

Họ ăn xong vui vẻ còn đi dạo bải cát. Thế Huân bám theo nhìn gai con mắt, tức trong lòng cũng nhận ra mình làm trò điên rồ thế này không giống mình chút nào.

Bây giờ Duẫn Nhi bên ai hắn là người đầu tiên trong "danh sách không có tư cách quan tâm" thế nhưng sao hắn không thể không quan tâm. Thấy hai người đó cùng ngồi ngắn hải đăng lãng mạn, Thế Huân định đi về.

Duẫn Nhi thì lạnh lắm rồi chỉ co ro không quan tâm Louis đang hồi hộp nói...

- Chúng ta làm việc chung cũng gần một năm rồi ha Nhi!?

- Dạ! - Nàng trả lời mà mắt chỉ lo nhìn con gì đó bò bò trên bãi cát không thấy Louis mặt đỏ lên cố nói tiếp.

- Thật sự là anh rất...

- Ahhh... con cua nè anh Louis!

Duẫn Nhi nhảy ra bãi cát bắt mấy con cua nhỏ ở đâu ra phá ngang lời của Louis sắp bày tò. Tên đó hơi thở dài cũng theo bắt cua với nàng. Duẫn Nhi ngây thơ chỉ lo cười giơ cao hai con cua nhỏ...

- Bên kia có vỏ dừa em đi lấy đựng cua về khoe chị Kate và chị Sue

Nàng chỉ hớn hở như con nít lần đầu bắt được cua chạy đi nhặt vỏ dừa. Louis đứng bên đây thân dừa dồn hết can đảm nói...

- Anh thật rất thích em. Em làm bạn gái của anh nha Nhi!

Nàng sững ra nghe, ngẩn lên bối rối chưa kịp nghĩ ngợi lời tỏ tình thì bàn tay bịt miệng lôi nàng đi. Louis nói rồi chờ sao không thấy nàng nói gì nên bước qua thì hết hồn vì nàng mất tiêu rồi. Louis vội vả tìm xung quanh không thấy nàng cũng không biết nàng đã nghe lời tỏ tình rồi hay chưa.

- Nhi, em đâu rồi?

Nàng cố kêu cứu Louis mà không được, Louis thật thê thảm không biết mình bày tỏ có ai nghe hay không?

Duẫn Nhi dồn lực vùng ra xoay lại nhìn Thế Huân kéo mình đi khỏi bãi cát lập tức hét ầm...

- Anh bị điên hả? Làm trò gì vậy?

- Ngăn em trả lời gã đó thôi!

Hắn không sợ nói thật nha, sắc mặt còn bình thản trả lời như mình không làm trò gì hèn hạ cả khiến nàng nghe cục tức sôi trong bụng, phát tiết ngay...

- Anh rảnh quá thì vể ngủ đi đừng có ở đây mà phá tôi!

Nàng thở phì phì định trở về chổ Louis thì hắn đã nắm vội lấy. Nhi nhíu mày liếc hắn nhưng trông Thế Huân hình như có chút lo lắng hỏi nàng...

- Em không định đồng ý hắn chứ?

- Đó là chuyện của tôi liên quan gì đến anh?

- Em đừng đồng ý!

Thế Huân nói ra rồi cũng biết mình điên thật. Nàng thì nghe ngỡ ngàng đến trơ cứng ra một lúc. Rõ ràng nàng đang bệnh chứ gã này đâu có bệnh tại sao lại như vậy chứ. Duẫn Nhi nhíu mày hỏi lại...

- Anh bị điên rồi hả? Anh có nhận thức được anh đang nói cái gì không đó?

- Biết!... tất nhiên anh biết!

- Về ngủ đi!

Nàng xem như hắn ấm đầu, bị khùng nên không quan tâm xoay đi thì Thế Huân có tí hoảng sợ giữ lại.

- Em không được đồng ý đâu đó!

- Anh này ngộ ghê! Bộ anh là ba tôi chắc hay là anh trai của tôi mà có quyền nói như ra lệnh trên đầu tôi? Tôi còn chưa xử anh kéo tôi đi là may lắm rồi đó!

Nàng thật sự là bực mình hết chổ nói rồi. Thế Huân cũng run lên siết chặt tay nàng không có ý cho nàng trở lại với Louis. Chỉ nghĩ nàng và Louis là hắn không thể bình tĩnh.

Duẫn Nhi cố vung tay thì hắn trở nên nóng giận...

- Em không được quen gã nào cả!

- Đủ rồi nha! Tôi không chịu nổi anh rồi đó Ngô Thế Huân có tin là tôi sẽ...

- Em hãy thích anh như trước kia đi Nhi!

Nàng đang hùng hồn là thế nghe hắn nói lập tức bị sốc lần hai. Chuyện này không phải là sốc thông thường đâu mà là cả người nàng như tê liệt.

Hắn nói ra những lời đó như con dao hai lưỡi đâm vào tim nàng vừa run rẩy, vừa rướm máu vết thương lòng đã ngủ yên từ lâu.

Hắn đang hồi hộp nhìn nàng. Lời hắn nói nghe như hắn nói bừa không suy nghĩ nhưng Thế Huân thật sự cần nàng trở lại bên mình như trước.

Nàng nhìn lại hắn, nhìn kĩ gương mặt đáng ghét đến cuốn hút của hắn. Năm năm qua dù cố quên nhưng hình ảnh về hắn khắc sâu trong tim nàng không thể nào quên vì hắn là người nàng hận nhất.

Duẫn Nhi giật tay mình ra. Lòng nàng đau đớn không thua gì năm năm trước đó...

- Anh nghĩ sao mà dám nói thế hả? Ngày xưa tôi tự nguyện thích anh như thế anh đã làm gì rồi giờ dám mở miệng yêu cầu vậy với tôi?

Thế Huân biết mình đã làm gì, hắn biết mình thật ngớ ngẩn và trước kia lại càng ngớ ngẩn hơn. Hắn sợ nàng nhìn thấy bản thân hắn cũng đã tổn thương khi chính tay mình làm nàng ra đi, ghét hận mình.

Nhưng giờ đây hắn sẽ không ngốc nghếch như thế nữa, chuyện gì hắn làm đều suy nghĩ cả rồi. Hắn muốn Duẫn Nhi trở lại như trước, dù là cách hạ lưu hay thủ đoạn gì hắn cũng không ngại làm.

- Em giờ ỏng ẹo với người khác như bám anh trước kia đó hả? Trông thật chướng mắt không ra gì cả! Giờ tốt nhất trở lại thích anh còn hơn bị người khác cười vào mặt! - Thế Huân nói có tí châm chọc khiến nàng càng tức run lên.

- Anh là đồ khốn thì biết cái gì mà nói thế về tôi!? Sao trên đời lại có loại đàn ông như anh nhỉ? Hồi đó tôi điên nên mới thích anh như vậy, còn bây giờ đừng có mơ tôi sẽ thích anh lại. Nhìn anh là tôi chán ghét, buồn nôn gần chết rồi, tránh xa tôi ra!

Nàng nói như hét lên vì tức giận quá, cả người run run vì cảm xúc quá mức chịu đựng. Nàng còn muốn đánh Thế Huân cho bỏ tức may là có thể tự kiềm chế lại không làm trò gì thiếu suy nghĩ.

Thế Huân nhìn nàng giận dữ, ánh mắt đó rõ ràng là căm ghét hắn. Môi hắn nhếch nhẹ ra nụ cười chua xót còn nhớ cô gái đeo bám không tha cho mình, chỉ luôn thích mỗi mình mình thôi. Và chính tay hắn đẩy Duẫn Nhi ra xa, kết quả nhận lại là nàng căm ghét hắn.

Chẳng hiểu sao lòng hắn trào lên một cảm xúc mãnh liệt, Thế Huân nhìn nàng nói thật nhẹ nhàng không hơn một lời đe doạ là bao nhiêu.

- Anh sẽ khiến em lại thích anh, chỉ có thể chứa mỗi anh trong đầu thôi! Em cứ chờ mà xem!

Hắn nói rồi cười nửa miệng xấu xa bỏ đi làm Duẫn Nhi đứng nghe hai chân run run. Hắn ta vừa nói cái quái gì vậy? Sao nàng lại thấy sợ hãi kinh khủng như được báo trước bão cấp 12 kèm theo sóng thần sẽ đổ ập lên ngay đầu nàng.

Rõ ràng nàng biết con người Thế Huân không nói ra những lời đùa vui vì vốn hắn làm bất cứ việc gì cũng luôn tự tin, kiêu ngạo hơn người. Dĩ nhiên hắn kiêu ngạo được vì hắn làm được.

Chẳng lẽ nàng sẽ phải ngu ngốc thích hắn ta lần nữa như lời đe doạ đó sao?

Duẫn Nhi ôm đầu choáng váng, nặng trịch vì cảm chưa hết còn thêm hắn nữa. Ngày xưa hắn đối xử như thế với nàng làm sao có thể lại thích hắn nữa chứ.

- Duẫn Nhi ! Sao em chạy ra tận đây vậy?

Louis nảy giờ mới tìm đước ra nàng. Duẫn Nhi ôm trán, lòng còn hậm hực tức tên Ngô Thế Huân đó nên cũng quên bén đi lời tỏ tình mà Louis vừa trao cách đây mấy cây dừa. Nàng cười cười cố trả lời...

- Em định tìm đồ đựng cua nhưng bắt về cũng không làm gì. Giờ em nhứt đầu quá nên về trước nha trưởng phòng!

- Vậy em nhớ uống thuốc đó!

- Dạ!

Nàng cười cười nhưng xoay đi lập tức miệng lẩm nhẩm chửi rủa Thế Huân. Chẳng rõ hắn tính làm trò gì nhưng nàng tin mình sẽ luôn ghét hắn ta nhất trên đời không bao giờ có lần thứ hai ngu ngốc làm lại cùng một chuyện "ngu" đâu.

Louis đáng thương ũ rũ thở dài hi vọng lần sau bày tỏ lại lần nữa có lẽ Duẫn Nhi sẽ nghe chứ không mất tiêu như lần này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com