V. Happily ever after.
Khi Yejun bảy tuổi, anh hay ngồi bên mép giường, mắt lơ đãng trôi theo những vì sao ngoài cửa sổ, lòng thầm ước rằng vũ trụ sẽ gửi đến một ai đó thật dịu dàng, một người sẽ không chế nhạo anh hay chú cá heo nhồi bông nhỏ mà anh vẫn ôm khư khư mỗi đêm—khác với lũ bạn ở trường, những kẻ chưa từng hiểu được thế giới của anh. Nhưng một đứa trẻ bảy tuổi thì làm sao có thể diễn tả trọn vẹn mong muốn của chính mình? Anh chẳng thể hình dung người đó sẽ xuất hiện ra sao, càng không biết được người đó có thật hay không. Với trẻ con, tương lai luôn mờ mịt như ánh sao xa.
Thời gian trôi qua tựa một cái chớp mắt. Yejun giờ đã hai mươi, trái tim anh mang đầy nhiệt thành và những kỳ vọng về thế giới rộng lớn trước mặt. Nhưng càng trưởng thành, anh càng nhận ra rằng mình không thể đoán trước con đường mà những vì sao sẽ dẫn lối. Bóng tối lẩn khuất dưới gầm giường thuở bé đã tan biến từ lâu. Và giờ đây, cứ mỗi khi anh trở về nhà, Yejun sẽ ngồi vào chiếc ghế gỗ quen thuộc bên cạnh giường mình, nơi mẹ vẫn thường ngồi chăm sóc anh khi anh còn nhỏ. Chính anh sẽ là người ngồi trên chiếc ghế ấy, kể cho mẹ nghe về cuộc đời mình. Yejun sẽ hào hứng kể với bà rằng anh đã gặp được người bạn đời của mình, và rằng người ấy sẽ đến Hàn Quốc vào dịp Tết năm nay để ra mắt bà ngay sau khi giải đấu Vô địch Taekwondo Thế giới khép lại. Mặc dù Yejun có chút lo lắng về kết quả của giải đấu, anh vẫn tin rằng người ấy sẽ giành huy chương, bởi trong mắt anh, em của anh luôn ưu việt như thế cơ mà.
Không chỉ dừng lại ở đó, anh sẽ không quên phàn nàn với mẹ về bài thi thanh nhạc cuối kỳ, về việc giảng viên giao quá nhiều bài tập đến mức cổ họng anh gần như bỏng rát. Hay than thở rằng đôi lúc anh thực sự muốn ném cả giáo trình vào Noah chỉ vì cặp đôi sến súa đó cứ quấn lấy nhau trong khi anh thì vò đầu bứt tóc chọn nhạc phẩm tốt nghiệp.
Và tất nhiên, anh cũng sẽ kể cho mẹ nghe về việc mình đang chập chững học một ngôn ngữ mới. Bởi qua từng con chữ, anh biết rằng mình đang từng bước tiến gần hơn đến thế giới của Hamin. Nhưng có những điều chỉ trái tim mới có thể diễn tả trọn vẹn: đó là khoảnh khắc Yejun siết chặt tay em trong lòng bàn tay mình, hay khi anh nhìn vào mắt em, cảm nhận sự dịu dàng trong ánh mắt như có dải ngân hà lấp lánh đang trôi nổi ấy.
Trong phút chốc, Yejun thầm nghĩ rằng, anh nguyện cho trời đêm huyền diệu đó ôm chầm lấy anh đây, trọn đời.
‧₊˚✧END✧˚₊‧.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com