Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 - Một Bước Vào Tim Em

Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt tôi.

Tôi mở mắt, nhất thời không quen khi thấy anh đang tựa lưng trên ghế cạnh giường, nắm chặt tay tôi như sợ tôi biến mất.

Anh ngủ rất sâu.

Quầng thâm dưới mắt rõ rệt, hẳn cả đêm không chợp mắt.

Tôi khẽ rút tay, muốn đứng lên, nhưng cử động nhẹ ấy đã khiến anh tỉnh.

Mắt anh mở ra, nhìn tôi vài giây, rồi giọng khàn khàn:

"Tỉnh rồi?"

"...Ừ."

Anh đưa tay sờ trán tôi, xác định không còn sốt mới thở phào.

"Đói không?"

Tôi gật đầu.

Anh xuống bếp.

Một lúc sau, mùi cháo nóng tỏa ra khắp phòng.

Tôi không nhớ đã bao lâu rồi chưa để ai chăm sóc mình như vậy.

Ba năm qua, tôi luôn tự lo tất cả.

Tự nấu ăn, tự uống thuốc, tự an ủi rằng không cần ai thương mình.

Nhưng khoảnh khắc này, nhìn bóng lưng anh bận rộn, tôi đột nhiên thấy cổ họng cay xè.

Anh bưng bát cháo lên, múc từng muỗng thổi nguội rồi đút tôi.

Tôi vốn đã khỏe hơn, nhưng thấy ánh mắt anh kiên quyết, đành ngoan ngoãn há miệng.

"Ngon không?"

"Ừ."

Anh cười khẽ:

"Sau này, nếu em muốn ăn gì, cứ nói."

Một câu "sau này" của anh, nhẹ nhàng mà như có trọng lượng ngàn cân.

Ăn xong, tôi tựa lưng vào gối, tay nắm chặt mép chăn.

"Anh..."

"Sao vậy?"

"Tôi... không chắc mình đã hoàn toàn tha thứ."

Anh cụp mắt, giọng chậm rãi:

"Anh không sợ. Anh chỉ sợ em không cho anh cơ hội."

Tôi nhìn anh rất lâu, rồi nhẹ giọng:

"Tôi sẽ cố."

Anh cầm tay tôi, hôn lên mu bàn tay một cái rất khẽ.

"Anh chờ được."

Buổi chiều, tôi bảo anh về nghỉ một lát.

Anh không chịu, nói sẽ ngủ ở ghế sofa phòng khách.

Tôi cũng không ép.

Khi tôi chợp mắt, mơ hồ nghe thấy giọng anh ở ngoài phòng:

"Trình Tố... em đừng hối hận... Anh sẽ không buông tay lần nữa."

Hôm sau, tôi đi làm lại.

Trước khi tôi ra cửa, anh khẽ giữ tay tôi:

"Cho anh... đưa em đi?"

Tôi ngẩng lên nhìn anh.

Rất lâu sau, tôi khẽ gật đầu.

Anh cười, nụ cười có chút căng thẳng.

Như một chàng trai trẻ lần đầu yêu, sợ mình bị từ chối.

Trên xe, không khí yên tĩnh.

Anh không nói gì, chỉ thi thoảng liếc nhìn tôi qua gương.

Đến công ty, tôi định xuống thì anh gọi khẽ:

"Tối anh đón em."

Tôi dừng một nhịp, rồi gật đầu.

Khi tôi vừa đi vào sảnh, điện thoại đã rung.

"Anh gửi tin nhắn để em đỡ thấy lạ."

Tôi mở tin:

"Chúc em một ngày tốt lành.
Anh chờ."

Hôm đó, đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

Bọn họ không ngu ngốc – xe anh đỗ ngay trước cửa công ty, ai chẳng nhận ra.

Tiểu Lý ghé tai tôi thì thầm:

"Chị, anh Dạ Thâm lại theo đuổi chị à?"

Tôi không trả lời.

Tiểu Lý hít hà:

"Đẹp trai thế, lại si tình... Chị đừng để mất nha."

Tôi quay sang nhìn màn hình máy tính, tim đập rất lạ.

Buổi trưa, anh nhắn hỏi tôi muốn ăn gì.

Tôi nói đã ăn ở căn-tin.

Năm phút sau, một phần trà sữa tôi thích nhất được ship đến.

Tôi mở túi, thấy một mảnh giấy nhỏ.

"Không được để bụng đói.
Anh vẫn đang học cách chăm sóc em."

Tôi khẽ cắn môi, sống mũi cay cay.

Tan làm, tôi bước ra cửa, anh đã đứng bên xe.

Anh mặc áo sơ mi trắng, tay đút túi quần, dáng người cao lớn như chắn gió chắn bụi ngoài kia.

Khi thấy tôi, anh cười rất nhẹ:

"Về thôi."

Tôi không từ chối.

Anh mở cửa, che chắn để tôi lên xe.

Trên đường, anh khẽ nói:

"Tối nay... về nhà anh được không?"

Tôi ngẩn ra.

"Anh không ép. Chỉ... muốn em đến xem. Đó là nhà chúng ta từng sống."

Tôi im lặng rất lâu.

Cuối cùng, tôi gật đầu.

Căn nhà ấy, tôi từng dọn đi trong đêm mưa tầm tã.

Hồi đó, tôi đau lòng đến phát sốt, cũng không dám quay đầu.

Bây giờ, khi bước vào, tôi không khỏi khựng lại.

Đồ đạc vẫn như xưa.

Tủ giày còn đôi giày búp bê tôi hay đi.

Góc bếp vẫn treo chiếc tạp dề tôi từng dùng.

Anh nhìn tôi, khẽ nói:

"Anh vẫn giữ nguyên.

Anh sợ... nếu em về, sẽ thấy lạ."

Tôi không nói được gì.

Chỉ thấy cổ họng nghẹn lại.

Anh mở tủ, lấy ra một chiếc hộp gỗ.

Trong đó là một tệp thư tay tôi viết trước kia.

Anh đưa cho tôi, giọng khàn đi:

"Anh vẫn đọc nó mỗi đêm."

Tôi run run cầm lên.

Từng nét chữ quen thuộc, từng câu từng chữ đều là tình cảm tôi đã dành cả thanh xuân.

"Trình Tố."

Anh khẽ gọi tôi.

Tôi ngẩng lên, thấy ánh mắt anh sâu như đáy biển:

"Chúng ta... bắt đầu lại nhé?"

"Ừ."

"Từng bước một."

"Ừ."

Tôi không chắc mình đã hoàn toàn quên hết tổn thương.

Nhưng khoảnh khắc này, tôi biết mình không còn muốn quay lưng nữa.

Anh bước đến, chậm rãi ôm tôi.

Hơi thở anh quen thuộc bên tai:

"Anh yêu em."

Đêm đó, tôi ngủ lại.

Chúng tôi nằm cạnh nhau, không làm gì hơn ngoài siết chặt tay nhau.

Cả đêm, anh không rời tay tôi một giây.

Đến sáng, tôi mở mắt, thấy anh vẫn nhìn mình, mỉm cười.

"Chào buổi sáng."

"...Chào buổi sáng."

Tôi không biết tương lai sẽ thế nào.

Nhưng ít nhất, lần này, tôi chọn tin anh thêm một lần.

(HẾT CHƯƠNG 10)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com