Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7;

anh không thương em nữa...

câu nói ấy đã ám ảnh jeong jihoon suốt không buông, mấy ngày rồi soohwan không nói gì với nó, ngay cả những ánh nhìn lén lút của em cũng chẳng còn. ngoại trừ khi thi đấu và tập luyện cần trao đổi giao tiếp với nhau ra thì kim soohwan không có dấu hiệu gì là để ý đến jihoon dẫu cho trong mắt mọi người em là một cái đuôi nhỏ luôn bám lấy nó không rời.

soohwan nghĩ nếu em còn ôm hi vọng thì sẽ chỉ nhận lại thất vọng thôi, thay vì đuổi theo một thứ không rõ ràng thì em nên tập trung vào hiện tại vẫn tốt hơn. kim soohwan còn rất nhiều thứ phải làm, em không muốn cảm xúc tiêu cực của em phá hỏng mọi chuyện nên mới quyết định không đối diện với jeong jihoon nữa.

jihoon im lặng, soohwan không nói, cách hành xử này còn khiêm tốn hơn cả một mối quan hệ đồng nghiệp với nhau.

hỏi jihoon có khó chịu không, jihoon đương nhiên bảo có.

hỏi jihoon có hối hận không, jihoon đương nhiên bảo có.

nó nhìn em đang ngồi gật gù một góc ngủ thì rất muốn đi tới đẩy cái đầu nhỏ đó lên vai mình thay vì để em dựa vào bức tường, nhưng nó không đủ dũng khí, chỉ biết từ xa quan sát em như vậy. kim soohwan đang chạy lịch trình cá nhân và của geonboo song song với lịch trình của cả đội nên không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, tranh thủ được lúc nào thì hay lúc ấy.

tuy mệt là vậy nhưng soohwan lại thấy hài lòng, em sẽ không còn khoảng trống để nghĩ đến jihoon nữa, nó cũng sẽ thấy thoải mái hơn, là chuyện tiện cả đôi đường.

sau ngày hôm đó soohwan trở lại với dáng vẻ của mình lúc xưa, thậm chí là có phần lạnh nhạt điềm đạm hơn, em chỉ mở miệng với jihoon khi thật sự cần thiết vì tính chất công việc, nếu không thì hoàn toàn chẳng đả động gì đến nó.

tuy nhiên thay đổi một thói quen là chuyện không hề dễ dàng, có những khoảnh khắc kim soohwan vẫn không ngăn được sự quan tâm trong lòng dành cho jihoon, nhưng bởi vì em che giấu quá tốt nên jihoon không thể nhìn ra đứa trẻ nó yêu thương vẫn luôn nhìn về phía nó dẫu thế nào.

"soohwan, dậy ăn đi em"

kim kiin khẽ lay lay người em.

"em không muốn ăn, em muốn ngủ thôi.."

em lắc đầu, em không đói mà chỉ muốn ngủ thêm để lấy lại năng lượng.

"soohwan, qua đây"

kim geonboo gọi em, soohwan thấy cậu vỗ vỗ vào đùi thì hiểu ý, nhoẻn miệng cười đi tới chỗ geonboo kê đầu lên đùi con gấu tiếp tục ngủ ngon lành, son siwoo nhìn hành động ngô nghê của em thì bật cười, đúng là hết nói nổi trẻ con đang trong giai đoạn trưởng thành mà.

jeong jihoon vẫn là dậm chân tại chỗ.

miền ký ức của quá khứ hiện ra trong đầu nó, jihoon luôn gọi em dậy khi em say giấc nồng, nhường cho em những món ăn ngon khi cả đội quây quần ăn uống, chỉ cần em muốn jihoon sẽ không bao giờ từ chối mọi lời đề nghị từ em, những gì tốt đẹp nhất jihoon đều nghĩ tới em đầu tiên. vậy mà chỉ trong một ngày tồi tệ ấy thôi tất cả đều bị đảo lộn vượt ngoài tầm suy nghĩ của jihoon, nó không hề mong muốn câu chuyện đi theo chiều hướng thế này.

con mèo chẳng thoải mái như em nghĩ, lòng nó cứ chen chúc ngổn ngang thôi.

nó nén một tiếng thở dài, được vài muỗng thì không còn hứng ăn nữa, đậy nắp hộp lại rồi bỏ đi ra ngoài. một người tinh ý và sâu sắc như son siwoo đương nhiên nhìn ra jeong jihoon đang gặp phải chuyện gì. con mèo anh nuôi từ năm 17 tuổi, bây giờ 23 tuổi rồi vẫn không khác gì, suốt ngày nhõng nhẽo với siwoo thôi. có điều jeong jihoon lại vô cùng trưởng thành khi ở cạnh soohwan, mọi thứ jeong jihoon nhận được từ son siwoo ở quá khứ đều dành hết cho đứa nhỏ họ kim, thậm chí sự nuông chiều của jihoon đối với soohwan còn lớn hơn những gì siwoo nghĩ.

kim soohwan đối với jeong jihoon là một điều đặc biệt, bởi vì đặc biệt nên nó mới cẩn trọng như vậy trong từng suy nghĩ, từng cử chỉ với soohwan. nhưng jihoon cũng là lần đầu tiên trải qua cảm giác khác lạ này nên nhất thời không biết phải làm thế nào, để rồi khiến soohwan phải nghĩ ngợi linh tinh mà dần xa cách nó, nhất là khi em cho rằng jeong jihoon không thương em nữa.

em không biết được khi nghe câu nói đó jihoon đã đau lòng ra sao đâu.

giờ thì jeong jihoon đã hiểu cảm giác mong chờ của em rồi, chẳng dễ chịu tí nào cả.

son siwoo theo chân jihoon lên sân thượng, con mèo này vẫn còn thiếu sót trong chuyện làm anh nhưng siwoo tuyệt đối không nghi ngờ về việc yêu thương soohwan của nó, cũng không cho rằng đứa nhỏ họ kim thay đổi. jeong jihoon có thể không thấy được ánh nhìn của soohwan nhưng siwoo thì có, anh đã quan sát hai đứa nhỏ này từ đầu, ngoài mặt tỏ vẻ như không quan tâm thế thôi chứ trong lòng không lúc nào là không để ý.

"anh tin chân thành là chìa khóa tháo gỡ được nút thắt"

jihoon lắng nghe, lời nói của siwoo dẫn dắt nó khi nó đang lạc lối trong việc tìm ra đáp án. con mèo nhìn xa xăm, bản thân dường như chưa từng cảm thấy bày tỏ là chuyện khó khăn đến như vậy cho tới khi gặp kim soohwan, đứa trẻ này quá đỗi quý giá với jeong jihoon, nó không mong muốn em gặp bất cứ tổn thương nào.

nhưng không may rằng chính nó đã tổn thương em, bây giờ đứng trước mặt em nó cũng chẳng còn tự tin nữa rồi.

"quan trọng là cách em đối diện thôi, nói chuyện với soohwan đi"

"thằng bé cần em hơn ai hết"

son siwoo xoa đầu nó, con mèo ngốc nghếch này thương đứa nhỏ họ kim nhiều như vậy, đâu thể chỉ vì một bông hoa héo hon mà từ bỏ cả một khu vườn đã cất công vun trồng. rồi chỗ hoa héo đó sẽ mọc lại, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, rồi jeong jihoon sẽ hiểu rõ được chính mình.

nó mỉm cười gật đầu với siwoo, trong lòng đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

vấn đề nảy sinh từ nó thì tự tay nó phải giải quyết được, chuỗi ngày không thể nói chuyện với em, không thể quan tâm đến em, không thể ôm em đối với jihoon như vậy đã là quá đủ. kim soohwan giận nó cũng được, trách nó cũng được, nó đều sẽ nghe theo em, miễn rằng cả nó và em có thể quay trở về những ngày tháng tốt đẹp ấy.

kim soohwan trốn ở ngoài đợi đến giờ ngủ của jihoon mới dám rón rén mở cửa đi vào, bình thường giờ này con mèo sẽ leo lên giường trùm chăn lại nên soohwan đinh ninh rằng jihoon đã ngủ, em cẩn thận từng bước chân vì sợ nó tỉnh giấc, kim soohwan đến thở cũng không dám thở mạnh.

đèn trong phòng không bật, soohwan không thấy đường đi nên đành dựa vào cảm giác quen thuộc để di chuyển.

jeong jihoon từ phía sau vòng tay qua người em ôm em vào lòng, soohwan giật mình tròn xoe mắt trước cái ôm đột ngột này, cho tới khi hơi ấm từ jihoon bao phủ lấy em thì soohwan mới bừng tỉnh. em khẽ chớp mắt cắn môi đưa tay lên muốn gỡ tay jihoon ra nhưng nó không cho phép, jeong jihoon choàng tay còn lại của mình lên soohwan, cả người em bây giờ được jihoon dùng những nhớ thương ôm gọn trong lòng.

"gọi tên anh đi"

jihoon đặt cằm mình trên vai em, nó nhớ giọng nói dễ thương mang theo yêu chiều của soohwan mỗi khi gọi tên nó.

kim soohwan không còn đường lui nữa rồi, bàn tay vốn muốn dùng để thoát khỏi cái ôm ấm áp này ngược lại đang chạm vào tay của jihoon nhẹ nhàng giữ lấy. soohwan rất dễ mủi lòng, bao nhiêu phiền muộn mà soohwan giữ kín nay đã được jeong jihoon gói ghém hết vào cái ôm này, nó xoa dịu từng tổn thương trong em, đứa nhỏ họ kim chợt nhận ra bản thân em không cần nỗ lực tìm kiếm câu trả lời nữa rồi.

"jihoonie hiong.."

bởi vì jeong jihoon là đáp án của em.

sẽ có lúc nó và em không cùng chung suy nghĩ, sẽ có lúc nó và em khác nhau về cảm xúc, sẽ có lúc nó và em không thể hiểu được nhau, nhưng cũng sẽ có lúc chân thành của nó và dịu dàng của em khoả lấp được mọi khoảng trống tồn tại giữa cả hai.

soohwan nghiêng đầu em chạm vào đầu jihoon, thời gian qua không hề là những ngày soohwan vui vẻ, bản thân vừa muốn tháo gỡ nút thắt vừa không muốn ý nguyện của mình sẽ làm gánh nặng cho jihoon. kim soohwan vẫn còn thấy có lỗi nhiều lắm vì đã thốt ra câu nói ấy, đó cũng là lý do em không đủ dũng cảm để đối mặt với jihoon.

"anh đã rất nhớ em"

jeong jihoon hiện tại rất giống một con mèo, vừa quấn quýt bên em, vừa nỉ non những tâm sự mà lúc trước nó đã không thể nói được. jihoon thật sự rất nhớ em, vô cùng nhớ em, dù có ở bên cạnh thì nỗi nhớ em vẫn không nguôi ngoai.

"ngốc soohwan"

jihoon siết chặt vòng tay, cuối cùng thì nó cũng chiêm nghiệm được cái gọi là gần ngay trước mặt nhưng xa tận chân trời, và nó không bao giờ muốn trải qua điều đó lần nào nữa. kim soohwan chua xót, càng nói càng khiến em day dứt khôn xiết, công việc và lịch trình chồng chéo nhau đã mệt mỏi lắm rồi, vậy mà em còn áp lực lên jihoon chỉ vì những suy nghĩ linh tinh của mình.

đứa nhỏ họ kim xoay người đem hai tay đặt ngang eo jihoon ôm lại nó, em gắt gao giữ lấy jeong jihoon như thể sợ rằng nó sẽ bỏ em mà đi. kim soohwan chẳng biết nên nói gì lúc này để thể hiện hết những cảm xúc của em, bóng tối trong căn phòng nuốt chửng đi từng tảng đá đè nặng lên trái tim soohwan, để lại một jeong jihoon dịu dàng ôm lấy em bằng tất cả chân thành của mình.

"anh chưa từng thôi thương em.."

"một chút cũng chưa từng.."

sau cơn mưa, bầu trời không những sáng mà còn xuất hiện cả cầu vòng.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com