40. Kí ức còn đọng lại
JustaTee POV:
Tôi tò mò quan sát Thiện bước vào trong phòng cấp cứu và mở đèn, như thông lệ là một nụ cười nhàn nhạt giả tạo cùng với cái ôm mặt mừng với người dì của mình. Em thoát ra thành tiếng cười vui vẻ khi nghe được tin vui, còn tôi thì cũng theo em mà cười gượng gạo với bà dì. Dì của em nhìn xung quanh căn phòng rồi ra hiệu cho tôi từ ngoài bước vào.
"Chào dì." Tôi chào hỏi, dì bước qua Thiện và lại gần tôi. Tôi đưa tay bắt lấy dì của em, rồi cũng ôm chào hỏi thân thiết.
Thiện nhìn chúng tôi một chút rồi đi qua chỗ bà nội của mình để chào, cố gắng hết sức không được biểu lộ cảm xúc thiếu tự tin và hào hứng trong khi thực tế, bầu không khí ở đây đã có chút căng thẳng. Có lẽ em làm chuyện này chỉ là để lừa mọi người trong gia đình, nhưng cái kiểu cười gượng gạo của em thì lại không dễ dàng bưng bít được với tôi nữa, bởi vì tôi đã chứng kiến dáng bộ lúng túng sợ sệt của em khi nghĩ đến chuyện quay trở lại đây.
"Thiện ngủ đủ giấc không?" Dì em hỏi tôi rồi buông ra, tò mò thắc mắc. Sau đó dì lại tiếp tục hỏi, "Có ăn gì chưa?"
Tôi chỉ gật đầu, trong lòng biết cả đêm qua em vặn vẹo dưới thân tôi mấy chục lần, tôi coi như không có chuyện gì đó. Tôi không biết được Thiện đòi hỏi tôi nhiều cái khi về đến khách sạn, em tỏ vẻ ra mệt mỏi dữ dội và tôi không thể thực sự làm gì nhiều.
Tôi đi ngang qua dì để gặp người bà của Thiện đang ngồi ở cái ghế xa nhất phòng bệnh, mắt của bà đang quan sát ba mẹ của Thiện, còn Thiện thì ngồi kế bên bà. Tiếp theo đó, tôi nhìn về phía những cái giường cấp cứu và nhận thấy mẹ của em vẫn đang nằm nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Dù sao đây là thời điểm không quan trọng, nhằm mục đích giúp Thiện giữ lại được bình tĩnh.
"你好." Tôi chào sau khi đợi bà nói chuyện với Thiện về việc mẹ của em vừa tỉnh dậy xong thì tiếp tục ngủ thiếp đi. Không bất ngờ gì, bà của em đứng dậy và ôm chào hỏi tôi. Thiện chớp mắt nhìn, trong lòng em tôi nghĩ đang áy náy trước sức hút của tôi với người khác. (Con chào ạ.)
"你们俩休息得好吗?" Bà hỏi, giống như dì em, rõ ràng đang lo cho đứa con một trong nhà. Tôi thấy cả bà lẫn dì em gần như cả đêm nay chưa được yên giấc. Có thể là vì chuyện tai nạn và chuyện tôi với Thiện. (Hai con nghỉ ngơi khoẻ không?)
"是的谢谢你." Tôi trả lời, sau đó ngồi xuống cái chết bên cạnh Thiện. Tôi tính đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Thiện thì tôi đột ngột dừng lại, sực nhớ ra bà nội em vẫn chưa biết chuyện yêu đương giữa tôi và em. Thay vào đó, tôi chỉ khều nhẹ lên cánh tay của em, mắt tôi không nhìn loại sung sướng mà bà dì của Thiện chứng kiến. (Vâng, con cảm ơn bà nhiều.)
"你让德善吃了吗? 他说他已经吃过了, 但是看, 我不相信他......他总是忘记..." Bà nội Thiện tiếp tục tra hỏi, rồi khều cái tóc đen đen hơi gai gốc của Thiện, mắt bà nhìn người cháu của mình rất lo. Rõ ràng, tôi nghĩ Thiện giả cười thì đã bị phát hiện ra, nhưng ít nhất dáng vẻ đó cũng giúp cho em không phải khẩn trương. (Con cho Thiện ăn chưa? Nó nói là ăn rồi, nhưng xem nó đi, bà không tin nó được... nó hay quên.)
Tôi bỗng dáy lên hoài nghi, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì giữa Thiện và người mẹ của mình hay là không, họ chắc chắn đã biết được chuyện gì nhưng tôi cảm nhận họ lờ đi và không muốn cho tôi biết. Người bà lẫn người dì đối với Thiện xem như quan trọng suốt một thời gian, như thể đây là chuyện bình thường vậy.
"祖母, 我为什么要骗你?" Thiện phản đối đột ngột, nhưng giọng em rất nhỏ nhẹ. (Bà à, sao con lại phải đi gạt bà chứ?)
Tôi cười thầm trong bụng.
Rhymastic POV:
Chờ đợi mẹ tôi tỉnh dậy như quả bom nổ chậm trong người tôi. Cảm giác như không có lối thoát, như đang chờ đợi sự hối lỗi đang dần dần thấm sâu vào xương tuỷ của tôi, mỗi khi đợi từng giây từng phút mẹ mở mắt ra và nhìn tôi. Tôi không biết là tôi sai trước hay không, nhưng tôi cảm thấy vừa buồn bã lại vừa giận hờn, đó là thực tế của tôi.
"Tôi không sao cả." Sau khi dì dẫn bà ra ngoài một chút, tôi nói với Tuấn. Tuấn nhìn tôi mà chưa chịu nói gì.
Tôi cảm nhận Tuấn ngồi bên cạnh tôi đang lúng túng chuyện gì đó trong nửa tiếng. Sau đó anh cuối cùng cũng chịu đứng dậy và di chuyển. Tâm tình của anh làm cho tôi rõ ràng nhận ra: Tuấn lại muốn thắc mắc tôi để tiếp tục hiểu tôi thêm nữa, rồi làm nhiều cái cho tôi, trong khi đồng thời anh lại không muốn nhúng vào sâu vào chuyện gia đình.
Tôi không thể trách gì anh.
"Nếu ban nãy em nói ổn, thì em có chắc chắn không?" Tuấn hỏi, và kiểm tra điện thoại vài phút, hẳn là vì chuyện công việc.
Tôi cảm nhận tay chân rã rời khi cứ ngồi im một chỗ không làm gì.
"Cho tôi hỏi, khi nào anh sẽ về nhà?" Tôi hỏi, không thực sự muốn tập trung vào tâm trạng không ổn định.
"Thiện, em đang kêu tôi rời đi?" Tuấn hỏi, miệng anh làm điệu cười nhàn nhạt.
Tôi suy nghĩ như vậy, trong lòng không tin tưởng bản thân. "Anh không thể chỉ ở đây mãi mãi với tôi được, tôi còn không biết tôi phải ở đây bao lâu."
Tôi nhắc nhở cho anh biết rằng mặc dù tôi trân trọng sự giúp đỡ của anh nhưng không có nghĩa là anh vĩnh viễn bỏ rơi cả một cuộc đời mà anh tạo dựng trong thời gian dài. Tôi cần anh thì rõ đấy nhưng mà... cuộc đời của Tuấn... nhà cửa của anh, văn phòng luật sư và đứa con gái Cici của anh thì sao?
Tuy Phương Ly rất chịu khó làm thay việc nhưng cũng có lúc cô ta cũng cần Tuấn bên cạnh. Tôi không tin rằng ở văn phòng luật sư sẽ hoạt động suôn sẻ nếu cứ tiếp tục thế này, nhưng tôi nghĩ khi không có Tuấn, đầu óc của mọi người sẽ không còn lo chuyện bị tên sếp như anh ăn nói lớn tiếng.
"Em dù sao cũng không ở lại đây lâu, em còn phải đi học. Hay là tôi và em cùng đi về." Tuấn đưa ra đề nghị.
"Tôi sẽ xin BigDaddy thêm nếu như tôi cần. Khi anh ta không chịu thì... tôi sẽ nghỉ việc ở chỗ anh." Tôi nói đơn giản, nhưng có chút vô tình. Cho dù tôi thích làm việc với BigDaddy đến chừng nào, tôi cũng không thể quay lưng hết với chuyện gia đình, bất chấp mọi thứ trong quá khứ đã ám ảnh với tôi bao nhiêu, càng không muốn ở lại bấy nhiêu.
"Thiện, em đã biết cậu ta sẽ không nghĩ em như vậy." Tuấn thì thầm đảm bảo, nhưng tôi chỉ lắc đầu trả lời, không muốn đi sâu vào chuyện làm ăn. Tuấn gần như nói đúng nhưng tôi nghĩ... mình không thể bịa đặt gì thêm bằng vốn ăn nói của mình.
Tôi nhăn mặt lại đột ngột.
Tôi có thể nghe sắc giọng của Tuấn thay đổi khi đứng nhìn tôi, giống như anh đang tức giận với tôi, làm cho tôi ngay lập tức liên tưởng đến tiếng gào thét tuyệt vọng ngày xưa của mẹ lên tôi.
Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi ghế, cẩn thận từng bước lại gần cạnh giường. Bàn tay tôi run rẩy sợ hãi, nhưng tôi sẽ không dừng bước cho tới khi tôi bước lại gần mẹ. Tôi nhìn gương mặt mẹ bằng cả một sự gượng gạo, từng năm trôi qua không một ngày nào tôi quên đi gương mặt đó.
Mẹ đang hơi hé miệng một chút, giống như đang mơ hồ gọi lấy tên tôi. Tôi cười buồn tủi và nắm lấy tay mẹ, cố gắng vượt qua cảm giác xúc động thoải mái. Ngón tay mát lạnh của mẹ truyền cho tôi nhưng tôi không buông đi. Tôi chỉ nhẹ nhàng nắm lấy mẹ một chút rồi thở dài run rẩy.
...
"Thiện, tôi thấy em hành động kì cục." Tuấn bước vào nhà tắm chỗ tôi đang đứng, hoàn toàn quên đi chuyện bà nội của tôi có thể quay lại bất cứ lúc nào. Tôi cảm thấy mẹ tôi hé mở mắt một chút, hẳn là đã nhìn thấy Tuấn có mặt trong phòng bệnh rồi, cũng như anh đi theo tôi vào trong nhà tắm.
Tôi thở dài chớp mắt.
"Mẹ có thể đã nhìn thấy anh rồi." Tôi nói, cho dù tôi không quan tâm chuyện đó cho lắm.
"Em nghĩ gì thế, mẹ em vẫn đang ngủ." Tuấn nhắc nhở. "Rồi, em nói chuyện với tôi được chưa."
"Được, tôi đang sợ anh rồi đấy, Tuấn. Anh có nhất thiết phải...?"
"Vũ Đức Thiện." Tuấn giận dữ kêu tên tôi.
Tôi nghiến răng của mình, dựa lưng vào cái bức tường bằng gạch màu trắng, không bàn đến sử dụng bồn cầu trong khi Tuấn đang ở trong đây. Tôi và anh có lẽ đã đi quá xa chuyện suy nghĩ.
"Xin anh cho tôi sử dụng nhà vệ sinh có được không." Tôi ra hiệu ngầm kêu Tuấn bước ra ngoài. "Nếu anh cũng đang mắc thì có thể đi vào nhà vệ sinh ở hành lang."
"Em đủ chưa vậy?" Tuấn hỏi, đưa tay ra định kéo tôi lại gần. Anh dừng lại ngay khi thấy tôi rùng mình né tránh. "Thiện..." Tuấn thì thầm rồi một bước lại gần, cố đưa tay ôm chặt và trấn an tôi.
Tôi lạng lách ra khỏi anh, trong miệng kêu lên đầy khó chịu trước cái loại rùng mình khoái lạc, khi nghĩ đến cảnh được ôm ấp vuốt ve như chó mèo. Tôi không để việc này xảy ra được, vì trong lòng tôi sắp sửa tan nát bất cứ lúc nào.
"Anh nghĩ đúng," Tôi nói và ngẩng mặt nhìn về phía cánh cửa nhà tắm. Khi thấy Tuấn dự định bước lại gần tôi, tôi lại đột ngột lui ra xa như muốn lẩn trốn. "Tôi đã bị điên rồi."
"Tôi chỉ có muốn giúp đỡ em thôi Thiện." Tuấn nói, thở dài rồi đưa tay ra đặt lên vai tôi, nhẹ nhàng xoa xoa vùng nhạy cảm đó.
"Thôi đừng..." Tôi phàn nàn rồi lại bị cái chạm của anh làm cho lòng tôi thổn thức, chỉ giật bắn mình khi phát hiện bản thân tôi đang mơ tưởng giữa ban ngày chuyện để cho đôi bàn tay của đối phương di chuyển khắp thân thể... trông giống như "xử lí" tại chỗ.
"Thiện, em bị căng thẳng rồi." Tuấn lo lắng nói. "Tôi sẽ đem em trở lại khách sạn."
"Tôi sẽ không đi đâu cả." Tôi trả lời vô tình.
"Cần tôi xách em lên và lôi em ra khỏi đây không?"
"Anh không làm được gì tôi đâu."
...
Tôi ngồi trong hàng ghế khách của cái xe thuê mướn, hai tay khoanh trước ngực, miệng cắn răng cân nhắc phản đối ý kiến. Thật lòng tôi đã nhận ra được điều gì. Tuấn không phải là loại người có thể bỏ qua được tôi, đặc biệt anh luôn là một người quan tâm tới mức... làm cho tôi phiền. Đúng là over-protective.
"Tôi không nghĩ dì tôi cho phép anh đem tôi ra đây." Tôi phàn nàn, Tuấn cho xe chạy và tôi không biết có cách nào làm anh đổi ý được.
Ngay cái lúc tôi và Tuấn có cãi lộn và đụng chạm ở trong phòng bệnh, dì tôi bước vào nhìn thấy được liền kêu Tuấn và tôi im lặng rồi cho phép ra về, mục đích là để né không cho bà tôi nhìn thấy cảnh tượng tôi bị Tuấn khống chế.
"Dì em đương nhiên cho phép, dì rất lo cho em." Tuấn cười đểu nói, không nghĩ gì thêm.
"Tốt ghê, dì tôi hơn anh đâu có bao nhiêu tuổi tác chứ anh..." Tôi đang nói, trong lòng không chắc chắn thì ngay lập tức im lại.
"Hãy nói cho tôi biết, em đã xảy ra chuyện gì?" Tuấn xen vào hỏi, thở dài.
Tôi nhún vai, nhìn ra ngoài cửa sổ mà không phải là Tuấn nữa. Tôi chỉ có muốn bỏ trốn ra khỏi đây lắm.
Giá như tôi được giấu kĩ lâu hơn nữa, nhưng...
"Nếu không có chuyện gì thì sao?" Tôi cuối cùng cũng trả lời, không biết cách để né tránh.
-end chap 40-
P/S: Cảm ơn các bạn đã đọc, hãy cân nhắc vote truyện (nút hình sao) nếu như cảm thấy hay. Mình sẽ vô cùng biết ơn.
12/9/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com