Chương 51 - Anh đi đâu em theo đó
HyeonJoon ở nhà ba mẹ đẻ đã được một tuần lễ. Minhyung thì ở được ba ngày là phải trở về trụ sở bắt đầu tham gia các sự kiện cuối năm.
Công ti chưa chính thức tuyên bố thôi, chứ tất cả những người biết chuyện đều ngầm biết sự vắng mặt của cậu là có nguyên do rồi.
Cái bụng của HyeonJoon càng lúc càng nặng. Đứng cũng không được lâu. Ngồi cũng mỏi. Nằm quài thì lại chuột rút.
Không có Minhyung bên cạnh HyeonJoon mới thấy bản thân thật là khổ quá.
Minhyung đi về bỏ lại cậu với chiếc áo khoác thôi.
Nhìn vật nhớ người.
Mấy hôm đầu HyeonJoon thấy nó là ghét bỏ, trách hắn thông qua cái áo mà nhào nó đến nhăn nhúm. Bây giờ thì lại ôm nó mới có thể ngủ được.
HyeonJoon nhớ hắn rồi.
Lúc đầu cậu đồng ý ở lại nhà cho cha mẹ chăm sóc. Dù gì cũng ở nhà ba mẹ đẻ. Cha mẹ cậu đương nhiên chăm cậu rất tốt rồi. Nhưng mà không có hắn thì lại không ổn tí nào hết.
HyeonJoon bắt đầu chán ăn, ngay cả uống cũng lười dần. Chỉ có có nằm một chỗ hoặc ngồi ngẩn ngơ cầm điện thoại đợi tin nhắn hoặc cuộc gọi của hắn thôi.
Ngày nào cậu ũng buồn rầu nằm trong phòng cầm điện thoại để theo dõi lịch trình của cả đội.
Cảm giác bực bội không biết từ đâu mà sinh sôi nữa. Đáng lẽ ra bây giờ là cậu nên được đi chung với mọi người đó đây rồi. Không hiểu sao trong lòng lại rất tủi thân.
Bụng càng ngày càng lớn, trí nhớ cũng kém hẳn đi, có những cái mà trước kia cậu hoàn toàn làm được giờ lại không thể làm nữa. Ngay cả việc cuối xuống nhặt một cái gì đó cũng là một điều rất khó khăn. Cơ thể không còn được nhanh nhạy mà chậm chạp hẳn ra.
Nhiều lúc HyeonJoon bất lực đến mức tự tức giận bản thân. Không đến nỗi tức đến bật khóc, nhưng lại thấy bản thân vô dụng, kém hẳn so với trước kia. Lưng đau, đầu choáng, nhớ nhớ quên quên.
Hôm nay HyeonJoon lại bỏ ăn. Cậu cứ nằm lì trong phòng không nói chuyện với ai.
- HyeonJoon à~~~
-...-
- Con ăn tí gì nha.
Cậu chỉ lắc đầu thôi, dạo này HyeonJoon cũng ít nói hẳn ra. Bà càng nhìn cậu như vậy thì lại sợ cậu bị trầm cảm mất. Con trai của bà sao lại thành ra như vậy được chứ.
- Con sao vậy, nhớ Minhyung hả?
Cậu xoay người ôm chầm lấy mẹ. Mà thút thít rớt nước mắt.
- Con sợ quá mẹ ơi ... Minhyungie để con ở nhà rồi ra ngoài.... Sẽ có người mới mất rồi rồi bỏ lại con, rồi con phải làm sao huhu.....
- Sao con lại nghĩ vậy?
- Anh ấy ra ngoài nhiều như vậy..... con lại ở xa, nhở đâu... anh ấy tìm được người nào khác.... ngoan, xinh hơn rồi bỏ con thì phải làm sao...ư hức....huhu....
Ui là trời, mẹ Moon cười bất lực với cậu luôn. Chỉ biết an ủi cậu một thôi.
- Không có đâu, đừng có suy nghĩ lung tung, lmh mà dám là mẹ không tha cho nó đâu. Đúng là không thể hiểu được suy nghĩ của mấy người bầu đâu. Cái gì cũng có thể nghĩ ra được.
Bà không ngờ tới tình huống này. Bà chăm cậu không được rồi. Cứ để tình trạng như vầy mãi thế nào cậu cũng bị trầm cảm mất.
Cậu vẫn không chịu ăn gì hết. Bà dỗ cậu ngủ xong mới lắc đầu mấy cái đi ra. Thôi thì bà trả con trai lại cho hắn vậy.
Mẹ Moon gọi điện cho Minhyung.
Hắn dạo này đúng là bận thật, gọi mấy cuộc vẫn không bắt máy. Cứ để như vầy quài có ngày cậu phải dô bệnh viện truyền nước thật đó.
Ngay cả mẹ cậu cũng không chăm nổi nữa. Nên phải cắn răng ráng gọi điện thêm.
Sự kiện cuối năm đang dí cả đội muốn đầu tắc mặt tối. Họ là đương kim vô địch nên rất bận rộn.
Lee Minhyung không rảnh nghe điện thoại cũng là chuyện thường tình.
Họ đang cố lấp liếm cái khoảng trống do Oner để lại nữa. Fan hâm mộ và mộ giới trong ngành đều đang đặt dấu chấm hỏi cực lớn vì sự vắng mặt của cậu. Chưa đến lúc để tuyên bố nên mọi người đang gấp rúc hoàn thành nhiệm vụ cuối năm. Khi mùa giải sắp đến thì họ mới công bố đội hình chính thức.
Hắn vừa xong sự kiện ngồi nghĩ ngơi, mới có thời gian cầm điện thoại lên.
Định bụng gọi điện cho cậu. Thì bị cuộc gọi nhỡ của Mẹ Moon làm cho điếng người.
Gì đây.
Gần 30 cuộc gọi nhỡ, cách nhau liên tiếp. HyeonJoon của hắn có chuyện gì rồi sao. Hắn mặt mày tái nhợt, bật dậy một cái làm Uchê ngồi kế bên cũng giật mình.
- Gì nữa vậy anh zai?
Lee Minhyung không trả lời nhóc mà trực tiếp gọi điện cho mẹ Moon.
Sau khi nghe điện thoại của bà, lập tức khăn áo lên xe để đón cậu.
Sức mạnh tình yêu có khác. Không biết mệt là gì hết.
HyeonJoon nằm trong phòng buồn bã, đợi hắn. Biết hắn sắp về đón cậu mà HJ mất ăn mất ngủ. Đợi quài đợi mãi mà không thấy hắn về. Cậu ngồi đó ôm áo của hắn vùi đầu vào đó ngủ quên mất.
Lúc hắn về tới nhà của cậu là trời cũng sụp tối rồi. Mẹ cậu đợi hắn đến giờ vẫn chưa đi nghĩ được. Con trai lớn rồi, thì chỉ biết nhớ chồng thôi.
- Con vất vả rồi.
- Dạ, không sao, HyeonJoonie đâu rồi ạ?
Bà chỉ chỉ lên phòng.
Hắn đi thẳng một mạch lên đó. Vừa mở cửa ra thấy cảnh tượng cậu nằm co người ôm áo của hắn ngủ. Liền trong lòng thật không thể không đau lòng không khỏi bức rức mà xót cậu.
Trên khoé mắt cậu còn ửng hai điểm lệ. Hắn xuýt xoa thở dài một hơi, trong lòng lại nóng lên một tia chói, vòng tay ôm lấy cậu vào lòng, cuối người hôn lên mắt của cậu.
HyeonJoon vì hành động này của hắn mà mở mắt tỉnh giấc. Nhìn thấy hắn là cậu mếu máo chỉ muốn khóc oà lên thôi.
Giờ đây có bao nhiêu tủi thân cậu đều muốn trút ra hết. HyeonJoon rất nhớ hắn. Minhyung ôm cậu vỗ vỗ.
- Chồng ơi em đau chân, lưng cũng đau nữa.
Trời ơi hắn nghe cậu nói mà xót đến không chịu được.
HyeonJoon giơ chân mình lên cho hắn xem. Hắn cầm nó lên hôn một cái nhẹ nhàng thành thục xoa bóp cho cậu.
Thấy cơ mặt cậu giãn ra một tí mới dám buông tay, ôm bụng cậu mắng yêu tiểu tử thối một chút.
Lee Minhyung cả tuần nay nhung nhớ cái bụng tròn nhỏ của cậu đến phát điên đi được. Ôm cậu vừa hôn, vừa hít lấy hít để mùi hương mà hắn nhung nhớ đã lâu, kì này hắn chừa rồi.
Hắn đi đâu thì cậu đi theo đó. Dù bận rộn một tí cũng sẽ dành thời gian để chăm sóc cậu.
HyeonJoon chỉ có thể để mình hắn chăm thôi. Chỉ có bên hắn mới làm lòng cậu an ủi, mà không còn bị tủi thân. Dù gì thì HyeonJoon ở ktx cũng có nhiều người chăm sóc phụ nữa nên hắn cũng thấy rất yên lòng.
- Được rồi theo anh nha em. Anh đi đâu em theo đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com