Folder Không Tên
Cõi mộng dù có đẹp đến đâu cũng chỉ là một hư ảo được tạo nên trong ham muốn của loài người. Trên tầng cao nhất của Nhà hát lớn, 1 thiên sứ ngồi lặng lẽ trước bàn cờ. Ánh sáng từ thành phố bên dưới hắt lên, lắng đọng trong đôi mắt vàng kim những sắc màu trầm lạnh.
Thế cờ không hề khó, nhưng lại giằng co vô cùng. Người em gái nay đã thoái vị, thứ hắn nắm trong tay chỉ còn là ảo ảnh của con tượng còn lại. Mất đi 1 sứ thần đại diện cho con hậu, hắn biết không thể giữ sự thật này lâu hơn được. Những con tốt đen đã sớm đánh hơi được mùi vị của tin nóng, chỉ trực chờ đẩy hắn vào đường cùng.
Kị sĩ lửa – sinh ra để chống chọi biển sâu – giờ chỉ cần một bước nhảy lệch có thể kinh động tới hậu của đối phương. Mà con tốt trắng từng thuộc về hắn, lại sắp chạm đến cuối bàn. Tượng đen của đối phương không ngừng thì thầm mật ngữ, hòng lôi kéo con tốt ấy về phe mình. Hắn không biết, liệu rằng con tốt kia, khi trở về có đang dấu dao sau lưng không.
2 con xe chống lưng cho nhà vua là quá ít, những lỗ hổng mỗi lúc một lớn khi hàng tốt đã lần lượt hi sinh. Thời gian cho một nước đi đúng càng ngày càng mỏng. Tượng của đối phương thì như gai độc: mỗi lần xuất hiện đều nhắm thẳng vào sự thật sau bức màn. Một con bạc biết khi nào nên xuất hiện và khi nào không.
— Một thế cờ có phần bất lợi nhỉ, Sunday.
Ánh mắt vàng kim không hề giao động khi nhìn người đối diện:
— Nó sẽ thuận lợi hơn nếu quân đen không có con tượng đó, J.
— Anh không thấy nó thú vị sao Sunday? Rủi ro khá lớn, nhưng giá trị ròng thì không tệ.
— Bất ngờ thì đúng hơn – Hắn vắt chéo chân – Nhập thành
Con xe đen áp sát mã của hắn. Một đường gọn gàng, lãnh lùng. Người hiểu rõ Tường lửa của Gia Tộc chỉ đếm trên đầu ngón tay – nay lại có kẻ muốn thử thách nó? Vậy quân cờ kia là gì: một kẻ nhập cư trái phép, hay cảnh binh thiên hà? Một trò giật dây để moi sự thật ẩn sau lớp tường lửa?
Hắn đẩy con xe lên, cắm sâu vào tuyến phòng thủ đối phương. Bên kia đáp lại, mã dựng thẳng chặn đường lui.
— Sunday này, di sản của thợ đồng hồ, anh không tìm được đâu
Ánh mắt vàng kim dừng trên con hậu. Nhấc nó lên, hắn đặt xuống ngay dưới bóng mã:
— Thợ đồng hồ chỉ để lại mảnh vụn, J. Không đủ để kẻ khác ghép thành bom hẹn giờ, trừ khi muốn nổ tung cả bàn cờ.
Một nước đi khác vang lên, lạnh và dứt khoát: con tốt trắng đã gần chạm cuối bàn bị ăn mất.
— Cẩn trọng chẳng bao giờ là thừa cả.
Sunday mỉm cười nhẹ, cảm giác khó chịu lan từ đầu ngón tay đang cầm con cờ tới thẳng lồng ngực, tiếc rằng trái tim hắn đã ngừng đập từ lâu rồi:
— Tôi biết quân của mình như thế nào. Không như người khác, nhầm chúng với dao găm.
Bên kia chỉ cười nhẹ rồi đứng dậy:
— Chà, cảm ơn đã dành thời gian cho tôi.
Tiếng "cạch" khô khốc vang lên khi bàn cờ khép lại.
— Hẹn gặp lại, Sunday.
Bóng dáng biến mất sau khung cửa. Trên gương mặt tựa thiên sứ, nụ cười lập tức rơi rụng. Chỉ còn lại đường nét lạnh tanh, nửa chấp nhận, nửa uất giận. Những quân cờ còn nằm im, soi mình trong thứ ánh sáng đỏ nhấp nháy từ một bảng hiệu hỏng ngoài kia, loang ra như máu đông trên hiện trường một vụ án chưa được khai báo.
"Hôm nay đến đây thôi. Dù sao, con cờ cũng chỉ có thể đi đúng kịch bản."
§
Ánh đèn đường trượt dài thành những vệt nhòe loang, bám riết theo bước chân bạn. Khách sạn Mộng Mơ vẫn sáng rực phía trước, nhưng quãng đường trở về đêm nay dài lê thê bất thường. Nhịp giày nện xuống gạch dội vang, đơn điệu mà lạnh lẽo, như tiếng kim loại gõ vang trong giấc mơ.
Cửa phòng đóng lại. Bạn chỉ còn suy nghĩ đến 1 thứ, phải biết bên trong USB chứa cái gì. Ánh đèn bàn rọi gắt xuống bàn phím khi chiếc máy tính được mở ra.
Bạn cắm USB vào. Một nhịp im lặng. Máy tính khẽ rùng mình, màn hình nhấp nháy rồi tối sầm lại như vừa nuốt trọn thứ gì không thuộc về nó. Hệ thống tự động khởi động lại. Bóng bạn phản chiếu trên màn hình đen, đôi mắt hơi nheo lại, sống mũi siết chặt. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
— Vậy ra con khổng tước đó... không hề nói dối.
Trên màn hình xuất hiện một folder mới, không tên, chỉ là dãy ký hiệu lạ lẫm như thể được viết vội trước khi ai đó kịp xóa đi. Bạn cúi sát hơn, nhấp mở. Bên trong là vài đoạn băng, định dạng cũ kỹ, thô ráp như được lưu lại từ một thế giới khác.
Con trỏ chuột khựng lại ở video đầu tiên vài giây rồi mới mở.
Màn hình nhảy tới 1 video được quay từ 1 góc khuất sau tấm rèm, 1 cái bàn tròn và 7 người ăn mặc chỉnh tề ngồi quanh nhưng chất lượng quá kém để bạn phân biệt được ai. Tiếng nói pha cùng những tiếng rè rè đứt quãng của những người ngồi đấy. Một giọng đàn ông cất lên, bình thản nhưng sắc lạnh:
— IPC không quan tâm đến tín ngưỡng. Họ chỉ quan tâm đến dòng chảy thương mại. Penacony, các người cũng hiểu các bong bóng giấc mơ dần mất chất lượng còn gì.
Bên kia bàn có tiếng ghế dịch mạnh, giọng nói trầm thấp, run lên vì kìm nén:
— Hèn hạ thật, phải hợp tác thế này...
Một khoảng lặng nặng nề. Rồi tiếng gõ nhịp từng hồi xuống mặt bàn kính, đều đặn như tiếng kim đồng hồ:
— Chúng ta gọi đó là "ổn định". Các người cũng hiểu, nếu không phải IPC thấy các bong bóng kí ức không còn giá trị nên mới rút lui thì các tù nhân đã không có cơ hội rồi ...
Có tiếng thở dài, nhỏ nhưng vang rõ trong không gian:
— Thỏa thuận này... sẽ không tồn tại trong lịch sử.
Âm thanh vụt tắt. Màn hình nhấp nháy một bản hợp đồng có con dấu của Gia Tộc đóng cùng IPC rồi đen ngòm. Âm vang cuối cùng của cuộc đối thoại như còn luẩn quẩn đâu đó trong lồng ngực bạn. Con trỏ chuột chớp nháy, như đang hối thúc một quyết định tiếp theo.
Một folder con hiện ra, tự động bung tách ra khỏi màn hình tối. Bạn như quên đi cách thở, đầu ngón tay hơi run khi rê chuột. Lần này, không có sự chuẩn bị. Tệp thứ hai tự động mở.
Khung hình rung lắc, như thể được quay lén từ tay một kẻ đang ẩn mình giữa khán phòng. Ngọn đèn đỏ rực hắt bóng xuống một dáng người gầy cao, khoác áo choàng dài. Mái tóc tím than tung bay trong ánh sáng bập bùng của ngọn lửa tham lam muốn nuốt chửng toà thành.
Một giọng khản đặc vang lên, dù không nhìn thấy người còn lại nhưng bạn vẫn nhận ra đó là Công tước Hoả Ngục – Người bạn từng thoả thuận theo lệnh của Sunday
— Ngươi sẽ thấy ngọn lửa dữ dội và rực rỡ nhất đời ngươi. Cầu mong nó lấp đầy giấc mơ không đáy của ngươi.
Người bên kia im lặng vài giây rồi lên tiếng:
—Giấc mơ không đáy ... Đúng vậy, nhưng ngươi đã hiểu lầm 1 chuyện. – Đôi mắt tím ánh lên sự tôn trong với người đang nằm dưới chân – Thanh đao này vẫn nằm trong vỏ, không phải vì thương hại hay khinh thường. Nó là bí mật ta không muốn người khác biết, nhưng để đáp lại ...
Acheron đặt tay lên chuôi kiếm:
— "Săn Bắn" ... không phải là con đường ta đã đi.
Màn hình chuyển đen đột ngột, chỉ còn âm thanh rè rè kết thúc đoạn video:
"Cầu mong cái chết này sẽ giải thoát linh hồn khỏi giâc mơ dài của ngươi ..."
Video dừng lại tại đó. Màn hình đen phản chiếu gương mặt bạn – đường nét thanh tú, đôi mắt trầm tĩnh không gợn sóng. Nhưng đằng sau lớp vỏ vô cảm ấy là khoảng trống lạnh ngắt. Như một đứa trẻ tình cờ nhìn thấy bí mật mà nó không bao giờ nên biết, bạn đứng lặng, chết trân, không tìm nổi ngôn từ để diễn đạt thứ đang vỡ ra trong mình.
Lượng thông tin đột ngột này làm bạn không biết phản ứng làm sao. Gia Tộc bạn tin theo có hợp tác cùng IPC? Vậy là IPC tự rút lui chứ không phải bị đuổi đi? Người con gái tóc tím xuất hiện trong giấc mơ của bạn là người thật. Câu chuyện về con báo tím của Sparkle, các bài học bạn đã học trong khi được Sunday đào tạo ... Chúng lùa vào tâm trí như thuỷ triều, nhấn chìm chút hơi thở con sót lại.
Như các mảnh ghép gần dần về lại vị trí, 1 bức tranh dù không chi tiết nhưng cũng đủ để người đằng sau hiểu được. Chỉ là ... chỉ là bạn không muốn thừa nhận. Gia Tộc luôn đúng, đó là quy tắc đầu tiên của bạn. Đầu ong ong các suy luận cùng lúc, bạn cảm thấy như căn phòng không còn an toàn vào lúc này nữa, dường như có hàng trăm con mắt đang xăm soi vào tùng suy nghĩ trong đầu
— Đừng ... Chết tiệt ...
Bạn lẩm bẩm khi đôi chân đã vô thức co lên, các giọng nói từ xa vọng lại liên tục khiến bạn đưa tay lên bịt chặt tai.
§
Cửa phòng bar khép lại trong ánh mắt mang chút lưu luyến của Aventurine. Hắn thấy thật kì diệu, y như cái cách hắn luôn thắng trong mọi ván cược. Cô gái này với hắn, đúng thật là khó quên. Giấy tờ hoàn hảo, scandle, hay các tệp văn bản từ các bài báo đều là sự thật dù bị phóng đại lên vài phần. Rất hoàn hảo, hắn buộc phải cảm thán như vậy dù hắn vẫn sẽ đánh cược toàn bộ tài sản của mình để khẳng định rằng – cô gái này chỉ đang trong 1 vai diễn. Không chứng cứ, chỉ đơn thuần là linh cảm và các chứng cứ rời rạc.
Nhìn tờ giấy ghi lại số điện thoại bỏ lại cùng câu nói sẽ khiến truyền thông không chĩa mũi giáo về IPC. Tắt bộ phá sóng, hắn bật máy gọi điện tới số điện thoại đó:
— Là ngài Aventurine nhỉ, điều gì đang khiến ngài bận tâm?
— Tôi có người bạn, thông tin cô ấy đưa cho tôi khá thú vị. Hình như truyền thông sẽ không chĩa mũi giáo về phía IPC nhỉ?
Lặng vài giây bên kia mới trả lời:
— 7 ngày, sau đó thì không chắc
Khoé môi của Aventurine khẽ nhếch, vậy là phạm vi của người bên kia không dừng lại ở khả năng tình báo mà còn là truyền thông. Đủ dài cho 1 ván cược nhỏ
— Vậy thì, làm 1 giao dịch đi. Tôi muốn thông tin về lịch sử của Penacony và Gia Tộc.
— Có yêu cầu thêm không?
— Thông tin không công khai, hoặc bị che giấu.
— Thời gian ngài cần là?
— Trong vòng 5 ngày
— Điều kiện thanh toán?
— Tín dụng, nền 200 nghìn tuỳ giá trị thông tin tôi sẽ thêm.
— Giao dịch hoàn tất, cảm ơn
Đầu dây bên kia cúp máy, Aventurine cũng hạ điện thoại xuống. Hắn muốn xem, khả năng của người hắn vừa nói chuyện đến đâu.
____________
Chúc mina 2/9 vui vẻ nha ᕙ( •̀ ᗜ •́ )ᕗ
Sori các ní vì mik đăng muộn hơn bình thường. (ㅅ' ˘ ') Vì hôm nay là 2/9 thì funfact lần này về ngày này nha.

Về ngày 2/9/1945 – một ngày vô cùng đặc biệt của nước ta. Sau bao nhiêu năm chiến sĩ kiên cường chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, cuối cùng Việt Nam trở thành một nước độc lập. Điều kỳ diệu là sự kiện ấy lại trùng đúng với ngày Nhật Bản ký văn kiện đầu hàng chính thức trên chiến hạm Missouri ở vịnh Tokyo, đánh dấu hồi kết hoàn toàn của Thế chiến II. Buổi chiều cùng ngày, tại Quảng trường Ba Đình – Hà Nội, Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn Độc lập khai sinh quốc gia mới. Kì diệu nhỉ?
Ngoài ra, ít ai biết rằng hôm ấy bản Tiến quân ca vang lên ở Quảng trường Ba Đình vẫn chưa phải quốc ca chính thức, và chính tác giả Văn Cao cũng đứng trong đám đông lắng nghe. Cùng một ngày, một đế quốc sụp đổ, một dân tộc đứng dậy – biến 2/9 thành khoảnh khắc giao thoa độc nhất trong lịch sử thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com