CHƯƠNG 10 - CẢNH 12: GẶP LẠI NÀNG VỚI HÌNH HÀI KHÁC
Sau khi trở về doanh trại, Thục Lam vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường, nhưng Mạt Lị là người duy nhất nhận ra, mỗi ngày, nàng đều cho người bí mật dò hỏi tung tích về A Sanh. Không một ai biết hắn đi đâu. Nàng cũng không nói ra, nhưng Mạt Lị biết, ánh mắt ấy... vẫn luôn hướng về một nơi sâu trong rừng cấm.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Chú nai nhỏ, con vật từng dẫn đường cho Mạt Lị tìm thấy Thục Lam, giờ đã trở thành một phần của doanh trại. Nó theo chân Thục Lam khắp nơi, thân thiết đến lạ kỳ. Bọn lính tráng đặt tên nó là Tiểu Mễ, còn đùa rằng nó là "linh vật hộ mệnh" mới của quân doanh.
Tiểu Mễ có vẻ đặc biệt nhạy cảm với người lạ. Bất cứ ai đến gần Thục Lam mà nó không quen, đều bị nó... lườm.
Một buổi sớm sương giăng mờ lối, lính tuần tra phát hiện một chàng trai ngất xỉu trước cổng quân doanh. Quần áo rách rưới, người đầy vết bầm tím, bên hông vẫn còn vết máu đã khô.
Sau khi đưa vào hầm dược, người đó tỉnh lại.
"Ta tên là... Lục Hoàng." Hắn nói bằng giọng khàn đặc, ánh mắt trong trẻo nhưng hoảng loạn đúng lúc. "Ta bị cướp dọc đường. Chúng lấy hết... mọi thứ. Ta vốn định đến kinh đô ứng tuyển làm lính..."
Câu chuyện nghe hợp lý. Thân hình Lục Hoàng gầy gò nhưng rắn rỏi, ánh mắt bình tĩnh, vết thương thật. Quân y kiểm tra xong cũng không phát hiện gì đáng ngờ.
Chỉ có một điều kỳ lạ:
Tiểu Mễ không lườm hắn ta. Nó thậm chí còn tiến đến liếm tay hắn.
Mạt Lị thấy thế, chau mày. Còn Thục Lam... đứng bên ngoài, lặng lẽ nhìn cậu trai mới kia, ánh mắt nàng tối lại một thoáng, nhưng không nói gì.
Chàng trai tên Lục Hoàng được lưu lại trong doanh trại, chờ xét duyệt. Hắn hòa nhập nhanh chóng, tính cách điềm đạm, luôn làm đúng quy tắc. Không ai nghĩ tới, trong một góc phòng trống, đêm đến, hắn vẫn lặng lẽ vẽ lại từng ký hiệu mà tên thần bí đã tiết lộ.
Và lần này, hắn sẽ không rời xa nàng nữa.
Thục Lam đứng từ xa, ánh nắng nhàn nhạt buổi sáng rọi qua vạt mái doanh trại, chiếu lên thân ảnh chàng trai đang được băng bó lại trong trạm y tế.
"Lục Hoàng..."
Nàng lặp lại cái tên ấy trong đầu một lần nữa. Bình thường như bao cái tên khác. Nhưng sao lại khiến lòng nàng rung lên một nhịp, khẽ khàng như tiếng gió chạm lá.
Ánh mắt hắn ta, đôi mắt đó không xa lạ. Cái cách hắn hơi cúi đầu khi nói chuyện với người khác, như sợ làm phiền. Cái dáng vẻ im lặng đứng nghe, nhưng luôn để ý mọi thứ xung quanh.
Từng cử chỉ nhỏ nhặt, quá giống A Sanh.
"Không thể nào..." Nàng tự nói với chính mình, tự ép mình phải lý trí. A Sanh... đã biến mất vào màn đêm ấy, mang theo cả những điều chưa nói thành lời.
Mạt Lị bước đến bên nàng, giọng nhỏ: "Người mới đó... có gì lạ không?"
Thục Lam lắc đầu, nhưng rồi ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn ta. Nàng thì thầm: "Ta không biết... Nhưng Tiểu Mễ lại không lườm."
Mạt Lị ngẩn người: "Ý mi là...?"
"Tiểu Mễ luôn cảnh giác với người lạ. Nhưng với tên đó, nó lại ngoan như mèo con."
Trong lòng nàng dâng lên một điều gì đó không gọi được tên. Là nghi ngờ? Là hi vọng? Hay chỉ là cái bóng của người xưa vẫn còn ám ảnh?
Tối hôm đó, nàng gọi Lục Hoàng đến giúp kiểm kê vũ khí trong kho. Cái kho ấy, A Sanh từng phụ nàng kiểm tra suốt ba tháng liền.
Lục Hoàng không nói gì nhiều. Hắn làm theo từng lời chỉ dẫn. Chỉ có một lần, khi ánh đèn lồng nghiêng bóng xuống gương mặt nàng, hắn lặng nhìn rất lâu.
"Có chuyện gì sao?" Nàng hỏi, hơi khó chịu.
Lục Hoàng giật mình, vội cúi đầu: "Không... chỉ là ánh sáng chiếu vào mắt lạc tướng... đẹp như lần đầu ta thấy mặt trời mọc trên đỉnh núi vậy."
Thục Lam sững người. Không phải vì câu nói ấy quá lãng mạn. Mà vì, A Sanh cũng từng nói đúng câu đó, vào một buổi sáng cách đây rất lâu.
"Ngươi... đã từng leo lên đỉnh núi?" Nàng hỏi, giọng siết lại.
"Không. Chưa từng." Lục Hoàng mỉm cười, cúi đầu né ánh mắt nàng.
Nàng siết chặt tay. Một mảnh trí nhớ nào đó trong tim vừa run lên. Là ảo giác? Hay là, một linh hồn quen thuộc, đang quay lại từ giữa tầng tầng lớp lớp thời gian?
Từ sau hôm được giao kiểm kê vũ khí, Lục Hoàng bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn bên cạnh Thục Lam.
Không ồn ào. Không quá nhiệt tình. Chỉ là... luôn đúng lúc.
Khi nàng bước xuống sân luyện, hắn đã ở đó, lau chùi binh khí. Khi nàng ra sau doanh trại, hắn đang đốn củi. Khi nàng luyện cung, hắn âm thầm dựng bia tập, không ai sai cũng làm.
Mạt Lị ban đầu nghi ngờ, nhưng rồi cũng đành công nhận: "Tên này làm việc siêng như trâu, lại không hé răng kể khổ."
Chỉ có Thục Lam, nàng không nói, nhưng trong lòng không yên.
Một chiều nọ, nàng luyện thương một mình giữa rừng trúc, tay áo dính đầy bụi đất. Bất giác, một ống nước bằng tre được đưa đến trước mặt nàng.
"Coi như chút thành ý." Lục Hoàng nói, nhẹ nhàng.
Nàng nhìn hắn, không nhận lấy. "Mục đích của ngươi là gì?"
Lục Hoàng khựng lại trong tích tắc nhưng rất nhanh, hắn mỉm cười. "Không có mục đích. Chỉ là... ta thấy lạc tướng ngày nào cũng luyện kiếm đến mỏi mệt, thấy không đành."
Nàng nhíu mày: "Ngươi nói như thể... đã quan sát ta từ rất lâu?"
"Có thể vậy."
Hắn gãi đầu, ánh mắt rụt rè, nhưng sâu trong đó, là một tia sáng rất khẽ:
"Dù sao, được ở doanh trại này là phúc phận của ta. Nếu có thể góp chút sức... ta sẽ làm."
Lần này, Thục Lam không nói gì. Nàng cầm lấy ống nước tre, quay đi.
Không cảm ơn. Nhưng cũng không từ chối.
Tối hôm đó, Lục Hoàng ngồi một mình sau bếp, lặng lẽ vẽ gì đó lên mặt đất bằng một que củi. Là sơ đồ doanh trại, các lối ra vào, từng ca tuần tra... Và một lối nhỏ chỉ có hai người biết, nơi A Sanh từng đưa nàng đi xem đom đóm. Hắn ngước lên trời, thì thầm:
"Lần này, để ta là người đến gần nàng trước. Không còn bóng tối, không còn nỗi sợ. Chỉ có ta... và ánh sáng nàng mang theo."
###
Bên trong lều trại của Dĩ Mao, giữa lòng sa mạc phía Bắc.
Hương trầm dày đặc cuộn lên từ những chiếc lư đồng nứt vỡ, trộn lẫn mùi máu khô ngấm trong tường đá. Một bức phù chú cháy dở nằm ngay dưới chân Dĩ Mao, bị hắn giẫm lên không thương tiếc.
Hắn đang giận. Giận đến mức nụ cười méo mó thường trực cũng biến mất.
"Đã mấy tháng trôi qua rồi..." Hắn gằn giọng, mắt trợn trừng, hai tay bóp nát một chén ngọc. "Tên thầy thuốc đó... nói là chỉ đi giải quyết vài chuyện. Giải quyết cái xác hắn à?"
Gương mặt Dĩ Mao co giật từng hồi. Những tiếng rên yếu ớt vang lên trong góc phòng, nơi vài kẻ thử nghiệm đang bị xích chặt, da thịt thì lở loét.
"Hắn bày ra biết bao trò. Giúp ta tìm ra những huyệt đạo khiến người ta chết chậm đi từng hồi... Còn bày cách giữ đầu người vẫn tỉnh táo sau khi bị chặt lìa khỏi cổ..."
"Cảm giác đó... hưng phấn biết bao..."
Hắn ném mạnh cái đầu lâu khô lên bàn. Máu cũ bật ra từ vết nứt, chảy xuống tay hắn. Dĩ Mao đưa ngón tay liếm vệt đỏ đen ấy, nheo mắt, cơn cuồng tính dâng lên rõ rệt.
"Chắc chắn là do con đàn bà đó. Cô ta đã đoán ra gì đó rồi."
Hắn quay phắt lại, ra lệnh cho quân lính:
"Ngôi làng phía Nam, nơi quân doanh của ả từng ghé qua. Tấn công nơi đó cho ta. Giết sạch. Không chừa một mống. Phụ nữ, trẻ con, người già... càng khóc lớn càng tốt."
Một tên lính do dự: "Thưa ngài... làng đó không có liên quan..."
Bốp! Cái tát làm tên lính văng đập vào cột đá.
"Ngươi nghĩ ta cần lý do sao?"
"Tính mạng của đám tiện dân đó, chính là cách khiến ả ta lộ mặt. Nếu ả dám bước ra, ta sẽ xé ả ra từng mảnh. Nếu không..."
"Thì ả sẽ phải nghe tiếng than khóc từ những kẻ yếu ớt mà ả từng bảo vệ."
Dĩ Mao quay lại chỗ cũ, nhắm mắt, hít sâu mùi khói máu và cháy khét như thể đó là nước hoa thượng hạng.
Ngôi làng nhỏ, rìa phía nam khu rừng biên giới Phục Sơn.
Khói bốc lên từ mái tranh. Tiếng la hét vang vọng giữa buổi chiều lặng gió.
Những bóng áo giáp sẫm màu lướt qua như lũ ác quỷ xé toạc mặt đất. Đao vung lên. Máu văng tung tóe. Đàn ông bị đánh gục giữa đường. Phụ nữ lôi con chạy trối chết, chẳng kịp mang gì ngoài tấm thân run rẩy.
Một đứa trẻ trốn dưới gầm bàn, nín thở. Một mũi giáo xuyên qua vách gỗ. Máu phun như suối.
Không có lý do. Không có kẻ kháng cự. Chỉ có sự hủy diệt trần trụi.
Doanh trại chính, chiều muộn.
Thục Lam vừa rời khỏi khu thao trường, chưa kịp rửa tay thì tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Một kỵ binh cưỡi ngựa không yên chạy đến, người lấm đầy bụi đất và máu khô.
" Lạc tướng!" Hắn ngã quỵ trước mặt nàng. "Quân địch... quân địch đang tấn công dân làng! Làng Thạch Lâm! Không rõ lý do!"
Thục Lam chết lặng.
Thạch Lâm, nơi từng là điểm tiếp lương cho quân doanh, nơi nàng từng ở lại suốt một tháng chữa bệnh cho trẻ nhỏ, nơi người dân vẫn gửi thư cảm ơn mỗi mùa lúa mới.
"Có bao nhiêu lính?"
"Hơn năm mươi tên... bọn chúng giết sạch mọi thứ... không theo đội hình, không treo cờ hiệu..."
"Đám giết người điên loạn đó..."
Thục Lam đứng dậy, mặt tái đi, lòng ngực thắt lại như có gai cào xé bên trong.
Mạt Lị lao đến: "Chuyện gì vậy?!"
"Tập hợp đội phản ứng nhanh. Mười kỵ binh. Hai thần tiễn. Ngay."
"Không cần đợi lệnh đại đội. Ta sẽ chịu trách nhiệm."
"Lạc tướng... ngài không thể đi một mình..."
"Bọn chúng giết người. Vì ta."
"Không cần lý do. Thì ta cũng chẳng cần phép tắc."
Mắt nàng ánh lên lửa giận. Nhưng sâu bên trong, là nỗi đau âm ỉ.
"Nếu ta chậm một bước... người dân của ta... sẽ chết trong oan uổng."
Góc doanh trại, một nơi tối lặng.
Lục Hoàng vẫn đứng im. Tay siết chặt mảnh bản đồ rách. Ánh mắt lạnh như thép, nhìn về nơi khói đen đang bốc lên phía chân trời.
"Dĩ Mao... mày thật sự muốn chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com