Kiin
Mùa xuân đã đến những cánh hoa đào nở rộ nhuộm sắc hồng nhạt cả con phố nhỏ mà Y/N và anh thường đi qua mỗi ngày.
Đó là một ngày đẹp trời nắng vàng như rót mật xuống từng tán cây xanh nhưng giữa cảnh sắc ấm áp đó trong lòng anh lại là một trận bão tuyết lạnh lẽo đang dần hình thành.
Anh và Y/N đã yêu nhau từ lâu. Từ những ngày học chung lớp đại học khi ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau trong buổi học đầu tiên anh biết rằng trái tim anh đã bị hút về phía cô.
Y/N có nét dịu dàng, thanh thoát và luôn ẩn chứa một điều gì đó khiến người khác cảm thấy muốn khám phá. Cô không phải là kiểu người nổi bật nhưng đối với anh thì cô chính là tâm điểm của thế giới.
Những tháng ngày yêu nhau trôi qua nhẹ nhàng và ngọt ngào như một giấc mơ. 2 người đã cùng nhau trải qua bao khoảnh khắc những buổi chiều đi dạo trong công viên, những lần cười nói dưới trời mưa và cả những đêm khuya ôm nhau trò chuyện về tương lai.
Tình yêu của họ tưởng chừng như sẽ không bao giờ kết thúc nhưng anh không ngờ rằng một ngày kia cơn bão tuyết sẽ bất ngờ ập đến.
Kiin ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ đôi tay anh siết chặt ly cà phê đã nguội lạnh. Bên ngoài cửa sổ nắng vẫn chói chang nhưng trong lòng anh thì mọi thứ đang chìm trong cái lạnh buốt giá.
“Yêu một người quá nhiều cũng giống như việc trồng hoa giữa bão tuyết…” Kiin thì thầm với chính mình ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa xăm. Câu nói này vang vọng trong tâm trí anh như một sự nhận thức muộn màng.
Anh đã yêu Y/N quá nhiều. Tình yêu ấy giống như những cánh hoa mong manh bị vùi lấp trong cơn bão tuyết khắc nghiệt. Anh đã từng cố gắng giữ lấy cô nhưng chẳng khác nào trồng hoa trong một môi trường không có sự sống.
Mỗi ngày anh đều mong chờ nụ cười của Y/N mong được cô dành cho anh sự quan tâm như trước nhưng điều đó đã dần phai nhạt theo thời gian mà anh không hề nhận ra.
Ngày hôm đó khi Y/N nói lời chia tay anh không hiểu. Anh không thể nào chấp nhận được sự thật rằng cô đã không còn yêu anh nữa. Cô nói rằng giữa họ đã không còn cảm giác như trước rằng cô không còn cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh.
“Tại sao?” Kiin chỉ có thể thốt lên hai từ duy nhất trong sự tuyệt vọng.
“Em không biết...” Y/N đáp ánh mắt cô không còn sự ấm áp của ngày xưa. Cô tránh ánh nhìn của anh lúng túng như đang cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để diễn tả cảm xúc của mình. “Chỉ là...em không còn cảm thấy như trước nữa. Mọi thứ dường như đã thay đổi.”
Anh lặng người. Cảm giác bão tuyết đang cuốn phăng đi mọi thứ trong lòng anh. Yêu một người quá nhiều hy sinh quá nhiều nhưng rồi nhận lại chỉ là sự lạc lõng.
Một tháng sau khi chia tay Kiin mới dần hiểu ra những gì đã xảy ra. Anh bắt đầu nhận ra rằng tình yêu của họ dù đẹp đến nhường nào cũng không còn là thứ mà Y/N mong muốn.
Tình yêu vốn dĩ luôn tươi đẹp nếu nó không trọn vẹn chẳng qua là do con người mà thôi. Anh đã yêu quá nhiều mong chờ quá nhiều từ Y/N và điều đó đã khiến cô cảm thấy áp lực không thể tiếp tục.
Yêu một người không có nghĩa là luôn có thể giữ người đó bên cạnh mãi mãi. Đôi khi tình yêu không phải là tất cả. Nó cần sự thấu hiểu, sự chia sẻ và đôi khi cần cả khoảng cách. Anh đã nhận ra điều đó quá muộn.
Trong suốt thời gian sau đó anh cố gắng tập trung vào cuộc sống của mình nhưng mọi thứ đều nhuốm màu xám xịt.
Mỗi khi nghĩ về Y/N anh không thể không tự hỏi: “Mình đã sai ở đâu? Làm sao mà mọi thứ lại đổ vỡ như thế?”
Y/N người mà anh đã từng yêu hết lòng giờ đây đã trở thành quá khứ. Nhưng điều khiến anh day dứt hơn cả chính là việc anh không thể hiểu được lý do tại sao tình yêu của họ lại tan vỡ. Một người sẽ hết yêu còn một người thì mãi mãi không hiểu tại sao. Anh chính là người bị bỏ lại với những câu hỏi không có lời giải đáp.
Thời gian trôi qua Kiin bắt đầu nhìn nhận lại mối quan hệ của mình với Y/N. Anh nhận ra rằng, có lẽ cô đã thay đổi từ rất lâu rồi chỉ là anh quá mải mê với tình yêu của mình mà không nhận ra.
Những dấu hiệu của sự mệt mỏi, sự xa cách đã xuất hiện từ trước nhưng anh cứ ngỡ rằng đó chỉ là những khó khăn tạm thời trong tình yêu.
Anh đã từng tin rằng chỉ cần anh yêu cô đủ nhiều mọi thứ sẽ ổn. Nhưng anh đã sai. Tình yêu không chỉ là việc yêu một người bằng cả trái tim mà còn là việc thấu hiểu người đó, chia sẻ và đồng hành cùng nhau qua những thay đổi trong cuộc sống. Và anh đã không làm được điều đó.
Một buổi chiều muộn khi trời bắt đầu se lạnh anh vô tình gặp lại
Y/N. Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng giờ đây cô đã có một cuộc sống mới một người bạn đồng hành mới.
Nhìn thấy cô cười ánh mắt sáng bừng khi nói chuyện với người đàn ông bên cạnh anh chợt nhận ra rằng cô đã thật sự bước tiếp.
Trong khoảnh khắc ấy anh cảm thấy tim mình nặng trĩu. Anh đã từng yêu và được yêu nhưng tiếc là không cùng một người. Yêu một người quá nhiều nhưng cuối cùng lại không thể giữ được người đó bên cạnh.
Mối tình của anh và Y/N giống như cơn bão tuyết dần dần phủ kín những kỷ niệm đẹp để rồi khi cơn bão qua đi chỉ còn lại sự lạnh giá và trống trải.
Đêm hôm đó anh ngồi một mình bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Những cơn gió lạnh thổi qua mang theo những chiếc lá vàng rơi rụng. Anh nhắm mắt lại hình dung lại những khoảnh khắc đẹp đẽ mà họ từng có bên nhau.
Tình yêu vốn dĩ luôn tươi đẹp. Nếu không trọn vẹn chẳng qua là do con người mà thôi. Có lẽ việc Y/N rời đi là điều tốt nhất cho cả hai. Cô đã tìm thấy niềm hạnh phúc mới và anh hiểu rằng mình cũng phải học cách buông bỏ quá khứ để tiếp tục sống.
Anh biết rằng trong cuộc đời sẽ có những tình yêu không bao giờ có lời giải thích rõ ràng. Có những mối quan hệ tan vỡ mà một người sẽ không bao giờ hiểu tại sao. Nhưng điều quan trọng nhất là phải học cách chấp nhận và bước tiếp.
Vài tháng sau anh đã bắt đầu xây dựng lại cuộc sống của mình. Anh dần mở lòng với những người bạn mới và những trải nghiệm mới.
Tuy rằng vết thương trong lòng vẫn chưa hoàn toàn lành lặn nhưng anh đã học được cách nhìn thẳng vào nó mà không còn cảm thấy đau đớn như trước.
Có lẽ Y/N đã đúng. Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng và đôi khi chúng ta phải buông tay một người để tìm thấy hạnh phúc cho chính mình. Anh biết rằng tình yêu sẽ luôn là một phần trong cuộc sống dù rằng tình yêu đó có hoàn hảo hay không.
Một ngày nọ khi anh đang đi dạo trong công viên anh bắt gặp một cặp đôi trẻ đang cười đùa tay trong tay bước đi trên con đường đầy hoa. Nhìn họ anh chợt nhớ đến những tháng ngày đẹp đẽ mà anh và Y/N từng có. Nhưng lần này anh không cảm thấy đau đớn hay tiếc nuối. Thay vào đó anh mỉm cười. Những kỷ niệm đó dù đã qua vẫn là một phần quan trọng trong cuộc đời anh.
Và rồi anh nhận ra rằng tình yêu dù không trọn vẹn vẫn luôn đẹp.
*Note:
Truyện không có thật!
Hoan hỉ hoan hỉ cho mình nếu có chỗ viết không đúng, viết sai.
Chúc các bạn có 1 buổi đọc vui vẻ🙆🙆🙆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com