Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giấc mơ thứ ba

Một thứ gì đó đã bay xuyên qua các chiều không gian, nó xuyên khỏi thế giới của chính nó và đi sang một thế giới khác.

"Đây là gì? Ta cảm thấy ấm áp, tại sao lại có nước, ta không hiểu."

Thứ đó không thể hiểu được nơi mà nó đang ở, nó chỉ thấy một bóng tối sâu thẳm và trong bóng tôi đó nó đã nghe thấy một giọng nói.

"Cố lên! Thằng nhóc sắp ra rồi!"

Tiếng thét đó đã thu hút nó, nó ngay lập tức thấy ánh sáng từ trong bóng tối, nó thấy hai bóng người, một người đang ẩm nó trên tay còn người kia thì đã liền chạy về phía người phụ nữ sau lưng nó.

"Xin chúc mừng, đây là một bé trai!"

Người đó nói với người phụ nữ, người đang ẫm nó trên tay liền đưa nó cho người phụ nữ đó, người phụ nữ đó nhìn nó mà mỉm cười.

"Thằng đó dễ thương y như bố nó vậy."

"Em đã nghĩ ra được cái tên cho nó chưa?"

Người đàn ông bên cạnh hỏi người phụ nữ, cô đã im lặng một chút rồi nhìn đứa bé bằng đôi mắt trìu mến và nói.

"Tên thằng bé là Akzuha, Shashiki Akzuha."

Nó không biết tại sao mình lại cười khi nghe thấy cái tên này, nó mỉm cười mặc dù chính nó cũng không hiểu tại sao.

Nó đã bắt đầu cuộc sống trong chính thế giới này và nó đã hiểu về những thứ mà nó không hiểu trước đó, cảm xúc khi mỉm cười khi có một cái tên chỉ đơn giản là vì nó thích chính cái tên đó, người phụ nữ và người đàn ông kia là cha mẹ của nó, Shashiki Shikimiwa và Shashiki Otoku .

Lần đầu sống với họ, nó không hiểu những thứ mà nó nhận được từ họ là gì, và lâu dần thì nó đã nhận ra đó là tình thương, lần đầu tiên nó được khen, là lần mà khiến cho nó cảm thấy một chút gì đó tự hào, lần đầu tiên nó được cả cha lẫn mẹ chăm sóc khi bị ốm, thì nó đã cảm thấy sự ấm áp từ tình thương của chính cha mẹ dành cho con cái của mình.

Đó là vào một buổi tối đầy sao, thằng nhóc Shashiki Akzuha đang viết thư pháp, thư pháp Nhật Bản là một loại được hình thành từ hai kiểu chữ chính là kiểu chữ Hán từ Trung Quốc đến và kiểu chữ Hiragana, Katakana. Hiện nay, ở Nhật Bản có từ 8 đến 10 triệu người tham gia viết thư pháp, và thư pháp được coi là một trong những môn nghệ thuật đặc sắc của Nhật Bản, thằng nhóc Akzuha còn quá nhỏ để viết.

Mà căn bản là nó còn quá nhỏ để viết những thứ này.

~~~~~~

Cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi qua, những ngọn cỏ bắt đầu đung đưa trong gió, còn bầu trời có màu xanh biết tuyệt vời đến mức thơ mộng, Akzuha chạm vào những ngọn cỏ khi đang ngồi trên nó.

"Vậy là... ta đã trở về rồi..."

~~~~~~

Thứ 3 ngày 30 tháng 10 năm 2024 là một khoảng thời gian có thể nói là bình thường, nhưng đối với Akzuha thì không vì đó là lúc Akazuha đã bắt đầu bước vào năm lớp 11, trường mà anh học là một trường đại học khá nổi tiếng tại Tokyo, lý do mà anh có thể vào đây là vì gia đình của cậu cũng có một số danh tiếng nhất định khi mà họ có thể nói là một trong số gia tộc samurai nổi tiếng.

Khi vào trường này thì Akzuha đã tham gia một trong số các lớp dạy đấu kiếm ở trong trường, bọn ở trong trường kiếm sĩ có vài đứa không quá ưa cậu ta khi mà rõ ràng là cậu hoàn toàn vượt trội hơn bọn chúng về mặt kiếm thuật.

~bốp!~ Thanh kiếm tre va chạm vào mũ từ đối thủ của Akzuha, Komasu là một đối thủ hoặc là bạn khá thân của Akzuha, họ kết bạn khi còn là hai đứa nhóc 6 tuổi.

"Cậu vẫn quá mạnh đó Akzuha."

Akazuha đưa tay ra nắm lấy và kéo Komasu đứng dậy.

"Cố gắng luyện tập đi, cậu rõ ràng có tiềm năng phát triển cao hơn senpai đằng kia còn gì."

"Mồ, hơi quá rồi đó ông bạn."

Họ tiếp tục luyện tập.

Khi mới bắt đầu lên 14 tuổi thì Akzuha đã bắt đầu sử dụng kiếm, nhưng anh lại không quá yêu thích kiếm thuật, mà anh thích đấm tay đôi hơn.

"Mà này, cậu nghĩ sao về sáng mai?"

"Buổi đi dã ngoại do trường tổ chức vào sáng mai ấy hả, nói thật thì tôi muốn ở nhà hơn nhưng mà nếu ông muốn thì tôi có thể đi."

"Nghe giống như là ông thích tôi ấy."

Akzuha nghe thấy vậy thì liền phì cười.

"Kuhahaha, tôi chỉ muốn đi với thằng bạn thân nhất của mình thôi mà, chứ đi một mình thì chán lắm."

"Vậy ấy hả."

Đột nhiên một nhát chém tre chém về phía Akzuha nhưng mà anh chỉ đơn giản là chặn nó bằng thanh kiếm tre của mình.

"Ối chà, sao lại đánh lén vậy hả, Senpai."

Người tung ra nhát chém là nhà vô địch hội thi đấu kiếm được tổ chức ở trường, với thành tích là hơn 20 lần thẳng và chỉ có 1 lần thua và đó là khi đấu với chính anh trai của cô còn Akzuha đã bị cô đánh bại trong lược đánh thứ 8.

"Cậu vẫn nhạy như ngày nào." Cô gái tên Komine nhìn Akazuha một cách nghiêm túc.

"Lần mà tôi bị cô đánh là khoản 3 ngày trước, không lâu lắm đâu Senpai."

Komine đánh Akzuha ngã bằng kiếm của mình.

"Cậu nên bắt đầu về đi là vừa, hết giờ ở lớp kiếm đạo rồi."

"Vâng vâng thưa Senpai đáng kính."

Komine quay lại và bước ra khỏi đạo quán, để lại Akzuha và Komasu ở một mình trong đạo quán.

"Cô ấy kiêu ngạo ghê." Komasu thì thầm với Akazuha, cậu ta không muốn Komine nghe thấy.

"Cô ấy là người mạnh thứ 2 trường, không kiêu ngạo mới lạ đấy."

Cả hai bắt đầu cất đạo cụ lại nơi cũ, thay lại đồng phục đi học và bắt đầu đi về, Akzuha ra khỏi cổng và chào tạm biệt Komasu.

"Mai ghặp lại."

"Ờ, mai ghặp lại."

Sau khi mà thấy Komasu đi xa thì Akzuha liền cúi xuống và nhảy thật cao lên trên không trung và đu lên các toà nhà, sức mạnh của Akzuha đã thay đổi rất nhiều khi mà anh ta lên 9 tuổi, anh đã có thể nâng cả một cái xe.

"Ta vẫn khỏe như xưa."

Akzuha liên tục nhảy qua các toà nhà và đáp xuống nhà của mình và đứng sau lưng em gái của anh.

"Em có vẻ chăm chỉ nhỉ."

Ơ, anh hai

Em gái của anh khá giật mình.

"Anh làm em giật mình đó!"

"Em vẫn đang luyện tập đấy à?"

"Ừm, anh biết là em cần phải mạnh hơn mà."

Em gái của Akzuha là một người có thể nói là yếu đuối, trong lịch sử thì nếu gia tộc của anh sinh ra những người phụ nữ thì họ hoàn sẽ khỏe ngang với những người đàn ông trong gia đình nhưng mà em gái của anh thì có thể nói là có một thể chất yếu đuối.

Anh khi nghe em gái mình nói vậy thì cũng chỉ biết xoa đầu nó và bảo con bé

"Em mau vào nhà đi, chớ thời tiết bắt đầu trở lạnh rồi đấy."

Con bé vẫn muốn luyện tập tiếp nhưng nghe cậu nói vậy thì cũng quay mặt mà đi vào trong nhà.

Akzuha nắm lấy thành kiếm tre dưới đất và ném nó một cách chuẩn xác về phía nơi để mấy thanh kiếm để tập đấu.

"Ơ, cha đâu rồi mẹ?"

Akzuha bước vào trong nhà và không thấy ai ở trong phòng khách hết cả, nếu là buổi chiều thì rõ ràng là cha anh phải ngồi đó và đọc báo rồi, mẹ của Akzuha bước ra

Akzuha bước vào trong nhà và không thấy ai ở trong phòng khách hết cả, nếu là buổi chiều thì rõ ràng là cha anh phải ngồi đó và đọc báo rồi, mẹ của Akzuha bước ra khỏi bếp và nói.

"Cha của con đi công tác rồi, nghe nói là 3 ngày nữa mới về lận."

"Lâu vậy sao."

"Con giúp mẹ dọn bát đĩa ra bàn nhé.

Akzuha gật đầu và bắt đầu dọn bát đĩa ra, một bữa tối khá là yên bình, khá ở đây là vì mẹ anh nấu đồ ăn bị khét nên là anh đành phải ăn mấy thứ mà anh không gọi là đồ ăn.

Nhưng Akazuha không hề khó chịu, anh muốn chân trọng lấy bữa ăn này, vì anh sắp không còn ở đây nữa rồi.

~~~~~~

Tối hôm đó, Akazuha lặng lẽ sử dụng một thứ không bao giờ có ở thế giới này, đó là ma pháp.

Một ma pháp xóa ký ức có tên là <destruir memoria>, anh đã dùng nó để xóa toàn bộ ký ức của những người có trong gia đình của anh.

"Cảm ơn, vì tất cả sự chăm sóc và yêu thương của mọi người dành cho ta, ta thật sự muốn ở thế giới này lâu hơn. Nhưng thật tiếc là thời gian không cho phép ta."

"Tạm biệt, khi bước qua cánh tay cửa này, cả ba người, mẹ, cha và cả em nữa đấy, em gái ạ."

"Mọi người sẽ không bao giờ nhớ ta là ai nữa."

Cơ thể này vốn dĩ là đã chết ngay từ đầu, việc anh tái sinh vào bên trong cơ thể này cũng chỉ giống như việc ký sinh vào một cơ thể đã chết mà thôi.

Anh bước về phía cánh cửa, anh quay đầu lại ngắm nhìn căn nhà của mình lần lượt cuối rồi rời đi.

~~~~~~

Akazuha dùng ma pháp <Teleport> dịch chuyển đến trường.

"Yo, Akzuha!"

Komasu đứng trước chiếc xe buýt chở lớp của cậu.

"Tôi không nghĩ là cậu lại mang nhiều thứ trên vai như vậy đấy!"

"Thế aii là người đã nói tôi mang nhiều đồ ấy." Akazuha lườm Komasu.

Komasu toát mồ hôi, cậu ta cười gượng tỏ vẻ hối lỗi.

Akzuha vứt hết đống đồ ở ngăng dưới của xe buýt.

"Có vẻ mệt mỏi ha!"

Người đang nói là Tokimura, một kẻ bắt nạt trong lớp của cậu, một thằng nhóc giàu có và có tính kiêu ngạo, nó nghĩ mình là một con cá lớn, nhưng đối với Akzuha thì thằng nhóc này không khác quái gì một thằng hề.

"Tao đã đấm mày vài ngày trước, và tao thấy rằng là mày đã hồi phục khá nhanh đấy nhỉ."

"Cái cú đấm đó của mày như một thằng đàn bà ấy, kakakaka."

Akzuha cảm thấy khó chịu khi nhìn đám fan girl xung quanh Tokimura, liên tục ca ngợi hắn ta như thể hắn là một vị thần.

Cậu cố gắng kiềm chế sự tức giận đang dâng lên trong mình. Mặc dù vậy, cậu không muốn dính vào mấy trò vặt vãnh của cái đám đó. Thay vì tiếp tục tranh cãi, Akzuha bước lên xe buýt, không thèm quay lại nhìn bọn họ.

"Cậu không cần phải làm vậy đâu, Akzuha."

Komasu lên tiếng, đi theo sau và ngồi bên cạnh cậu.

Akzuha thở dài, ném ba lô lên giá hành lý rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

'Tôi biết, nhưng thằng đó thực sự khiến tôi khó chịu."

Cậu đáp lại, cố gắng làm dịu đi sự bực bội trong lòng.

Komasu nhìn Akzuha với ánh mắt hiểu rõ, rồi lại ngả người vào ghế, im lặng. Cả hai tiếp tục chuyến đi mà không nói thêm gì, nhưng cả hai đều cảm nhận được bầu không khí căng thẳng dường như đang bao quanh họ.

"Này, đồ mà cậu nhờ tôi."

Akzuha quay sang mà đưa Komasu một cái bịt mắt.

"Cảm ơn nhá!"

Komatsu đeo nó vào và ngủ.

Sau vài tiếng đi thì Akzuha cũng chỉ có thể đánh giá bằng một câu thôi, cái lớp này ồn như cái chợ vậy

"Khi nào mới đến vậy chứ..."

Akazuha nhìn qua cửa kính, xe buýt đi qua nhiều địa điểm khác nhau.

Cánh đồng lúa, nơi có những người nông dân đang gặt lúa.

Khu chợ, nơi có những người bán cá, rau hay bất cứ thứ gì mà một khu chợ nên có, và Akazuha thấy mẹ của anh, anh cảm thấy một điều gì đó, nhưng lại gạt nó đi, dù sao thì anh chẳng còn tồn tại trong ký ức của gia đình mình nữa rồi.

Đột nhiên anh cảm nhận thấy gì đó.

"Chà, có vẻ như là cổng không gian đã mở rồi nhỉ."

"Cronos."

Sau câu nói đó, không gian bắt đầu chậm lại.

Phải, anh đã ngưng động mọi thứ, luật lệ, khái niệm, kể cả Logic.

Dù sao thì thế giới này cũng có tồn tại các vị thần kia mà.

"Tạm biệt nhé, Komasu."

Anh dùng ma pháp <destruir memoria> lên Komasu, à không, phải là những người biết anh là ai mới đúng, tại sao anh lại không làm như vậy ngay từ đầu?

Vì anh thấy rằng vẫn chưa đến lúc.

Akazuha dịch chuyển ra bên ngoài xe buýt, anh đi về phía bên phải, ma nhãn của anh kích hoạt, để cho Akazuha có thể thấy một lỗ hổng không thời gian chưa được vá lại.

Đây là lý do mà khái niệm Isekai tồn tại.

"Chà... quay về lại thế giới của ta thôi."

Anh chui qua cổng không gian đó, biến mất cùng với sự hiện diện của mình.

Kết thúc giấc mơ 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com