Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.

Bình minh ló dạng trên căn penthouse 12,86 tỷ won. Những tia nắng chiếu qua cửa sổ sát sàn chạm nhẹ lên sườn mặt góc cạnh của vị Jeon thiếu gia. Anh khó khăn mở mắt, chợt phát hiện Mingyu thế mà lại đang nằm cạnh anh, còn ở trong nhà của anh. Chưa kịp bất ngờ thì cơ thể anh đã truyền đến cơn đau dữ dội ở một chỗ rồi dần âm ỉ khắp cơ thể.

Nhớ lại tối qua kịch liệt như thế nào, Wonwoo lại xấu hổ không giấu nổi. Tên kia vậy mà cũng tử tế, còn tắm rửa sạch sẽ với thay drap giường giúp anh, nhưng mà sao lại không mặc quần áo cho anh như thế này, cả bản thân cậu cũng trần như nhộng.

Anh quay sang thì thấy vị giám đốc kia vẫn còn ngủ say, đành vén chăn lén lút đứng dậy. Khổ nỗi chưa kịp đứng vững cả cơ thể anh vô lực lại ngã vào người Mingyu.

Cậu thuận thế ôm anh vào lòng rồi lẩm bẩm bảo đang còn sớm anh ngủ tiếp đi. Wonwoo bối rối cúi mặt gật đầu một cái rúc vào trong ngực cậu tiếp tục ngủ.

Đánh thêm một giấc, lát sau Wonwoo đã ngủ dậy. Lần này thì anh có sức sống hơn lần tỉnh ban nãy, gân cốt hình như cũng đã dẻo dai hơn thì phải. Nhìn lại đồng hồ thì mới biết đã là một giờ chiều chứ không phải chỉ mới một lát.

Lục đục đứng dậy đánh răng rửa mặt. Anh chọn cho mình một chiếc áo phông trắng basic với quần đùi đen cho thoải mái.

Tung tăng xuống phòng bếp định kiếm gì ăn thì Wonwoo chợt thấy dáng vẻ cao lớn đang đứng ở bếp nhà mình. Một lần nữa anh bàng hoàng khi thấy Mingyu vẫn còn ở đây.

Wonwoo đứng như trời trồng ở cầu thang nhìn về phía Mingyu. Cậu cũng đã thấy anh cứ ngẩn ngơ mãi ở đấy thì chạy lại bế anh lên. Wonwoo lớ ngớ không biết vừa xảy ra chuyện gì, cậu nhấc bổng anh trong thoáng chốc làm Wonwoo chưa kịp phản ứng.

Đến lúc định thần lại thì anh đã thấy mình ngồi ở bàn ăn, trước mặt là đĩa bánh Croque Monsieur. Anh không biết cậu nhặt nguyên liệu ở đâu trong nhà anh để mà làm được một đĩa sandwich như này.

"Căn hộ 13 tỷ mà tủ lạnh anh có từng này thôi à."

"Cằn nhằn gì chứ cũng đâu phải nhà cậu."

Mingyu phì cười, mới dậy mà cậu đã chọc cho mèo xù lông rồi. Cậu say sưa nhìn anh hậm hực ăn bữa sáng (trưa), từng miếng cắn nhỏ trông dễ thương hết chỗ nói.

Wonwoo ăn xong không biết ngại mà đưa cho cậu rửa chén. Mingyu không nói gì chỉ dọn dẹp giúp anh. Anh vẫn cứ ngồi lì ở bàn ăn chờ Mingyu làm việc xong. Cậu quay ra thấy anh khoanh chân ngồi, ghé mặt lại thơm má anh một cái rõ kêu, Wonwoo bất ngờ mở to mắt. Anh lại bất động nữa rồi.

Mãi khi Mingyu ngồi đối diện anh, cậu lên tiếng trước mới làm anh hoàn hồn.

"Anh không đi làm sao?"

"Cậu vẫn còn ở nhà tôi sao tôi lại không được."

Mingyu thấy anh cứ cáu gắt với mình thì không ý kiến gì chỉ nhẹ nhàng nói với anh.

"Em muốn hỏi vì lo lắng anh không tiện đi lại, không được ạ?"

Cái kiểu xưng hô quái quỷ gì đây, mặc dù đêm qua được nghe câu xưng "em" và dùng kính ngữ rồi nhưng Wonwoo vẫn không thể nào thích ứng nhanh chóng như vậy được.

"Qua đây ngồi đi." Mingyu vỗ lên đùi cậu rồi ngoắc tay bảo anh sang.

Chả biết ai xui ai khiến mà Wonwoo cũng lững thững đứng dậy sang ghế đệm thịt phía bên kia ngồi.

Cậu vòng tay ôm eo kéo sát anh lại, hôn một cái thật sâu. Nụ hôn đầu ngày như liều thuốc kích thích dopamine được giải phóng.

Lặng lẽ tách hai đôi môi, bốn mắt nhìn nhau như chất chứa cả ngàn lời yêu thương. Hai người trưởng thành chìm trong không khí lãng mạn của một mối quan hệ không tên, mặc dù tình cảm của hai phía đều là từ nơi trái tim đang đập liên hồi kia, nhưng chẳng ai dám vượt qua giới hạn ở hiện tại này.

Bỗng Mingyu vuốt nhẹ sống lưng anh phì cười rồi lên tiếng.

"Anh thật sự không nhớ em là ai sao? Nhưng mà cũng không sao, thế này với em đã là đủ rồi, chỉ cần mỗi ngày cạnh bên anh, em không cần anh phải nhớ bản thân em của quá khứ nữa."

Một câu nói của cậu mà khiến Wonwoo mang đủ loại tâm trạng, câu nói ấy khiến anh sững sờ khi biết anh và cậu đã quen nhau từ trước, nhưng cũng câu nói ấy khiến anh ấm áp con tim khi chính anh mà không phải ai khác là người khiến chàng trai đối diện kia thấy hạnh phúc.

Wonwoo biết rằng bản thân đã thích cậu chàng hội viên này kể từ khi cậu ấy chơi trận polo đầu tiên tại câu lạc bộ.

Lần đầu tiên cái dáng vẻ nam tính của Mingyu trong chiếc áo polo đã khiến Wonwoo bị hớp hồn. Mingyu mới là người làm tôn lên chiếc áo hàng hiệu kia chứ chẳng phải áo xịn làm cậu nổi bật. Bất ngờ và hạnh phúc đầu sáng luôn làm con người ta rung rinh. Wonwoo nào có tâm tư gì mà suy nghĩ về vế đầu tiên nữa, bây giờ lòng anh đang sung sướng tận trời mây rồi.

"Làm ơn thích em được không? Em có tiền, có công ty, có nhà, có xe, còn là hội viên của câu lạc bộ. À đúng rồi, anh còn phải chịu trách nhiệm chuyện đêm qua với em nữa!"

"Mấy thứ đấy tôi cũng có cần gì đến của cậu."

"Anh...anh..."

"Tôi làm sao."

Mingyu mếu mó "Anh mà từ chối em sẽ rút đầu tư cho câu lạc bộ."

Wonwoo phì cười "Thôi đừng, cậu mà ở lại sẽ có đãi ngộ thích đáng."

"Đãi ngộ gì."

"Đãi ngộ ưu tiên nhất từ chủ câu lạc bộ."
Nói xong Wonwoo lại hôn cái chóc vào môi cậu giám đốc.

"Ý gì đây, sao lại miễn cưỡng như vậy, còn xưng hô xa cách như vậy nữa." Đi cùng với đó là giọng điệu uẩn khúc cùng gương mặt như sắp khóc của cậu lại làm anh đỏ mặt bật cười, sao mà đáng yêu chết người thế kia.

Wonwoo lại hôn thêm một lần nữa rồi trêu đùa nói: "Không phải chính cậu là người bảo chỉ cần chịu trách nhiệm đấy sao, cậu còn bảo ở bên cạnh tôi mỗi ngày là được rồi, sao còn phải thêm thích thích nữa."

"Nhưng cũng phải thành tâm vào chứ!" Mingyu lí nhí.

Nhìn thấy khuôn mặt như có thể chảy nước mắt ngay bây giờ của cậu anh lập tức nói lại: "Không phải là thích thôi sao, anh làm được từ lâu rồi."

Lần này đến lượt Mingyu trợn mắt ngờ nghệch. Mặc dù anh không còn nhớ cậu là ai nhưng người anh thích lại là cậu. Định mệnh là một điều diệu kỳ dù có trốn tránh thế nào vẫn đưa hai bàn tay quay trở về nắm chặt lấy nhau.

Anh ấn tượng với cậu chàng giám đốc trẻ tuổi đã đầu tư vào câu lạc bộ ngay từ những ngày đầu thành lập, cậu còn không ngần ngại đăng ký và trở thành hội viên đầu tiên. Ban đầu Wonwoo nghĩ do cậu là người quen của Seungcheol nên mới chi tiền mạnh tay cho một mô hình mới toanh như này.

Khi được chứng kiến sự nam tính quyến rũ trong mỗi trận polo của cậu, anh thật sự đã biết bản thân bị cậu làm cho say nắng. Như thể Mingyu sinh ra là để trở thành một vận động viên polo vậy. Cậu như một kỵ binh với khả năng cưỡi và điều khiển ngựa tài tình. Bắp tay săn chắc mỗi lần vung gậy đánh bóng nhưng đích đến đều là vào trái tim anh khiến nó đập loạn xạ.

Nhưng đó cũng chỉ là phản ứng ấn tượng về ngoại hình. Vấn đề chính là Mingyu luôn hướng về phía anh sau tất cả các hiệp đấu, lần đầu Wonwoo nghĩ đó chỉ là vô tình nhưng những lần tiếp theo cậu luôn nghỉ ngơi ở khoảng cách gần với anh thì anh cũng đủ biết vị giám đốc kia cố tình là cái chắc.

Dù gì thì càng nhìn càng thấy thích, anh cũng chả biết vì sao cậu lại thu hút đến như thế, khiến anh không thể nào đặt tầm mặt ở chỗ không có cậu. Mingyu luôn thể hiện như một quý ông lịch lãm. Cậu tinh tế, luôn bình tĩnh trong mọi trận đấu, không tự cao khi chiến thắng mà cũng chẳng cáu gắt khi thua. Cậu đúng chuẩn là mẫu người đàn ông hoàn hảo với khuôn mặt điềm tĩnh, vừa có nhan sắc, vừa có gia thế, tính tình cũng tốt, ai mà không thích cho được.

Cơ mà cái tên cún con trước mặt này là ai đây, người đàn ông lãnh đạm trước kia đâu rồi, trả lại giám đốc Kim Mingyu trưởng thành lại cho Jeon Wonwoo mau!

Quay lại với người kém tuổi kia, cậu vẫn còn ôm anh ngồi trên đùi, rúc mặt vào lồng ngực anh mà hít lấy hít để, mèo gì mà thơm thơm mùi đào, nghiện không tả được.

Wonwoo cũng chỉ biết cưng chiều người bạn trai mới lên chức này thôi, ai bảo anh cũng thích cậu nhiều như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com