EXTRA 1
Tôi đang ngồi trong một tiệm café đối diện công ty, đã ba giờ chiều và tôi khá rảnh rỗi, vừa nãy ký được một hợp đồng với đối tác cho nên tôi đã tự thưởng cho mình bằng tách café nóng. Bây giờ là giữa hạ, mọi thứ hình như tràn đầy sức sống. Còn tôi, chỉ ngồi một chỗ trong tiệm café này và nhìn chúng. Không phải vì tôi già, mà chỉ là chờ đợi. Chờ đợi người tôi yêu trở về. Như một bộ phim, tình yêu của chúng tôi không nở cùng nhau, những đắng cay và đau khổ kéo dài như một chuỗi vô hạn không bao giờ kết thúc, hi vọng ngày cậu trở lại, cả hai có thể sang một trang mới, chỉ tồn tại hai từ "hạnh phúc" là quá đủ. Tình yêu của riêng tôi còn quá non nớt so với tình yêu của cậu, tình yêu của tôi còn được sinh ra từ khoảnh khắc đau đớn nhất của tôi, nếu không, lúc đó, có thể trái tim nơi lồng ngực này đã ngừng đập mất rồi.
Quãng thời gian trước đây, tôi như không còn là chính mình. Bất chợt gặp ai đó có tướng mạo giống cậu, tôi đã không thể kìm nổi mà giữ người đó lại, để rồi buông họ ra với lời xin lỗi của một cái xác không hồn. Cảm tưởng cậu luôn ở quanh tôi, phía sau những dòng người đó, nhưng ngay khi tôi bắt được ý nghĩ ấy, cũng là những lúc tôi nhầm lẫn ai đó với cậu. Hệt như lần biến mất trước, như bong bóng xà phòng, vỡ tan trong không khí, kết thúc sự tồn tại và mở đầu sự biến mất của mình trong cuộc sống của tôi. Sẽ có những cái bong bóng khác giống cậu, nhưng mãi không bao giờ là cậu được.
Sự tan biến ấy, không phải chỉ mình tôi đau đớn, tôi biết, cả cậu cũng sẽ đau đớn. Nhưng xa nhau, đôi lúc, sẽ tốt hơn, nhất là với những kẻ không biết quí trọng những gì đang có như tôi. Với lại, tình yêu của tôi cần lớn thêm nhiều.
Tôi vẫn ở căn hộ cũ, vì tôi nghĩ, nhỡ hôm nào đó, cậu lại trở về thì sao. Tuy nhiên, tôi cũng thay đổi nhiều. Giấy dán tường xám ngoét được đổi lại màu xanh lá mạ, cái đèn chùm tinh xảo, thể hiện uy phong của giám đốc công ty lớn như tôi được đổi bởi những chùm đèn pha lê đơn giản hơn nhiều, căn bếp được tôi sửa sang tỉ mỉ nhất, bởi cậu rất thích nấu ăn mà, cây cỏ cũng xuất hiện trong nhà, ngoài ban công, cạnh chỗ phơi áo. Phòng ngủ có lẽ ít thay đổi nhất, vẫn là drap giường trắng, chiếc bàn nhỏ để đèn ngủ, và nay có thêm tấm ảnh của cậu trong ngày cưới của chúng tôi, phải, tấm mà cậu đã cười rất tươi. Mỗi tối tôi vẫn ngắm nó trước khi đi ngủ. Chiếc giường to rộng lúc đầu khiến tôi thấy rất lạnh, nhưng bây giờ, tôi đã quen với nó rồi. Mỗi tối, trước khi vào giấc ngủ, tôi vẫn mong cậu lại ở trong vòng tay của tôi vào sáng mai. Như thế thì tốt quá rồi, đúng không, Viễn Chủy?
Tôi uống hết tách café. Nắng chiều vẫn chưa tắt, tôi sang công ty một chút để thông báo kết quả hợp đồng hôm nay. Ít ra tôi cũng còn là một giám đốc còn hiệu quả. Công việc của công ty đang đi lên thấy rõ, tôi cũng khá yên tâm. Bây giờ nó không còn là trách nhiệm nặng nề và u ám như ngày trước nữa. Đã bốn giờ rồi, tôi phải đi siêu thị mua ít thức ăn nữa, chiều thứ bảy của giám đốc lớn là thế đấy.
Nhấn nút thang máy xuống tầng trệt, tôi lẩm nhẩm những thứ cần mua. Tôi không để ý cái gì xung quanh, chỉ lẩn quẩn đuổi theo mấy củ khoai tây, cà rốt, thịt bò trong đầu. Lúc nào tôi cũng mua những thứ ấy, rồi bỏ chung vào một cái nồi, tả bí lù tất cả và ăn. Có lẽ sau này tôi sẽ viết được công thức của món này. Được rồi, tôi kết thúc cuộc rượt đuổi ấy trong đầu, hướng mắt về những bậc tam cấp chuẩn bị đưa tôi xuống lề đường. Bỗng... nụ cười và niềm vui sắp đi mua đồ của tôi bỗng dừng lại. Mà hình như chỉ còn trái tim tôi là còn đập. Mọi thứ trong tôi, như nhấn nút "Pause". Nắng chiều đã tắt rồi.
Trước mắt tôi, in rõ một hình ảnh, của một người, đang cười. Liệu có phải là xinh đẹp? Xuất hiện ngay trước mắt tôi, tỏa sáng trong buổi chiều tắt nắng. Mà tôi còn phải đi mua thức ăn nữa.
-Viễn... Viễn Chủy.. à?- Tôi lắp bắp, như cố tháo cái nút "Pause" ra khỏi miệng mình.
Người ấy vẫn đứng đó, hai tay chắp đằng sau, cười, rất hạnh phúc. Tôi hình như không nhìn nhầm đâu, sau ngần ấy lần lầm lẫn mà. Người ấy bây giờ lại xuất hiện ngay trước mắt tôi, trong một buổi chiều quá đỗi bình thường. Có lẽ chờ đợi quá lâu, nay thấy được, tôi lại "đứng hình" thế này. Khoảng cách trong thực tế chúng tôi cách nhau những bậc tam cấp to tướng, nhưng đã không còn gì ngăn cách trong lòng rồi. Như tự giải thoát cho mình, tôi lại ấn nút "Play" và mọi cảm xúc trong tôi đều vỡ òa, con tim đập nhanh đến nỗi tôi không thở được, cả người nóng bừng, nỗi vui mừng đến và quét sạch mọi ý nghĩ của tôi. Đôi chân cũng tự do hoạt động, tôi chạy đến cái hình ảnh đẹp đẽ ấy. Sẽ không còn là bong bóng nữa, khi tôi cảm nhận được bằng vòng tay của mình. Hình ảnh ấy vẫn không tan biến, ấm áp đến lạ kỳ.
Nụ cười ngày đám cưới lại vẽ lên khuôn mặt hoàn hảo của em. Không chút thay đổi. Hiện ra ngay trước mắt tôi, là em, bằng xương bằng thịt.
-Where?
-Chính là nơi này.
-When?
-Ngay bây giờ.
-Why?
-Bởi hạnh phúc.
-How?
-Bằng cách anh yêu em...!
Cảm giác ấm áp này, khi chạm vào em, ôm em vào lòng, thật khiến anh muốn vứt bỏ tất cả. Đã lâu rồi không có sự ấm áp này ở cạnh, ngọt ngào và hạnh phúc, đó là những gì mà em lại cho anh. Lần thứ hai tìm đến mà ôm em, nhưng sự ấm áp này là lần đầu tiên.
-Anh sẽ hạnh phúc chứ?- Em ôm chặt lấy anh, anh biết em đang nở nụ cười hạnh phúc- Nếu có em ở bên?
Tất nhiên rồi. Câu trả lời này, sẽ là điều cuối cùng mà anh không chân thật với em. Bởi anh sẽ chôn nó trong tim anh, đợi một ngày nào đó rồi nó sẽ có thể che chở cho em. Em như một cơn gió, đến và mang đi tất cả nỗi buồn của anh, anh nhất định phải trả lại em, bằng cảm xúc của anh.
Hai đường số mạng vốn song song của chúng ta nay lại có thể giao nhau tại đây, anh còn có thể làm gì ngoài sự vui mừng đây?
Tôi ôm em thật chặt, như cho em thấy nỗi vui mừng của tôi. Nhận ra rằng không ai có thể mang đến niềm hạnh phúc này cho tôi ngoài em. Chưa bao giờ tôi muốn em ở cạnh bên như thế, cùng tôi bước hết quãng đường còn lại của đời tôi. Tôi chỉ hạnh phúc và có em...
Tắt nắng, chỉ còn hai người tỏa sáng niềm hạnh phúc.
- Em yêu anh, Thượng Giác!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com