Together we can take it higher
Dụ Ngôn đang ở trong phòng tỉ mỉ bôi thuốc nhuộm lên tóc cho Tăng Khả Ny. Lúc nãy Tăng Khả Ny chạy qua bảo em, mình muốn nhuộm tóc, thay đổi một chút. Dụ Ngôn không nói hai lời liền đi pha thuốc nhuộm cho người ta, còn quát Tăng Khả Ny không được cử động, nàng sợ chị ấy làm thuốc dính vào áo, giặt không được. Tăng Khả Ny thật nghe lời, ngồi im tại chỗ cho người kia muốn làm gì thì làm đầu tóc của mình, nhưng mồm miệng vẫn như cũ hoạt động hết công suất.
Dụ Ngôn đều luôn cẩn thận như vậy, nhuộm tóc cho Tăng Khả Ny nhuộm đến giữa đêm dù chỉ vài line tóc. Sau khi Dụ Ngôn giúp Tăng Khả Ny sấy khô tóc vừa mới gội xong, hài lòng nhìn thành quả của mình, liền hạ lệnh đuổi người.
Nhưng mà Tăng Khả Ny lại làm nũng, không chịu trở về, nói muốn ngồi đây với nàng. Dụ Ngôn cũng mặc kệ chị ấy, nàng đã quen dung túng cho Tăng Khả Ny, tùy tiện Tăng Khả Ny muốn làm gì đều có thể, mỗi ngày kéo người qua phòng nàng, có hôm lại đi một mình, ngồi huyên thuyên mọi thứ cho nàng nghe, chọc nàng cười. Dụ Ngôn thật sự rất vui vẻ khi ở bên cạnh Tăng Khả Ny. Là Tăng Khả Ny cho nàng sự dễ chịu, thoải mái, đem nàng chân thật nhất tồn tại trước mặt Tăng Khả Ny không chút e dè, sợ hãi. Lúc nàng mệt mỏi, yếu đuối cũng chỉ muốn tìm lấy bờ vai kia tựa vào, và rồi luôn có một vòng tay ôm trọn lấy nàng vào lòng.
Dụ Ngôn nhìn Tăng Khả Ny ngồi bó gối ở đó, bản thân tự mình tìm đến cây guitar quen thuộc, lấy nó ra khỏi bao da, căng chỉnh lại từng sợi dây đàn một, Dụ Ngôn vốn muốn đàn tiếp bởi lúc nãy nàng đang ngân nga một vài giai điệu thì bị người kia làm phiền. Nhưng khi dư quang ánh mắt của nàng lướt qua Tăng Khả Ny, chỉ thấy chị ấy ngồi ở đó, thực im lặng nhìn chăm chú từng hành động của nàng, nhưng trong ánh mắt lại giống như xuyên qua hình ảnh của nàng, nghĩ ngợi một điều gì đó.
Dụ Ngôn lẳng lặng cất lại đàn, cũng ngồi ở đó, tựa vào giường, không có ý định phá vỡ sự im lặng này. Lúc nãy Tăng Khả Ny đòi nhuộm tóc, nàng hỏi chị ấy muốn nhuộm màu gì, màu đỏ hay màu khác, Tăng Khả Ny nằng nặc muốn nhuộm màu xanh dù nàng bảo nàng không còn đủ màu xanh để nhuộm cho chị ấy. Tăng Khả Ny vẫn không chịu đổi, nói màu xanh là màu của hi vọng.
Dụ Ngôn không có hỏi Tăng Khả Ny đang nghĩ gì, cũng lười đi phỏng đoán suy nghĩ trong lòng chị ấy hay thực ra chính bản thân nàng cũng sợ phải đối mặt với những bất an trong lòng Tăng Khả Ny. Ánh mắt đều hướng về nhau, Tăng Khả Ny đem linh hồn của mình đi rong chơi, Dụ Ngôn lại là trống rỗng.
Rất lâu, Dụ Ngôn mới đứng lên tiến lại phía Tăng Khả Ny, hai tay duỗi chân của người ta ra, nằm kê đầu lên đó, nhìn thẳng vào đôi mắt người kia, tay đưa lên chạm nhẹ vào những lọn tóc màu xanh vừa được nhuộm. Tăng Khả Ny cười, điều chỉnh tư thế để Dụ Ngôn nằm thoải mái nhất.
- Chị đang nghĩ.
- Nghĩ gì?
- Nghĩ sắp sinh nhật em rồi, chị phải làm gì để em bất ngờ.
Dụ Ngôn cười, mắng Tăng Khả Ny là đồ ngốc. Muốn bất ngờ lại còn đem vấn đề đó đi hỏi em.
Tăng Khả Ny cũng cười, cái dáng vẻ ngốc nghếch thường thấy, nhưng lại đưa tay đem bàn tay đang vuốt tóc mình nắm ở trong tay, cũng đem bàn tay kia che đi tầm mắt em, để em nhắm mắt lại.
Tăng Khả Ny chỉnh lại mái tóc có chút tán loạn của Dụ Ngôn, tùy ý nghịch nó trong tay, nhớ lại những ngày đầu. Có chút cảm giác rất lâu nhưng cũng lại thật ngắn ngủi, tóc mình lúc đó dài hơn vai một chút, màu đen, hiện tại dài đến ngang lưng, cũng không còn đơn thuần một màu. Dụ Ngôn cũng vậy tóc em màu đen, hiên ngang tiến vào, cất giọng, sau đó phủ lên màu đỏ rực rỡ như chính hào quang của em bây giờ lại đổi thành một màu khác.
Dụ Ngôn tựa như bốn năm về trước lại không phải, một lần nữa bước vào trái tim Tăng Khả Ny. Để bản thân cứ như vậy nhìn em thật lâu, khắc ghi tất cả vào trong lòng. Mơ hồ nhận ra thời gian vẽ lên khoảng cách giữa hai người, nhưng không có làm phai mờ đi những kí ức cùng cảm xúc xưa cũ đó.
Một Dụ Ngôn hoạt bát đáng yêu, cùng mình chơi tam sao thất bản, một Dụ Ngôn chín chắn, trưởng thành, thu liễm rất nhiều, đều khiến Tăng Khả Ny không kiềm chế được mà chủ động bắt chuyện, chủ động cười đùa.
Tăng Khả Ny một lần nữa tiến vào những tháng ngày giống như bốn năm về trước, có Dụ Ngôn kề bên, ngày ngày gặp nhau, cùng nhau trải qua mọi thứ. Đã từng là tiếc nuối, lúc đó chậm chân, cũng chấp nhận lùi bước không có giữ em bên cạnh. Nhưng Tăng Khả Ny vẫn luôn nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy, quan tâm Dụ Ngôn từng cái nhỏ nhặt nhất. Đem bản thân mình đến bên cạnh em, nghe em quát, em mắng, mặc em kéo tóc, hung dữ cũng chỉ nở nụ cười trên môi, cũng chỉ đi làm nũng. Tăng Khả Ny vẫn luôn lựa chọn dùng chân thành để bảo hộ em, lẳng lặng bên cạnh em.
Không ồn ào, không khoa trương, đem em đặt trên miệng, trong lòng, trong ánh mắt. "Dụ Ngôn, em luôn là số một trong lòng chị."
Tăng Khả Ny nhìn ngắm thật kĩ gương mặt của Dụ Ngôn, trong không gian chỉ có tiếng em đều đặn thở, cùng tiếng đồng hồ kêu tíc tắc. Bốn năm có rất nhiều thứ đều không còn như xưa, nhưng lòng người vẫn luôn lưu luyến để duyên phận một lần nữa lại mở ra. Bốn năm vẫn muốn thực tâm đối đãi tốt với một người. Bốn năm trước bỏ lỡ, hiện tại thật tốt, không có như vậy nữa, đem em chân thật nhất đứng cùng mình. Ngày hôm qua như vậy, hôm nay cũng vậy, vậy thì ngày mai cũng không thay đổi.
Bàn tay đang nắm lấy tay của dụ Ngôn đưa lại trước mặt, ở trong tay em viết ra rất nhiều chữ. Không biết Dụ Ngôn có biết không, có hiểu không, chỉ biết khi Tăng Khả Ny buông tay em ra, em khẽ xoay người, vùi thật sâu vào người Tăng Khả Ny.
Tăng Khả Ny viết "Đem chị làm quà tặng em ngày sinh nhật." Đúng vậy, đem tất cả thời gian, tâm tư, tình cảm của chị tặng hết cho em. Những gì em đã viết trên trang giấy đó, để chị cùng em, chúng ta cùng nhau thực hiện. Bất luận là trở thành người bạn chân thành hay là em muốn một cuộc sống giản đơn, chị nguyện ý cùng em. Dụ Ngôn, tất cả đều sẽ không còn là nguyện vọng nữa bởi vì có chị ở đây rồi.
Tăng Khả Ny đem tầm mắt mình đóng lại, cứ như vậy thời gian trôi qua, cứ như vậy cùng Dụ Ngôn bên cạnh.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Chút câu chuyện nho nhỏ trước giờ G, cũng muốn nhắn gửi đôi lời tới cả hai.
Dụ Ngôn - xuất đạo C vị thành công. Dù bản thân mình có chút không muốn cậu C vị, không muốn cậu trở thành tiêu điểm công kích của người khác, không muốn cậu lại chịu tổn thương. Nhưng C vị, nơi đó cậu xứng đáng. Cũng không cần phải tự đặt áp lực lên bản thân mình, con đường sau này hi vọng sẽ là hoa lộ của cậu, do chính cậu từng bước, từng bước đạt được. Dụ Ngôn cậu xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.
Tăng Khả Ny- xuất đạo thành công. Lần này em hi vọng có thể được nhìn thấy Tăng Khả Ny cười thật tươi, nếu như khóc cũng phải là giọt nước mắt hạnh phúc. Tăng Khả Ny không cần sợ hãi, không cần lo lắng, chị đã rất can đảm rồi. Bất luận kết quả như thế nào, chị cũng đều đã đi được rất xa, cũng ngày càng có nhiều người nguyện ý đi cùng chị. Tin tưởng con đường sau này sẽ càng ngày càng tốt. Kì tích sẽ gọi tên chị - Tăng Khả Ny. Chúng ta cùng nhau đi. Bên nhau là lời tỏ tình lâu dài nhất.
Về Cương hảo Dụ kiến Ny, thật may mắn, may mắn vì trong lòng Tăng Khả Ny vẫn luôn có Dụ Ngôn, may mắn vì Dụ Ngôn chịu mở lòng mình ra với Tăng Khả Ny, may mắn vì Tăng Khả Ny vô cùng chân thành, cũng may mắn vì Dụ Ngôn cuối cùng cũng nhìn thấy sự chân thành đó. Dùng bốn năm để viết tiếp những câu chuyện thuộc về hai người, hi vọng sẽ là trọn vẹn nhất, cùng nắm tay nhau xuất đạo. Nhưng khoảng thời gian qua tin tưởng mối quan hệ của hai người không cần nhiều lời hoa mỹ, không cần thể hiện ra cho ai thấy, sự thầm lặng quan tâm lẫn nhau, cỗ vũ nhau tất cả đều là chân thật nhất. Cứ như vậy, đặt nhau ở nơi quan trọng nhất, gần hay xa đều không còn quan trọng. Cảm ơn vì chúng ta đã gặp nhau và chờ đợi chặng đường tiếp theo.
Tăng Khả Ny, Dụ Ngôn chặng hành trình mới sắp mở ra, chúc cho cả hai đi thật tốt trên mỗi một chặng đường tiếp theo, cũng chúc cho tình cảm giữa hai người vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com