Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

seven.

"rốt cuộc thì cậu đi cấm túc hay là đấu một trận đũa phép với thằng nhóc quạ đen kia vậy?"

"cấm túc, nhưng có phần hơi lố bịch một tí."

"nhưng cũng có phần thú vị"

yoongi nhàn nhạt trả lời và tất nhiên câu sau anh chỉ nói cho bản thân mình. nhưng chính anh cũng thắc mắc, nếu như bình thường dù có bị thương hay thế nào đó thì yoongi anh sẽ tự thân giải quyết chứ chẳng đời nào để một người không có chuyên môn nhất là học sinh sử dụng bất cứ loại bùa phép trị thương nào lên người mình dù cho đó có là học sinh ưu tú đi chăng nữa. và rồi bằng một thế lực nào đó khi nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn pha chút bối rối của jimin khi nhìn cánh tay bị trật của anh, yoongi lại gật đầu đồng ý cho tên nhóc dùng bùa lên mình, và kết quả là như mọi người thấy đây, không thể nào nát hơn. nhưng điều đáng nói ở đây yoongi lại chẳng lấy một chút tức giận mà chỉ giật mình, nhưng vì muốn trêu nhóc con trước mặt nên đã giả bộ nổi điên và quát thằng bé.

và có vẻ anh ta vẫn đang hài lòng với hành động của mình lúc đó lắm vì khoé miệng yoongi đã vươn lên tới gần mang tai rồi.

"tôi nghĩ cậu cần nghỉ ngơi rồi, nên là...tôi về phòng trước nhé, hẹn gặp ngày mai."

nói rồi chanyeol cũng không nán lại chờ yoongi trả lời mà lập tức đứng dậy xoay người rời đi. phía yoongi sau khi chanyeol về phòng cũng chẳng khác đi là bao, vẫn ngồi đấy nhìn vào khoảng không vô định, suy nghĩ về những gì xảy ra ở rừng cấm và cười một mình. bất chợt một giọng nói vang lên cắt đứt mạch "hồi tưởng" của cậu.

"cậu có thể ngừng suy nghĩ về thằng bé và cười một mình như tên dở người được rồi đấy."

"liên quan gì đến anh và anh đã biến mất ở xó xỉnh nào suốt cả tuần rồi giờ chui lên vậy?"

yoongi đanh đá trả lời, cũng chẳng kiêng nể người trước mặt là ai, lớn nhỏ hơn mình ra sao. chỉ là đột nhiên bị nói trúng tim đen nên đâm ra cau có như vậy.

"ủa hello? đây là cách cậu chào đón một người bạn trở lại sau một thời gian vắng mặt á hả?"

người kia bất bình lên tiếng, hắn cảm thấy bị tổn thương vì hắn biến mất một thời gian để lo một số chuyện và tưởng tượng khi trở lại yoongi min sẽ cảm động ứa nước mắt mà bổ nhào đến ôm mình. nhưng không, hắn đã lầm, bản thân hắn đang chờ đợi điều gì ở một min chứ? nghĩ thôi cũng đủ cho thấy hắn là một người có trí tưởng tượng phong phú rồi.

"anh bỏ đi chẳng nói lời nào và giờ kêu tôi nhiệt liệt chào mừng anh à?"

"là tạo tình tiết bất ngờ, plot twist đồ đó cậu hiểu không?"

"ò thế thì anh thành công rồi đó, tôi đã bất ngờ nhưng không phải vì anh biến mất không nói lời nào mà là bộ đồ mới của anh nó diêm dúa một cách khiến tôi bất ngờ."

thật ra người trước mặt vẫn mặc bộ đồ hết sức bình thường chỉ có hơi không ăn nhập một chút, đó là sơ mi trắng kết hợp quần âu nâu, có điều anh chàng lại đội thêm chiếc mũ nồi demin và khoác vest đen bên ngoài, chính vì sự kết hợp nhiều màu cùng một lúc như thế mà anh ta đã trở nên diêm dúa qua con mắt của cậu rắn nọ.

"này tôi tổn thương đấy nhé?"

"thế à xin lỗi nha."

"brah chẳng nói chuyện với cậu nữa, nhưng không được không nói chuyện với cậu thì tôi sẽ tự kỉ mất..."

hắn chính thức nhận được ánh mắt kì thị của anh sau câu nói ấy.

"và rồi lúc nãy anh nói gì cơ? tôi cười một mình á?"

"ừm hứm, lại chẳng rõ ràng ra đó hả?"

anh chàng vừa cởi nón cũng như vest bên ngoài ra cho thoải mái vừa gật đầu hiển nhiên với yoongi, sau đó diễn tả biểu cảm gương mặt của anh một cách vô cùng chân thật và nhập tâm.

"lúc nãy cậu như vậy nè, ngồi thừ ra nhìn cửa sổ, mắt thì mơ màng miệng thì mở rồi tự nhiên cười hề hề như cái gì mà đám muggle hay nói để chỉ mấy thằng bệnh bệnh á, à đúng rồi, chơi thuốc, đúng rồi là chơi thuốc, thiệt sự-"

một tia sáng vừa xoẹt ngang tóc anh chàng.

"đúng là hồi trước tôi chưa rành ngôn ngữ muggle nhưng bây giờ thì khác rồi nhé? và anh là đang nhân cơ hội để chửi tôi chứ gì?" - yoongi vừa phóng một tia phép về phía người kia và nở một nụ cười thân thiện chuẩn công nghiệp.

"khịt... cậu nghĩ sao thì nó là vậy đó, cơ mà tôi nói thật nhìn giống lắm."

"tào lao."

yoongi dứt câu rồi thu đũa phép về, hắn thấy vậy thì tiếp tục cà rỡn đi lại bàn học của anh mà ngồi xuống, tay vơ đại một cuốn sách trên bàn rồi ngồi vắt chéo chân ra vẻ phong thái quý tộc, lật từng trang sách nhưng không quên nhiều chuyện về tiến triển của anh và cậu trai nhà ravenclaw kia.

"nếu vậy nói tôi nghe nào, trong lúc tôi không ở đây thì cậu với cậu nhóc kia tới đâu rồi ?"

"tới đâu là tới đâu? anh nói gì vậy?"

"còn không phải cậu để ý con nhà người ta sao? giờ hỏi gì vô tri vậy?"

"này ian, ai bảo với anh là tôi thích jimin park vậy?"

"bẫy rồi nhé ha ha, từ nãy đến giờ đã có ai nhắc đến park đâu mà cậu lại nói là không thích cậu bé nhỉ?"- ian gập sách lại rồi cười đắc ý vì đã đưa được con rắn kia vô tròng.

tịnh tâm, yoongi mày phải tịnh tâm.

anh nhìn hắn vẫn đang ha hả đắc ý vì đã chọc mình, âm thầm nghĩ sau này nhất định phải kiếm thứ gì đó để chơi khăm tên này một vố mới được, nghe thì có vẻ trẻ con đấy nhưng nhìn cái tên tóc xoăn đó có chút nào là người lớn à, trừ cái thân hình cơ bắp cuồn cuộn và hình xăm trên cánh tay phải ra thì cái bản mặt non choẹt ấy có thể dễ dàng dùng để trà trộn vào đám học sinh lắm đấy.

"bây giờ một là nghe chuyện tôi sắp kể và im miệng, hai là anh tiếp tục cười và tôi sẽ đá đít anh ra phòng sinh hoạt chung tự kỉ ở ngoải."

quả nhiên, đã hóng chuyện thì không phân biệt nam nữ, ai nói chỉ có đàn bà con gái mới nhiều chuyện rồi nói chuyện phiếm đâu. chuyện của yoongi tuy không phiếm lắm vì nó chỉ đơn giản như là tâm sự giữa những thằng con trai thôi (theo như yoongi nói thì là vậy), nhưng nhìn ian lúc này kiểu gì ấy, hai tay chắp vào nhau để lên mặt, khuỷu tay chống xuống hai bên đầu gối, mặt thì nghiêm túc nhìn hắn như kiểu chuẩn bị suy luận và tập trung nghe điều gì đó ghê gớm lắm. coi bộ câu chuyện của anh có vẻ sẽ hấp dẫn ha?

"tôi có người yêu."

"hả!?"

"bình tĩnh chưa có nói hết mà."

"cậu tự nhiên quất một thông báo ngắn gọn nhưng chí mạng như vậy rồi bảo tôi bình tĩnh làm sao được? nè tôi mới đi có một tháng thôi đấy, thế mà khi nãy còn bảo là không thích người ta cơ." - ian liếc xéo.

"thì đúng là vậy nên tôi mới kêu anh bình tĩnh, người đó không phải jimin và cũng chẳng phải người yêu thật, giả thôi."

"...này yoongi, từ bao giờ mà cậu lại...đi lừa tình vậy hả?..."

"..."

chết lặng.

đó là từ đầu tiên vang lên trong đầu anh sau khi ian phát ngôn một câu đầy "kịch tính" như vậy. ý là sao nhỉ, là do ian quá sốt sắn với câu chuyện nên đâm ra biểu cảm lố hay do bản thân anh diễn đạt không rõ ràng? chắc chắn là vế đầu rồi, thằng cha ian này lúc nào chả thích dramatic câu chuyện lên một tí, chứ bản thân anh làm gì có chuyện diễn đạt không rõ ràng kia chứ?

"ian, tôi còn chưa kết thúc câu chuyện mà..."

"...xin lỗi tại tôi háo hức quá."

lần đầu tiên yoongi thấy kiểu háo hức giống vậy đấy, phải gọi là "kiểu ian" mới đúng. và anh cũng chả hiểu sao anh lại có thể "giao lưu văn hóa văn nghệ" với cái tên khác mình một trời một vực này được nữa.

sau đó anh bắt đầu tường thuật lại mọi chuyện từ chuyện đóng giả người yêu rồi bị bàn tán về phát cơm chó trong trường với hoseok, chuyện vờn qua vờn lại với cậu ở hành lang thư viện vào giờ giới nghiêm và cuối cùng là câu chuyện cấm túc đầy li kì và hấp dẫn hơn cả cốc bia bơ ấm nóng vào mùa đông. tuy nhiên có một chuyện mà anh không đề cập đó là cảm xúc kì lạ của bản thân mình mỗi khi nghĩ về jimin, đặc biệt là lúc nãy khi ôm jimin trong vòng tay lăn xuống đồi, chỉ duy nhất một ý nghĩ xuất hiện trong đầu anh đó là - rất vừa tay.

"ồ, vậy là cậu đã bị hốt đi cấm túc, cuốn nhỉ?"

"cuốn cái quần vải nhà anh, là cuốn dữ chưa?"

"cuốn mà, slytherine, cấm túc, bị nổ tung tóe, mười điểm không có nhưng." - dứt câu hắn còn xòe mười ngón tay với anh, nở nụ cười nhe răng và ánh mắt chớp chớp long lanh làm đốn tim bao thiếu nữ, mà đối với yoongi thì ánh mắt đó chẳng khác gì mấy trái châu lòe loẹt mà tụi gia tinh hay trang trí trên cây thông mỗi dịp giáng sinh cả.

"anh gom đồ rồi biến ra phòng sinh hoạt chung ngay cho tôi."

"thoai mà anh yoongi~ anh nỡ đuổi em ra ngoài đó với sofa lạnh lẽo ư?" - ian sà vào dùng vai huých huých vai yoongi rồi trưng ra bộ mặt mếu như sắp khóc đến nơi, nếu như hắn ta chịu đàng hoàng bớt cà rỡn thì câu nói của anh chỉ là nói lơi, còn đằng này như vậy thì hiểu rồi ha, yoongi min nói ít làm nhiều, và cậu chàng ian của chúng ta đã bị đá ra khỏi phòng, là đá đúng nghĩa.

rầm!

dù bị đuổi nhưng trông ian vẫn chẳng có chút gì là sẽ năn nỉ yoongi để được vào lại phòng, ngược lại hắn còn đứng dựa vào bức tường kế bên mà ngang nhiên nói với vào trong với trạng thái dửng dưng như kiểu "chill đi mấy cưng gì đâu mà phải xoắn."

"tôi biết là cậu đang rối bời lắm đấy và tôi nghĩ một vị quân sư là cần thiết cho cậu lúc này yoongi min yêu dấu à."

"rồi anh đã làm quân sư dữ chưa mà tôi còn chưa kể hết là anh đã khịa tôi rồi?" - yoongi nói ra từ trong phòng, không quên dùng bùa cách âm lên phạm vi của hai người để chắc rằng không bị nghe lén.

anh sẽ không cẩn trọng với câu chuyện bình thường của cả hai như thế nếu gần đây anh không là đối tượng bàn tán của mọi người. và hơn hết anh không muốn chuyện riêng tư như tình cảm bị nhiều người biết đến.

mười lắm phút trôi qua và cánh cửa trước mặt ian vẫn không có chút gì gọi là sẽ mở ra cả. hắn bắt đầu mỏi chân, hay là độn thổ vào cho lẹ nhỉ?

"nếu anh có ý định độn thổ thì mắc gì đứng ngoài đó làm gì cho mất thời gian vậy?" - giọng yoongi vang lên cách một cánh cửa.

á đu, chiết tâm chi thuật hả?

"tôi cảm thấy làm vậy là bất lịch sự lắm, nhỡ đâu cậu đang viết thư tỏ tình mà tôi xông vào thì cậu biết trốn đi đâu?"

cạch

âm thanh khoá cửa phòng lạnh lùng vang lên. phải, không phải mở cửa mà là khoá, điều đó có nghĩa ian jeon đã chính thức bị nhốt ngoài phòng sinh hoạt chung với ánh lửa xanh lá bập bùng.

và thế là tối nay kí túc xá slytherine xuất hiện một người đau lưng vì nằm một tư thế quá lâu trên sofa.

cont.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com