Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Một ngày làm việc cũng không quá bận rộn, điều Becky phải đối mặt trong cả ngày hôm nay chỉ là buổi trưa lên trình diện tổng giám đốc để trình bày, buổi chiều lại phải gặp chủ tịch để giải thích.

Khuôn mặt yêu thương bất mãn mà không làm gì được của Freen khiến nàng phì cười, nhưng sự nghiêm túc từ ba nàng, những câu hỏi sắc bén lại khiến Becky hơi căng thẳng.

Ba nàng cũng chỉ lo lắng cho nàng mà thôi. Đứa con gái lạnh lùng nhưng lười biếng, nàng chưa bao giờ hỏi thăm một câu nào tình hình của công ty, bây giờ lại tự động chạy đến đây đi làm thì làm sao ba nàng có thể không ngạc nhiên. Ông còn cố tình tạo áp lực cho Becky nhằm mong muốn con gái cưng quyết tâm hơn một chút. Haizz...

Không ngoài dự đoán, buổi chiều cả Becky và Freen đều bị triệu tập về nhà dùng cơm tối, ngay cả Irin cũng bị gọi về. Becky cảm thấy, con đường đi làm của mình hình như cản trở lớn nhất lại là người nhà của mình thì phải.

"Sao vậy? Muốn đổi ý sao?" Freen ngồi trên xe, nắm chặt bàn tay của nàng. Cô cũng giống ba mẹ nàng, chỉ muốn Becky sung sướng cả đời, muốn sủng nàng trong lòng bàn tay cả đời mà thôi.

"Không bao giờ có chuyện đó."

Nhưng mà Freen cũng biết, một khi Becky đã quyết định cái gì, cho dù trời có sập xuống nàng cũng không thay đổi quyết định.

Bước vào phòng khách, bầu không khí bên trong đang vui vẻ, khi Becky bước vào thì lập tức nghiêm trọng lên.

"Ôi! Công chúa! Sao con lại đi làm? Có mệt mỏi không? Có bị bắt nạt không?" Mẹ nàng ngay lập tức tiến lên, ôm lấy Becky xoay một vòng kiểm tra toàn bộ từ trên xuống dưới của nàng.

"Mẹ! Con đi làm chứ có phải đi đánh trận đâu. Không hề bị thương." Becky bật cười, mẹ nàng đã hơi thái quá rồi.

Nhưng Becky không biết rằng, câu nói đùa và nụ cười của nàng khiến cả nhà đều ngẩn ngơ. Đại công chúa nhà Armstrong biết nói giỡn, còn nở nụ cười vui vẻ như vậy.

Freen là người đầu tiên nhận ra vấn đề, dù sao từ sau khi Becky bị tai nạn cô cũng là người ở bên nàng nhiều nhất, phần nào cũng quen được tính cách đã thay đổi của nàng.

"Beck! Chị cũng rất sợ em bị thương, hay là lên làm thư kí cho chị có được không? Để tướng quân này bảo vệ em." Freen tiến lên nắm lấy tay Becky, hùa theo câu chuyện chiến trường của nàng mà nói khiến cả nhà đang trong ngạc nhiên cũng bật cười thật vui vẻ.

"Được rồi! Ăn cơm thôi, bọn nhỏ cũng đói bụng rồi." Ba nàng vui vẻ nhắc nhở cả nhà. Lâu lắm rồi, bầu không khí trong nhà mới lại tốt như vậy.

Irin nãy giờ không nói gì, em nhìn chị của mình vui vẻ như vậy cũng cảm thấy an tâm. Irin tinh nghịch khoác tay ba, miệng liên tục than thật đói thật đói.

"Con bé Noey bỏ đói con sao?" Ông lên tiếng làm Irin cứng người.

"Ba! Không phải ba gọi con về nhà ăn cơm sao? Là con để bụng đói để có thể ăn được nhiều thức ăn do mẹ nấu." Irin ngay lập tức chu môi biện minh khiến cả nhà lại lần nữa bật cười khanh khách.

Đúng rồi, Becky lạnh lùng, ít gần người nhà bao nhiêu thì Irin lại thân thuộc, dính lấy người nhà từng đó. Điều đó cũng khiến ông bà được an ủi nhiều hơn một chút.

"Sao vậy? Em cũng có thể nói đùa như em ấy, đừng ganh tỵ." Freen lên tiếng.

"Em mới không cần."

Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ lên, Freen thật không ngờ, Becky có lúc lại đáng yêu như vậy. Rõ ràng rất quan tâm lại tỏ ra lạnh lùng. Becky! Thật sự đã thay đổi thành con người khác rồi.

Bầu không khí vẫn vui vẻ cho đến lúc Freen và Becky chào tạm biệt để về nhà. Ông bà Armstrong có giữ cả hai ở lại nhưng Becky lại một mực từ chối, Freen chiều theo ý nàng nên cũng về nhà cùng với nàng. Chỉ là mẹ nàng thương tiếc con gái quá gầy, kêu dì Pit gói cho Becky rất nhiều đồ ăn và thuốc bổ khiến Becky có cảm nhận, nhà nàng cách đây chỉ có gần một tiếng đi xe mà mẹ nàng cứ làm như nàng phải sang nước ngoài định cư vậy.

Ngồi trên xe của Freen, Becky có cảm giác đặc biệt muốn ngủ. Khi nàng tựa lên cửa kính muốn thiếp đi thì Freen lại lên tiếng.

"Em mệt sao?"

"Một chút." Becky nhàn nhạt trả lời.

"Đừng ngủ, bây giờ ngủ lát nữa về nhà sẽ không ngủ được."

"Ừm!"

"BecBec..." Freen muốn nói chuyện để xua tan đi cơn buồn ngủ của nàng. Becky rất khó ngủ, bây giờ mà ngủ thì lát về nhà nàng sẽ lại thức đến sáng mất.

"Em nghe!"

"Chị đặc biệt cảm giác, em thay đổi rất nhiều."

"Chị không thích sao?" Becky ngẩng đầu, nàng nhìn vào khuôn mặt nghiêng hoàn hảo của Freen. Đường nét khuôn mặt cô hoàn hảo, lông mi cong dài cũng không che được đôi mắt to có thần. Sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi hơi mím như đang suy nghĩ điều gì đó. Mái tóc màu cà phê óng ảo được cô vén sang một bên để lộ cần cổ cao ngất trắng ngần. Người này, vẫn luôn xinh đẹp khiến người khác kinh diễm như vậy.

"Không! Chị rất vui. Nhưng mà, nếu vì vấn đề gì đó mà em thay đổi, chị muốn em sống thật với con người của em hơn. Cho dù..."

"Cho dù em có khó tính, có lạnh lùng, có coi chị chỉ là đối tượng thích hợp đi chăng nữa." Becky hoàn thành nốt câu nói của Freen.

Cô im lặng nghe nghe câu đối tượng thích hợp. Cô thật chán ghét bốn chữ này, cực kì chán ghét.

Nhìn thấy tâm trạng của Freen trùng hẳn xuống, tự nhiên Becky lại hiểu được lý do vì sao lúc trước Freen muốn ly hôn. Cô không phải là hết yêu nàng, chỉ vì mấy chữ đối tượng thích hợp đó sao?

"Sarocha Freen! Tấp xe vào lề đi."

"Hả?" Freen chưa kịp phản ứng, sau đó cũng nghe lời Becky mà đậu xe bên lề đường.

Becky tháo dây an toàn của mình, nàng trèo sang vị trí ghế lái bên cạnh, ngồi hẳn lên đùi Freen khiến cô ngạc nhiên mở to mắt hết cỡ.

"P'Freen! Em xin lỗi, xin lỗi vì đã quá vô tâm mà không coi trọng tình cảm của chị, cũng không nhận ra tình cảm của chính mình."

Becky ngồi cao hơn Freen một chút, nàng nói chuyện khiến cô phải ngước đầu lên nhìn nhưng ngay khi Freen muốn mở miệng, Becky lại dùng ngón tay thon dài che lại đôi môi của cô.

"Nghe em nói hết đã. Xin lỗi vì đã luôn mở miệng ra gọi chị là đối tượng thích hợp. Nhưng từ bây giờ, Freen Sarocha là người yêu của Becky Armstrong, và sau này, Freen Sarocha sẽ là vợ của Becky Armstrong. Có được không?"

Freen cảm thấy tai mình bị ù đi. Becky đang ở trước mặt cô, lời nàng nói, cái ôm của nàng, hương thơm của nàng đang khoét dần lý trí của cô. Freen bất động, nói thật là cô không biết mình nên phản ứng như thế nào vào lúc này.

"Freen..."

Một tiếng kêu nhẹ kéo lý trí của Freen trở về, cô gắt gao ôm thật chặt lấy eo Becky, môi tìm đến môi nàng đòi hỏi mật ngọt. Becky xấu hổ cúi đầu nhưng cũng đáp trả nụ hôn đầy gấp gáp của Freen. Đến khi cảm thấy cả hai đều khó thở Freen mới dứt ra khỏi cái hôn, cô nở nụ cười thật xinh đẹp trong khi còn dính nước bọt của Becky trên khoé môi.

"Em đang cầu hôn chị sao Becky?"

Becky thở hổn hển nhưng vừa nghe được câu hỏi của Freen nàng lại cảm giác như mình không thể hô hấp nữa vậy. Nàng mới nói, muốn Freen làm vợ nàng là đang cầu hôn cô sao? Nhưng rõ ràng không phải cầu hôn thì sau này Freen cũng là vợ nàng không phải sao? Vì vậy Becky sảng khoái thừa nhận.

"Ừm! Cứ coi như là vậy đi."

"Cái gì coi như, rõ ràng là em cầu hôn chị. Không được, chị đã chuẩn bị nhẫn, làm sao lại để em cầu hôn chị thế này được."

"Chị nói gì?" Đến lượt Becky ngạc nhiên hỏi lại.

"Chị nói không thể để em cầu hôn chị thế này được."

"Câu trước cơ."

"Chị đã chuẩn bị nhẫn... Aa... Becky, em đúng là cáo già, sao có thể dụ chị nói ra là chị đã chuẩn bị nhẫn cơ chứ?"

"Haha... chị cũng có lúc ngây thơ như vậy. Chúng ta ai cầu hôn không phải đều giống nhau sao? Quan trọng là chị yêu em, và em cũng yêu chị."

"Em nói gì?" Hình như Freen vừa nghe được một câu gì đó, câu nói mà mấy năm nay cô vẫn luôn mong nàng nói ra.

"Em yêu chị! Em yêu Freen, một cô gái luôn ngốc khi ở bên em." Becky chủ động hôn nhẹ lên môi Freen một cái. Đúng rồi, trong suốt năm năm cả hai ở bên nhau trước kia, nàng hình như chưa bao giờ nói một câu yêu cô.

"Bec... baby! Chị..." Freen kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.

"Được rồi! Về nhà thôi, em muốn ngủ để mong chờ tiết mục cầu hôn kia." Becky leo xuống khỏi đùi Freen, cô cũng cố gắng đưa tay lên đầu nàng để tránh nàng bị đụng nóc xe.

"Được! Trước khi tiếc mục cầu hôn diễn ra, chị muốn diễn tiết mục ăn mèo nhỏ ngoan ngoãn hơn."

Freen khởi động lại xe, mà người ngồi kế bên chỉ có thể đỏ mặt mỉm cười. Ừm! Nàng cũng có chút mong đợi. Tính đến trước khi nàng sống lại, Freen và nàng đã có hơn ba tháng không thân mật, sau khi nàng sống lại lại có hơn một tháng rồi cả hai không làm chuyện đó. Để xem, kĩ thuật của Freen tốt hơn hay là kém hơn so với trước kia.

Mà Freen thấy Becky không phản đối, ngay lập tức tăng nhanh tốc độ lái xe lên một chút. Mèo nhỏ ngoan ngoãn đợi cô đến ăn, còn gì hạnh phúc bằng cơ chứ?

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com