“Sha Sha” Tiara vửa bước ra khỏi cửa nhà trọ, Rein đã cười hì hì bay tới trước mặt Shade nói: “Tại sao anh không cho Ti Ti biết em đang ở ngay phía trên cậu ấy chứ?”
“Em muốn chết à?! Vừa mới nhớ lại đã muốn cho người ta biết sự tồn tại của mình? Cẩn thận bị người ta tìm một đạo sĩ đi bắt em, giống như là Bạch nương tử đó.”
“Sha Sha, bắt Bạch nương tử không phải là đạo sĩ mà là hòa thượng, hơn nữa nàng ấy là yêu, còn em là ma, vẫn có chút khác nhau mà!” Rein nói lớn hơn. *Bạch nương tử: Bạch Tố Trinh trong Bạch xà – Thanh xà
Shade trừng mắt nhìn Rein, lặng lẽ đem bát bỏ vào bồn rửa, bắt đầu rửa chén: “Em tha cho anh đi, nhìn anh chịu thua như vậy có phải rất thích hay không?”
“Nào có, nào có!” Rein vòng tay qua cổ anh, khẽ dựa vào, “Sha Sha, anh thật tốt…”
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Rein và Shade vẫn luôn cho rằng bọn họ sẽ cứ tiếp tục cuộc sống như vậy, giống như trước đây, thay đổi duy nhất là Rein tìm lại được ký ức mà thôi. Tuy nhiên, cô dần dần phát hiện ra cơ thể mình của mình dường như xảy ra chút thay đổi, không thể nói rõ là loại cảm giác gì, cũng không biết là tốt hay xấu.
Rein không dám nói cho Shade biết, sợ anh lo lắng cũng sợ anh sẽ suy nghĩ nhiều. Trước đây, lúc Rein quyết định sống cùng với Shade, cô nghĩ mình là một con ma, có thể ở bên anh đến suốt đời, cho đến khi anh chết thì mới thôi. Trong kết cục của hai người, ít nhất anh còn tốt. Thỉnh thoảng cô có thể không chú ý đến cảm nhận của bản thân, nhưng cô sợ mình sẽ biến mất trước mặt anh, cô sợ mình sẽ hồn bay phách tán, không để lại chút dấu vết nào.
Nếu như có một kết cục như vậy, anh sẽ ra sao đây?
“Sha Sha, có thể tải GV bản không bị kiểm duyệt giúp em không?”
“Em nói lại lần nữa, em nói em muốn cái gì cơ?” Shade ngồi trước máy tính, ngón tay đang lướt nhanh chợt dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn vẻ mặt chân chó của cô ma nữ.
“Sha Sha, chính là cái đó……” Rein híp mắt cười.
“Không thể, không được, không cho phép!” Shade quả quyết chen vào, ngón trỏ chỉ vào Rein, thiếu chút nữa xuyên thấu, “Kỹ thuật của anh không phải là để giúp em làm cái đó, em nghĩ cũng không được nghĩ!”
Nói xong, Shade thở phì phì tiếp tục làm việc trên máy tính, Rein trợn mắt lườm anh một cái, bay ra khỏi phòng.
Chưa tới mấy phút, cảm thấy khẩu khí vừa rồi của mình nói hơi nặng, Shade chột dạ nhìn ra bên ngoài kêu: "Rein, nếu không anh tải phim hoạt hình cho em nhé? Em muốn xem “Sói Xám và Cừu Vui Vẻ” hay là “Bút sáp màu Tiểu Tân’?”
“Đều không muốn!!”
Kéo rèm cửa sổ ra, vốn định mở cửa sổ ra để thay đổi bầu không khí trong phòng, nhưng mà ngay khi ánh mặt trời kia chiếu vào, Rein đột nhiên phát hiện bàn tay mình dần dần trở nên trong suốt, cô gần như có thể nhìn xuyên thấu qua lòng bàn tay đồ vật bên kia. Trong lòng cả kinh, cô kéo thật nhanh rèm cửa lại, bay nhanh vào trong phòng bếp trốn, chỉ sợ Shade nhìn thấy. Mãi cho đến khi tay khôi phục lại trạng thái bình thường, trong lòng mới hơi thả lỏng.
Chờ tới lúc mặt trời gần lặn, Rein xông vào thư phòng gọi một tiếng liền bay ra ngoài, chờ tới lúc Shade đứng dậy đuổi theo ra ngoài hỏi thì đã không thấy cô.
Đôi vợ chồng ma nhà họ Ikedo ở tại lầu năm, tòa nhà thứ ba của khu D, lúc Rein đến thì bọn họ đang cãi nhau cũng bởi vì anh Ikedo quên mất ngày kỉ niệm ngày cưới của bọn họ.
“A, Rein em tới à!” Chị Ikedo ánh mắt sắc liếc chồng một cái, chào hỏi Rein đang ngoài cửa sổ.
Rein nhếch miệng cười cười, bay tới trước mặt bọn họ, hai tay chắp lại, khẩn trương nói: “Anh chị, hôm nay em tới là muốn hỏi một chút việc.”
“Em cứ hỏi!”
“Em cảm thấy cơ thể gần đây không bình thường.” Nói xong, Rein đưa tay ra, “Lúc trước bị ánh mặt trời chiếu vào, bỗng nhiên trở nên trong suốt, sau đó mới từ từ trở lại bình thường. Anh chị nói xem, nếu em bị ánh mặt trời chiếu vào nhiều hơn có khi nào sẽ bị biến mất hay không?”
Chị Ikedo thoáng cười, “Rein ngốc, em cũng không phải là quỷ hút máu. Chỉ có điều, em vẫn phải chú ý nhiều hơn một chút. Chuyện này bọn chị cũng chưa bao giờ trải qua nên cũng không biết rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Để chị đi hỏi những người khác xem sao, có tin tức gì thì sẽ báo cho em biết ngay.”
“Vâng, cảm ơn anh chị nhiều.” Rein cảm kích nói, sau khi ngồi nói chuyện một chút, trong lòng cô vẫn thấp thỏm nhưng vẫn đi về.
Thấy Rein trở về, Shade vừa ăn cơm bên bàn trà vừa hỏi: “Đi tìm chị Ikedo tán gẫu sao?”
“Vâng, lúc em tới bọn họ còn đang cãi nhau về chuyện ngày kỉ niệm ngày cưới kìa.” Rein ghé đến bên bàn trà nhìn Shade ăn cơm, cô đột nhiên hỏi: “Sha Sha, anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt như thế nào không?”
Nuốt cơm trong miệng xuống, Shade nói: “Đương nhiên, anh lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy ma, anh làm sao có thể quên được ngày đó chứ?”
“Vậy anh phải nhớ cho thật kỹ, ngàn vạn lần cũng không được quên.”
“Được.” Shade cưng chiều cười, kéo dài thanh âm trả lời, vuốt tóc Rein.
Hẹn hò hơn nửa tháng, Shade tuy nói rằng hơi vô tâm nhưng cũng phát hiện ra một chút điểm khác thường của Rein, làm cho bản thân cũng tự nhiên cảm thấy rối rắm. Lúc trước, cứ hai tuần hai người đi siêu thị một lần, hiện tại cô chỉ muốn đi một lần một tuần, hơn nữa mỗi lần mua đồ đều đem tủ lạnh nhét thật đầy, cứ như sợ anh chết đói vậy.
Trước kia cô luôn ở bên cạnh anh, theo anh đi chơi, đi xem phim, hiện tại thỉnh thoảng hai ba ngày cô lại biến mất một lúc, có lúc sẽ báo trước cho anh biết, có lúc lại không. Ngày trước, đầu cô dường như so với người ta thiếu một nửa, cả ngày không chịu để tâm, bây giờ trong lòng hình như lại ẩn giấu rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng nhìn cô lại thấy một bộ dáng lo lắng ưu tâm, hỏi cô thì cô lại la hét là không có việc gì.
Thật sự Shade không nghĩ ra rốt cuộc Rein gặp phải chuyện gì nữa.
Mọi ngày vào lúc này, Shade sẽ đi ngủ trưa, nhưng không hiểu sao hôm nay trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn. Vò vò tóc, từ trên giường ngồi dậy, anh vẫn nên đi viết chương trình kiếm tiền tốt hơn.
Lúc đi tới cửa vừa muốn xoay tay nắm, anh chợt nghe thấy tiếng nói chuyện. Shade nhíu mày nhẹ nhàng mở hé cửa, hình như là chị Ikedo đến tìm Rein.
Ý định ra ngoài của Shade đột nhiên thay đổi, anh liền ghé sát tai lại khe cửa, có lẽ anh có thể nghe được một số chuyện liên quan đến nguyên nhân gần đây Rein khác thường không chừng.
“Rein, thời gian này em không nên tiếp xúc với ánh mặt trời thì tốt hơn. Tuy tình huống hiện tại của em chưa rõ ràng lắm, không biết có phải là do ánh mặt trời gây ra hay không nhưng tốt nhất là vẫn nên để ý một chút.”
“Chị, chị xem có phải em nhạt đi rất nhiều không? Gần đây làm chuyện gì hình như cũng đều giống như lúc em mới gặp Shade, phải nhìn rất nghiêm túc em mới có thể cầm được đồ vật lên, thực sự rất khó khăn.”
“Rein, đừng lo lắng, chị đã nhờ người đi hỏi, sẽ tìm được biện pháp giải quyết. Chúng ta đã là ma rồi còn có thể có tình trạng nào tồi tệ hơn nữa chứ?! Chết thì cũng đã chết….”
“Em chỉ sợ ngay cả làm ma cũng không được làm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com