Chap 1
Trời trong xanh nắng đẹp, gió hiu hiu vờn qua những khe lá đùa vui dưới ánh mặt trời. Muôn chim ríu rít trên những tán cây hó líu lo, làm cho không khí buổi sáng thật yên bình và trong lành.Nhưng...
- BA NÓI CÁI GÌ CƠ ??? - Nhưng ở một căn nhà nọ, giọng một cô bé tràn đầy sự ngạc nhiên, bàng hoàng, sửng sốt,... cô bé đưa hết năng lương vặn to hết cỡ cái volume của mình, tưởng chừng ngôi nhà có thể rung chuyển. Cặp mắt tròn xoe vươn lên, khi nghe ba nói nó sẽ chuyển trường vào ngày mai. Nó đang trong tình trạng đơ như cây bơ, không thể nói nên lời nào.
- Ba đã chuyển trường cho con rồi, con sẽ học trường với Trịnh Khải và Trần Hách - Bỏ qua sự ngạc nhiên của nó, ông Địch thản nhiên nói, như biết trước cô con gái mình sẽ phản ứng như thế này
- Con học ở trường đang tốt mà ba sao phải chuyển trường cơ chứ ??? - Nó nhìn ba nói lại, mong ba đừng để nó chuyển trường đi, dù sao chuyển trường là một vấn đề đáng lo ngại với nó
- Ừ, con gái ba đúng là học rất tốt, thế nên tuần nào cũng có giáo viên gọi về phàn nàn ta rằng học sinh Địch Lệ Nhiệt Ba hay chọc phá thầy cô,bạn bè..bla..bla. - Nhìn cô con gái ngang bướng ông kể một tràng, những thành tích đạt được trong mỗi kì học. Ông đúng là lắc đầu chào thua trước nó, dù ông có dùng biện pháp nào đi chăng nữa thì nó cũng nghe lời vài ba ngày là lại gây chuyện khắp trường.Nhìn ba kể một chuỗi nó cười trừ, giả vờ hối lỗi chạy qua chỗ ba mình đấm bóp vai cho ông, mong ba hồi tâm chuyển ý
- Ba à con không chuyển trường đâu mà, năn nỉ ba đó, nếu con không chuyển trường ba nói gì con cũng nghe hết á. - Giọng nó ngọt như mía, xuống nước năn nỉ
- Không được !!!
- Đi mà ba yêu quý, con hứa từ nay sẽ không chọc phá mọi người nữa đâu !!! - Vừa nói, nó đưa cặp mắt cún con cộng với hành động dơ tay cắt máu ăn thề, ý nhầm dơ tay lên thề mong ba tin tưởng
- Ý ta đã quyết rồi không cãi lại. Con học ở trường đó sẽ có anh trai con kèm cặp, chăm sóc con, trường cũng rất nghiêm khắc nên con lo mà học hành, đừng nghĩ tới chuyện chọc phá người khác
- Sao ba đoán trúng vậy ta - Nó thầm nghĩ
- Nhưng con không thích học ở đó đâu ba ơi, đó toàn những người nhà giàu khinh người khác thôi à !!! - Nó ghét nhất là những người như thế, nên kiên quyết không muốn học ở trường danh tiếng
- Ý ta đã quyết rồi ta không đổi ý đâu con lên thu dọn hành lí đi - Giọng ông nghiên khắc, mặt không đổi, ở mức gần sự lạnh lùng
- Vâng Na Tráta ba - Mặt nó ỉu xìu đi lên, vì biết một khi ba đã nghiêm khắc thì xin cũng vô ích.Đang chuẩn bị lên phòng thì...
- Khoan đã - Ba nó gọi lại, làm nó vui thầm trong lòng, nghĩ ba mình đã hồi tâm chuyển ý
- Ba đổi ý rồi hả ba, con không phải chuyển trường nữa phải không ??? - Mắt nó sáng trưng như đèn pha ô tô
- KHÔNG !!! - Câu nói của ba như gáo nước lạnh, dập tắt ngọn lửa hi vọng trong nó - Ngày mai Trịnh Khải sẽ ra đón con, nhớ đi sớm đừng bắt anh chờ
- Vâng Na Tráta ba, con lên thu dọn đồ đây ạ. - Mặt nó ỉu xìu như bánh bao chiều, rồi chạy lên phòng nó, nằm sấp xuống giường ôm lấy con Xu Xu - Con gấu bông anh nó tặng 5 năm trước, nhân lần sinh nhật thứ 12 của nó nên nó rất quý, nó xem con gấu như một người bạn tâm sự khi có chuyện buồn
- Xu Xu, chị sắp phải chuyển trường rồi, chị phải xa mọi người ở trường cũ nên buồn lắm . Chuyển trường rồi không biết ai nhớ chị không nữa ? Còn chị sẽ nhớ họ chết mất, nhớ ông thầy hói mỗi lần chị chọc đến uất ức mà bỏ đi, nhớ bà cô ế chồng thích trang điển và nịnh hót...Chị cũng phải xa ngôi nhà và căn phòng này nữa, nhưng chị sẽ mang theo em đi chị không để em một mình ở đây đâu. Chị không thích chuyển đi tí nào hết huhu... - Tút....tút...tút..Đang ngồi kể chuyện lâm li bi đát cho em Xu Xu nghe thì có kẻ nào đó gọi đến phá rối. Vơ cái điện thoại nhìn vào màn hình để xem cái kẻ phá rối kia là ai. Anh Trịnh Khải đang gọi , rất may là anh hai không thì biết tay mình cho coi
- Alo . . . anh hai yêu quý điện em có chi không
- Ừ, chào em gái, sao lúc nào em cũng chọc anh là sao nhĩ ???
- Em nào dám nói anh hai đẹp trai lồng lộng, phong độ, lãng tử chứ! - Nó lại dở giọng nịnh nọt pha chút châm chọc, trong lòng thầm nghĩ ông anh này lãng tử đâu thì không có nhưng lăng nhăng có thừa.
- Anh không dám nhận đâu, chắc hôm nay trời có mưa quá ??? - Đầu dây bên kia Trịnh Khải cười cười nói, anh đúng là chịu thua với cô em gái này
- Anh có ý gì hả? Dám chê lòng tốt của em phải không? - Máu nóng nó đã dồn lên đỉnh điểm, anh hai này thật là, được khen rồi mà còn nói mình thế tức quá.
- Thôi anh không chọc tức nhóc nữa .Em đi chuẩn bị đồ đạc mai chuyển vào trường chưa
-DẠ EM ĐANG THU DỌN Ạ !!! - Nó nhấn mạnh từng chữ, bực mình vì phải chuyển trường vô cớ.
- Ừ... thôi bye bye em gái yêu quái nha, haha mai gặp lại.
- YAAAAAA ANH HAI. - Dám chọc mình hả? Ngày mai anh sẽ biết tay em ha ha ha . Nó nở nụ cười đểu , ở đâu đó đang có một người rùng mình, dự cảm chẳng lành, không biết có qua khỏi ngày mai không?
--------------------------------------------------------
Đứng trước cổng trường Star School , Nhiệt Ba không kìm lòng được thốt lên một tiếng rất lớn.
- WOAAA... Đây có phải trường học không nữa trời ??? Gì mà lớn thế không biết ??? Nó còn lớn trường cũ của mình học nữa , chắc phải gấp mấy lần luôn , đúng là trường danh tiếng có khác.
Nhìn khuôn viên trước cổng trường rất lớn, nó choáng ngợp, vui vẻ cộng hiếu kì nó vừa ngắm nhìn, lại chạy nhảy khắp nơi như con bé nhà quê mới lên thành phố. Rất may cho nó là không có ai ở trường, chứ không thì mọi người sẽ nghĩ nó có vấn đề, vì phấn khích thái quá.
- Sao bây giờ vẫn chưa có ai vậy nhỉ ??? Hay mình đi sớm quá ??? Mình đúng là học sinh gương mẫu nha.
Nhiệt Ba ngó trước ngó sau rồi tự khen mình, chợt nhớ đến ông anh đi đâu mà giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả. Đã thế còn bảo nó đến sớm làm nó hơi bực mình. Thế mà ba còn bảo nó đến sớm, không được để anh hai chờ, bây giờ thì không biết ai đợi ai.
Nhiệt Ba bước đi từng dãy nhà một mà tìm phòng học, nhưng càng đi thì nó như lạc vào mê cung, càng tìm càng không thấy. Đã vậy lúc sáng nó tức quá không muốn ăn sáng, điện thoại lại quên không đưa, nên giờ không còn tý sức lực nào để đi nữa, nó giờ như bong bóng xẹp hơi. Trong lòng thầm mắng ông anh, vì cho nó leo cây, nợ cũ thù mới nó quyết trả thù một phen.
- Haiz...Mình đi tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy , mỏi chân quá huhuhu , đứng giữa ngôi trường này chắc chết qua . Chúa ơi hãy cứu đứa con tội lỗi đang lại lối này , cho con tìm thấy lớp con xin cảm ơn người , mặc dù con không theo đạo thiên chúa.
Á a a a ...
Đang lầm bầm thì nó thất thanh thét lên, đây chính là kết quả của sự cầu khấn đi không nhìn đường nên va phải người ta.
- Chúa ơi, người không giúp thì thôi , sao người lại đối xử với một đứa con gái dễ Na Trátơng xinh đẹp như con chứ . Tự dưng lại lòi đâu ra cái quái gì làm con ngã lăn ra chứ? - Nó ôm chân kêu than, mắng chửi một mình làm ai đó nghe nó nói mà che miệng cười thầm , đã bị thế kia rồi mà còn khen mình được . Đúng là phục độ tự sướng của cô bé này quá.
- Em có sao không ???
Nghe có giọng người nói nó ngước mặt lên xem tên âm binh kia là ai. Trước mắt nó là một anh chàng siêu đẹp trai, trông tầm tuổi anh nó, nhưng không quan tâm là trai đẹp hay trai xấu nó hất cằm, giọng đanh đá nhìn Tử Thao nói :
- Á à... thì ra là anh cho tôi chụp ếch đây hả ??? Mà anh mắt dán ở sau đầu à , sao nhìn thấy tôi mà không tránh ra , đã thế nhìn tôi thế này thấy có sao hay không mà còn hỏi ??? Vớ va vớ vẩn.
Nghe nó nói vậy Tử Thao đơ người đi một lúc, anh thầm nhủ lần sau chớ động vào nó nếu không muốn bị chửi . Nhưng nhìn khuôm mặt đang tức giận của nó , anh lại muốn đùa một tý , mỉm cười anh nói :
- Nhìn thấy em còn nói được chắc không sao ???
- Anh... anh... anh đang giỡn với tôi hả ??? - Đã làm nó ra thế này mà anh ta còn nói như nó không sao, máu nóng đang dồn lên đỉnh điểm , cộng với bực tức lúc nãy giờ làm nó điên tiết , chuẩn bị gồng mình lên giáo huấn cho Tử Thao một bài học , thì nó ôm lấy chân mình la oai oái.
- Hì hì anh đùa thôi mà, sao nóng thế nhóc . Anh xin lỗi vì chuyện lúc nãy, anh vội quá nên không nhìn đường nên mới va phải em. Em đại nhân đại lượng bỏ qua cho anh nhé ??? - Tử Thao thôi không chọc nó nữa, anh cười hối lỗi rồi lại dìu nó đứng dậy.
- Hừ... Xem như anh biết điều, tạm tha cho tên tiểu nhân như anh - Nó hừ lạnh, anh đã biết điều như thế thì nó cũng không thèm chấp nhặt làm gì . Vấn đề cốt yếu của nó bây giờ là tìm anh hai, tìm lớp.
À, một cái bóng đèn hiện lên trong đầu nó. Nhìn Tử Thao đang mặc đồng phục trường Star School , chứng tỏ anh ta là học sinh trường này . Thế sao nó không hỏi , đi tìm làm gì cho mệt !!! Hì hì đúng là ý tưởng tuyệt vời.
- Để cho anh chuộc lỗi, tôi yêu cầu anh dẫn tôi đến dãy 3, lớp 11A2 - Nó hất cằm như một nàng công chúa kiêu kì ra lệnh cho anh . Tử Thao thầm nghĩ cô bé này kiêu kì gớm, đã muốn nhờ người khác mà còn ra lệnh được . Nhưng ai bảo anh vấp phải cô bé này chứ !!! Haiz... À mà anh chợt nhớ ra cái gì đó , nhìn nó hỏi:
- Em có phải là Nhiệt Ba không?
- Sao anh biết tên tôi? - Thi ngạc nhiên nhìn anh hỏi, nó nhớ là nó không quen người này, mà cũng vừa mới vào trường này nên không ai quen cả !!! Thế tại sao anh ta biết tên nó ??? Hàng ngàn câu hỏi vì sao cứ hiện lên trong đầu nó...
- Thế là đúng rồi, anh xin giới thiệu với em , anh là Hoàng Tử Thao đẹp trai , là bạn tốt nhất, thân nhất của hai anh trai của em, ở trường STAR SHOOL này bọn anh là bộ bốn... bla... bla...
- STOP... anh dừng lại ngay cho tôi . Đúng là đẹp trai mà lại bị khùng
Với công suất cái volume vàng anh hót của nó , Tử Thao lập tức nín thinh không thốt nên được lời nào. Anh thấy mình cũng giới thiệu hơi quá, đành cười cười cho qua chuyện. Thấy Tử Thao đã im lặng, thôi cái mà giới thiệu giông dài kia , nó nhìn anh nói :
- Anh vào vấn đề chính đi , tôi hỏi anh làm sao biết tên tôi ???
- Anh được anh em là Trịnh Khải và Trần Hách nhờ ra đón em . Trước tiên anh sẽ đưa em đến chỗ anh trai em trước, sau đó đến lớp sau - Vậy là theo sự chỉ dẫn của Tử Thao nó cùng anh đi tìm Trịnh Khải và Trần Hách. Giữa đường đi nó hát vu vơ mấy câu , trông rất vui vẻ . Chân lúc nãy còn la oai oái vì đau, thế mà bây giờ nó còn nhảy chân sáo trông vô cùng yêu đời.
Nó vui như thế làm Tử Thao đi kế bên cũng vui lây , anh thầm nghĩ nó đúng là khác xa với mấy nữ sinh trong trường này , nó hồn nhiên vui vẻ như một đứa trẻ. Anh đúng là lần đầu tiên thấy một người như vậy, tính tình còn thay đổi thất Na Trátờng nữa,... Đặc biệt , nó thấy anh mà như không thấy vậy, nếu là nữ sinh trường này đã ngắm anh không chớp mắt , còn thét lên hơn là gặp cả thần tượng . Thấy nó đã đi qua phòng cần đến , anh lên tiếng nhắc nhở:
- Nè nhóc, em đang định đi đâu nữa ???
- Hỏi thừa đương nhiên là đi tìm anh trai tôi rồi !!! Thế mà anh còn hỏi.
- Vậy em biết tìm đâu không mà cứ đi mãi thế, mà anh lớn tuổi hơn em, còn là bạn anh trai em thì anh cũng là anh em , xưng hô phải cho đúng vào chứ !!!
- Hihihi tôi...ý nhầm em không biết. Xin lỗi anh
Tử Thao lắc đầu ngán ngẩm với cô nhóc này luôn . Rồi anh nhìn căn phòng trước mặt nó nói:
- Phòng phía trước mặt đó , em vào đi.
. . .R. . .Ầ. . .M. . .
Mọi người trong phòng đang ngồi nói chuyện vui vẻ, thì nghe tiếng động phát ra từ cánh cửa làm cho giật mình . Nhìn ra xem kẻ nào to gan dám xông vào phòng hoàng tử giữa thanh thiên bạch nhật , còn làm cánh cửa mới thay xong đi đời luôn.
Thành quả vĩ đại đó không ai khác ngoài bạn Nhiệt Ba gây ra cho cánh cửa . Hai người nhìn nó với ánh mắt khó hiểu , còn hai người thì nhìn nó lắc đầu ngán ngẩm chuyện này đối với họ như cơm bữa nên không có gì lạ, còn một tên nữa thì đang đánh cờ cùng chu công nên không biết. Riêng Tử Thao thì anh chứng kiến từ đầu đến cuối nên đã biết qua.
Nhìn thành quả xuất sắc của em mình Trần Hách dở khóc dở cười nói:
- Nhiệt Ba em tha cho anh đi, anh nghèo lắm, không có tiền thay cửa đâu !!! Sao em lại đối xử với anh thế chứ ??? - Trần Hách vừa nói vừa tỏ vẻ đau lòng, ôm lấy ngực uất ức nói. Nếu nữ sinh trường này thấy anh như thế này chắc sẽ phát điên, vì trông anh rất đáng yêu.
- Hừ... Anh mà nghèo em ra đường ăn xin 17 năm nay rồi !!! - Ông anh này của nó thật khôi hài, đúng là chỉ được cái ba hoa.
- Đây là ai hả anh ??? - Hiểu Nguyệt lúc nãy đến giờ im lặng, hay nói đúng hơn là cô không biết nói gì nên im lặng nhìn, cô đang rất hiếu kì với người tên Nhiệt Ba này đành quay sang Trịnh Khải hỏi .
Nó cũng quan sát lúc nãy giờ, lờ mờ đoán qua mối quan hệ của anh mình với chị gái kia, một bóng đèn hiện lên trong đầu nó. Một âm mưu rất chi là hay ho được nó nghĩ ra để chọc tức anh hai, vì tội không vì không ra đón nó, làm nó gặp bao nhiu là chuyện xui xẻo
- À đây là . . . - Trịnh Khải đang nói cho Hiểu Nguyệt biết, thì nó chặn lời anh, chạy lại ôm anh nũng nĩu nói:
- Ôi tình yêu của em đã lâu không gặp anh , nhớ anh quá - Nó liếc mắt qua Hiểu Nguyệt , cười rất chi là đắc ý, vì bây giờ mặt Hiểu Nguyệt rất khó coi , hahaha cho anh chết vì tội thất hứa
- Anh... cô ấy là ai ??? - Giọng Hiểu Nguyệt hơi rối , có pha chút nghẹn ngào.
- Người yêu !!!
Nó nhanh miệng trả lời, như sợ người khác cướp mất. Mà đúng là như thế, nếu không nói nhanh thì kế hoạch của nó xem như đi toi.
- Xin lỗi đã làm phiền mọi người tôi có việc đi trước - Mắt Hiểu Nguyệt đỏ hoe chạy nhanh ra cửa, làm nó đắc ý vì mục đích hoàn thành. Buông anh mình ra nó ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Haiz . . .Nhiệt Ba . . . em chơi hơi quá rồi đấy - Nói rồi Trịnh Khải đuổi theo Hiểu Nguyệt .
- Ơ... sao lại là em chứ ???
- Em làm Trịnh Khải giận rồi anh không giúp được em đâu
Nói rồi Trần Hách cũng đi ra ngoài, Tử Thao lại nói với nó mấy câu rồi cũng đi luôn.
Ơ hay, sao mọi người đi hết rồi sao? Thôi mặc kệ , nãy giờ mệt quá tìm chỗ ngủ tí đã, chẳng thèm nhìn giường rộng hay lớn nó chui vào ngủ luôn , để rồi ngày mai thức dậy nó vô cùng hối hận.
-----------------------------------------------------
R... Ầ... M
Vừa bước vào lớp bà cô gõ mạnh cái Na Trátớc xuống bàn, làm cả lớp 11A2 đang nhao nhác như vỡ chợ, bàn tán đủ thứ chuyện phải im lặng.
- Cả lớp trật tự im hết cho tôi !!!
Bà cô đảo cặp mắt sát thủ một vòng, khi không nghe thấy một tiếng nào nữa thì mới dẫn nó từ ngoài cửa vào. Nhìn nó sau đó quay xuống cả lớp nói:
- Hôm nay lớp chúng ta có bạn học sinh mới chuyển vào, các em hãy làm quen và giúp đỡ bạn ấy cùng nhau học tập.
Nó bước vào, cả lớp lúc nãy im như hến nay lại nhao nháo cả lên. Nhất là mấy tên con trai mắt mơ màng hình trái tim, còn bọn con gái thì thì khỏi nói, nhìn bọn con trai khinh bỉ không thôi. Đúng là thấy gái đẹp thì mắt tươm tướp, nước miếng thì rớt xuống cằm. Nhưng nhìn thấy nó trông có vẻ dễ Na Trátơng , cũng có thiện cảm. Mấy cô nàng lại tươi cười như hoa khi có thêm bạn mới, có thêm đồng minh để bắt nạt đám con trai mê gái của lớp mình.
- Em hãy giới thiệu về mình cho cả lớp biết đi. - Bà cô lên tiếng nhắc nhở.
Giọng nói mềm mại, dễ Na Trátơng của nó cất lên, kéo mọi người về thực tại:
- Chào các bạn, mình là Địch Lệ Nhiệt Ba , mới chuyển đến mong các bạn giúp đỡ.
- Rồi! Em xuống bàn cuối ngồi với bạn Na Trát đi - Bà cô cầm cây Na Trátớc, chỉ cho nó chỗ ngồi phía dưới có cô bạn khá xinh, đang ngồi một mình ở bàn gần cuối.
Nó bước xuống ngồi vào bàn, nhìn cô bạn mới mỉm cười làm quen:
- Chào bạn, mình làm quen nhé ???
- Mình tên là Cổ Lực Na Trát rất vui khi được làm quen với bạn - Na Trát thân thiện bắt tay với nó.
Cả buổi cứ thế nó và Na Trát làm quen, rồi ngồi tám chuyện đủ thứ trên đời. Dù mới quen nhau nhưng bọn nó nói chuyện rất hợp, nên như thân lâu lắm rồi, nó cũng rất thích cô bạn này một cô bạn rất dễ thương và có ưu điểm như nó là nói rất là nhiều và hài hước
~~~Ra chơi~~~
Giờ ra chơi , Na Trát dẫn nó xuống căng tin, với lí do "Lần đầu làm quen nhau" phải đi ăn.
Nó cùng Na Trát đang vui vẻ đi xuống thì chợt có đám nữ sinh, mà không phải một đám mà là nhiều đám đang chen chúc nhau, như ruồi muỗi bu quanh cái gì đó, nó không nhìn thấy.
Trời ơi! Có đánh nhau hay sao mà ghê thế không biết? Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của nó khi nhìn thấy đám đông hỗn loạn phía trước. Nó thắc mắc nhìn cô bạn như muốn nói: Cái gì thế kia? Sao nhiều người vậy?
Hiểu được ý của nó Na Trát chẳng nói chẳng rằng, kéo tay nó lôi vào trong đám đông. Nó chẳng hiểu chuyện gì, thì Na Trát chỉ tay mình vào một cái bàn có hoàng tử - thần tượng của nữ sinh trường mình cho nó thấy.
Nhìn theo hướng tay con bạn nó chẵng thấy gì ngoài mấy con người đang ngồi đó, trong đó còn có anh nó.
- Cậu chỉ cho tớ như thế là ý gì?
Nhiệt Ba vẫn đang trong tình trạng ngu ngu ngơ ngơ, người ta đã chỉ tận tình thế mà không hiểu, nó lúc này rất hợp với câu thông minh mà chậm hiểu.
- Cậu không thấy gì sao? Hoàng tử, là hoàng tử - thần tượng của trường mình đó! Vừa học giỏi, đẹp trai lại con nhà giàu và đặc biệt các anh ấy chơi thể thao rất cừ, chưa một đối thủ nào vượt bộ bốn đó hết. Hai người ngồi ngoảnh mặt về phía mình là hai anh em song sinh Trịnh Khải và Trần Hách, một người là hoa đã có chủ còn người ngồi phía bên phải cạnh anh Trịnh Khải là hotgirl Trình Hiểu Nguyệt bạn gái anh ấy, phía bên trái là anh Hoàng Tử Thao hoà đồng nhất nhóm. Người ngồi quay lưng về phía mình là hoàng tử, tình yêu của nữ sinh trường mình Lộc Hàm , nhưng anh ấy rất lạnh lùng không nói chuyện với ai ngoài những người ngồi ở đó...bla... bla...
Nó nghe con bạn kể một chuỗi mà đầu nó quay cuồng hết cả lên, nào là anh ấy đẹp trai chơi thể thao đầy cuốn hút, rồi thì anh ấy lạnh lùng làm sao ...vân vân mây mây... Lúc này mắt Na Trát long lanh như ánh sao giữa đêm tối, hai mắt là hai hình trái tim to oạch. Nó thấy thế, nói lớn, lôi con bạn về với thực tại:
- CẬU IM LẶNG CHO TỚ !!!
Cái giọng thánh thót này mà vang lên thì hổ cũng phải sợ, mọi người xúm nhìn nó như sinh vật lạ rơi xuống trái đất. Biết mình hơi lố, khi thét lớn giữa đám đông này, giả lã cười cười cho qua chuyện để phân tán ánh mắt của mọi người, sau đó nhìn cô bạn nói:
- Thời đại nào rồi mà còn hoàng với chã tử, mấy ổng đó mà hoàng tử gì, xấu trai thấy mồ à !!! Thấy hai anh em song sinh kia không ??? Ảnh cởi truồng tớ cũng có nữa, thế hoàng tử cởi truồng thì sao?...
Nó vừa nói xong một câu, mà mọi ánh mắt hình viên đạn từ tứ phương tám hướng của tất cả nữ sinh đều hướng về nó, làm nó sởn gai ốc, kể cả bộ bốn hoàng tử trừ Lộc Hàm gục xuống bàn đang ngủ thì đều nhìn nó.
- Mày là con nào mà dám nói xấu hoàng tử của bọn tao như thế ??? - Nghe nó nói vậy, một con nhỏ tóc nhuộm xanh đỏ lại chổ nó đứng, đi theo còn có mấy con nữa.
Nhìn thấy nó Tử Thao và Hiểu Nguyệt định đi ra giúp, nhưng hai ông anh nó ngăn lại bảo chờ kịch vui.
-Sao không cho bọn em ra, họ đang bắt nạt Nhiệt Ba em hai anh đó
Hiểu Nguyệt nhìn 2 ông anh của nó trách móc, dù sao cũng là em gái mà, chỉ cần nói một tiếng là không ai dám làm gì nó.
Biết Hiểu Nguyệt lo lắng cho em mình, Trịnh Khải kéo tay cô ngồi xuống nói rõ cho cô, nếu biết được tính tình của Nhiệt Ba thì Hiểu Nguyệt sẽ thay đổi ý nghĩ của mình, có khi còn hào hứng ngồi xem kịch hơn mấy anh.
- Em yên tâm đi. Không ai bắt nạt được nó đâu, em cứ ngồi xuống mà xem.
~~~Quay trở lại với nó~~~
- Bọn cô muốn gì?
Nhìn cái đám tắc kè xanh, đỏ, tím, vàng trước mặt nó thản nhiên hỏi như không có chuyện gì, làm Na Trát sợ không còn giọt máu. Vì sao ư? Đơn giản là nó đang đối đầu với mấy chị hai trường này!
- Ha ha, muốn làm gì à? Bọn tao muốn cho mày một trận, để lần sau biết thế nào là lễ độ. Để cho mày hậu quả khi xúc phạm hoàng tử của bọn tao!
Con nhỏ tóc xanh, đỏ nhìn nó cười điêu ngoa, tay còn vân vê mấy sợi tóc nói.
- Nè, tôi chỉ nói sự thật thôi.
Nó thầm nghĩ, mấy đứa này đúng là điên đủ đường, nó nói sự thật mà còn bị kết án xúc phạm hoàng tử. Mấy cô nàng tiểu thư này không biết có bị ảo tưởng quá hay không nữa? Thế kỷ XXI rồi chứ đâu phải thời tiền sử hay cổ đại đâu mà công chúa, hoàng tử, đúng là đầu óc có vấn đề!
- Mày nói láo mà còn già mồm à?
Con nhỏ kia thấy nó trả lời mình vậy thì tức giận không thôi, trong lòng nhỏ hoàng tử chính là số 1, không có ai có thể thay thế. Mà nay, một con bé từ đâu tới lại dám nói xấu hoàng tử của bọn họ.
- Này mấy cô, trước khi đánh nhau tôi xin cảnh cáo trước, dây vào tôi đến khi "Hàm ơi ở lại răng đi nhé!" thì đừng trách tôi không nhắc nhở đó.
Mấy con nhỏ này dám cậy đông bắt nạt nó à? Khinh Na Trátờng nó quá đấy, gì chứ đánh nhau là sở trường nó cũng đã đi học võ 8 năm rồi chứ đâu có ít gì.
- Ha ha ha... sắp chết đến nơi rồi mà còn già mồm, tụi bay, xông lên đánh nó cho tao, đánh đến khi không gọi được mẹ thì thôi, đồ không có cha mẹ giáo dục thì phải đánh cho nó tỉnh!
Nhắc đến mẹ, nó như núi lửa lâu ngày ngủ quên rồi chợt bừng tỉnh. Nhiệt Ba từ nhỏ đã không có mẹ, đúng hơn là lúc mẹ sinh nó ra và qua đời, nó luôn ước ao mình có mẹ như nhiều bạn cùng trang lứa. Nhưng ước cũng chỉ là ước, vì nó biết vĩnh viễn nó không thấy được mẹ mình nữa, nhìn bạn bè ai ai cũng có mẹ đến đón mỗi ngày nó thấy tủi thân vô cùng.Nay con nhỏ kia dám xúc phạm nó, xúc phạm ba mẹ nó thì không có gì để nói nữa. Nó sẽ cho đám ngu ngốc kia biết ai mới là không có giáo dục.
. . . Bốp . . . Chát . . .
Nó xông vào đánh cho bọn chúng tả tơi hoa lá, không có đường lui kể cả con nhỏ cầm đầu. Nó nhìn mấy con nhỏ đang rên la, nằng sóng soài ở trên đất lạnh lùng nói:
- Tôi nhắc nhỡ rồi đó, bây giờ biết thế nào là "hàm ơi ở lại răng đi nhé" rồi chứ? CÚT HẾT CHO TÔI.
Bọn kia sợ quá ôm thân thể tàn tạ chạy toé khói, nhưng con nhỏ cầm đầu có vẻ không phục, ghi hận trong lòng ả hứa sẽ quay lại trả thù. Tao sẽ không tha cho mày đâu con nhỏ đáng ghét!
BỐP....BỐP....BỐP
- Quả không hổ danh là chị hai trường WINDY (Trường cũ của nó), em gái anh giỏi lắm!
Trần Hách thấy nó đã xã giận xong, anh đứng dậy hướng nó mỉm cười, vỗ tay nói lớn làm mọi người đã ngạc nhiên rồi, nay lại nghe thêm câu sau làm ai nấy đều thêm ngạc nhiên.
Kể cả Na Trát cũng không kém phần kinh ngạc, khi nghe anh nói Nhiệt Ba là em gái mình. Không trách gì mà nó thản nhiên nói những lời như lúc nãy. Lúc đầu vì quá lo cho nó nên Na Trát không chú ý, bây giờ nhìn kĩ mới thấy nó rất giống với hai anh kia.
- Mấy anh còn ngồi đó mà cười được cơ đấy? Mấy anh không nhìn thấy em gặp nguy hiểm sao? Để một mình em đối đầu với hổ mà ung dung thế đó, đúng là vô tâm mà! Em có phải là em gái mấy anh không đó?
Nó vừa dứt lời khoé môi tất cả mọi người giật giật, có người còn âm thầm đổ mồ hôi sau áo, nhìn nó đánh mấy con nhỏ kia mà không là hổ thì thôi, chứ không ai dám nhận làm hổ hết! Đây là tất cả suy nghĩ của mọi người khi nhận xét.
- Ý Nhiệt Ba em đừng nóng, lại đây ngồi đi, tại anh em không cho chị ra ấy chứ !!! - Hiểu Nguyệt lại chỗ nó kéo nó ngồi vào ghế, đưa cho nó một ly kem socola. Đúng như Trịnh Khải nói, nhìn nó đánh nhau xong mà cô thấy Na Trátơng thay cho mấy con nhỏ xấu số kia.
Mà nhắc đến chuyện hôm qua, sau khi cô bỏ đi thì Trịnh Khải đã chạy theo và giải thích, làm cô thấy mình đúng là không tốt, khi hiểu nhầm anh. Nhiệt Ba cũng là một cô bé tốt, nhưng cũng khá trẻ con hôm qua vì hối lỗi mà mua nguyên mấy hộp kem, bánh đến chuộc lỗi, mấy hiểu nhầm kia coi như xí xoá. Hai chị em nói chuyện vui vẻ và kết thân với nhau.
- Híc... May có chị Hiểu Nguyệt thương em nhất, chứ không như mấy ai kia...- Nó liếc nhìn hai ông anh cùng Tử Thao như ám chỉ. Giả vờ uất ức, ngồi xuống cạnh Hiểu Nguyệt.
Nhìn Na Trát bây giờ đang ở trên mây. Đứng dậy đi lại chổ cô bạn, đập mạnh vào vai Na Trát gọi cô bạn về thực tại.
- Na Trát, lại đây ngồi đi, cậu còn đứng ngẩn ngơ đó làm gì nữa?
Bây giờ cô nàng mới hoàn hồn, thoát khỏi mớ suy nghĩ kia, như con rô bốt nhỏ theo lời nó ngồi xuống.
- Giới thiệu với mọi người, đây là bạn em Na Trát , mấy anh chị nhớ là không được ai bắt nạt cậu ấy đâu đó! Nếu không sẽ biết tay em!
Nhiệt Ba nhìn mấy anh chị kia nói, hay cũng chính là cảnh cáo cho những người ở đây biết "Đừng ai động vào bạn tôi, nếu không sẽ lãnh hậu quả như mấy con nhỏ lúc nãy!"
Được nhìn thấy thần tượng mình bấy lâu ở cự li gần, Na Trát nghĩ mình như đang trong mơ. Tâm hồn đang trong tình trạng lên mây, lâng lâng, lúc sau bừng tỉnh nhỏ mới cất tiếng:
- Em chào mấy anh chị, em là Na Trát , bạn mới của Nhiệt Ba
- Chào em - Hiểu Nguyệt thân thiện đáp trả, còn mấy anh kia thì chào hỏi qua loa rồi tiếp tục nói chuyện của mình.
Bọn nó đang trò chuyện vui vẻ thì hắn thức dậy vì quá ồn ào, tối qua hắn mất ngủ cả đêm để làm đề cho mấy thầy cô, nay bị lôi ra đây vừa mới chợp mắt được tý lại bị đánh thức. Ngước mắt lên, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn chính là nó đang cười nói vui vẻ, thế là chẳng nói chẳng rằng nhìn nó chằm chằm như sinh vật lạ vừa rơi xuống trái đất. Mà suy nghĩ trong đầu hắn khi nhìn thấy nó chính là : Con nhỏ hôm qua dám đá và mắng chửi hắn là biến thái sao lại ở đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com