Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18


-o-

Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.. Nhưng không phải như thế!

Tuy cha mẹ hết sức giấu diếm, nhưng cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó đang xảy ra... Cha lúc nào cũng hút thuốc, còn mẹ, nụ cười trên môi càng lúc càng miễn cưỡng.

"Anh...vẫn không được sao?"

"..."

Takemichi dừng lại ở chân cầu thang, im lặng lắng nghe.. đã nửa đêm rồi, cậu định xuống nhà lấy nước, không nghĩ ba mẹ đang ở trong phòng khách nói chuyện.

"Anh, bệnh viện này không phải đã đồng ý rồi sao? Tại sao... lại từ chối chứ?"

"Umh..." Cha thấp giọng trả lời.

"Không phải có mấy bệnh viện nước ngoài đã đồng ý rồi sao?..."

Mẹ chưa nói hết câu đã bị cha ngắt lời. "Tất cả đã thử qua ..."

"Tại sao lại như thế... Em cũng vậy, tất cả trường học đều không nhận em..." âm thanh mệt mỏi của mẹ vang lên.

"Đều do Mikey làm sao?"

Cha không trả lời... Takemichi gục xuống, vô lực ngồi dưới chân cầu thang...

"Mikey là ai... Michi đã làm gì lại khiến nó, khiến nó... Nó rốt cuộc muốn làm gì, Mikey có phải đối với Michi... với Michi.."

Cậu run rẩy, đúng, Mikey không chỉ uy hiếp cậu, mà còn cường bạo cậu!

"Kame... Không được nói vậy, không phải lỗi của Michi... Mặc kệ Mikey muốn làm gì, Michi là con chúng ta, anh và em phải bảo vệ nó."

"Anh, em không trách Michi... Tiền gửi ngân hàng vẫn còn đủ cho gia đình mình sinh hoạt, Mikey không thể làm gì chúng ta được cả đời, coi như anh và em nghỉ hưu luôn vậy."

"Kame, hay chúng ta báo cảnh sát a!"

"Không được, thân thể của Michi... Làm sao có thể báo cảnh sát! Hơn nữa, chúng ta không có bằng chứng! Như vậy chỉ làm hại đến Michi! Không những thế, mọi người sẽ... coi gia đình mình như quái vật."

"Anh chỉ nói vậy thôi mà.. Đều tại anh để Michi ở ký túc xá, aizzzz..."

***

Đúng, là quái vật... Nếu cậu có một cơ thể bình thường, sẽ không xảy ra chuyện này, sẽ không im lặng để mặc người khác ức hiếp...

Tất cả mọi chuyện, đã không thể cứu vãn, nếu như lúc đó cậu cự tuyệt lời đề nghị của thầy hiệu trưởng, hiện tại đã có thể đi học, đã có thể yên ổn mà sống.

Mikey.. Mikey.. Cậu cũng muốn hỏi hắn, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì... Một món đồ chơi... Một phế vật để hắn phát tiết.. hắn muốn gì mà không được? Tại sao cứ phải phá hoại cuộc sống bình thường của cậu...

———

Ngày thứ hai, cả nhà định đi dã ngoại, nhưng Takemichi lại không muốn đi, đành phải nói với cha mẹ là mình khó chịu, kiên quyết không đi, để họ ra ngoài một mình.

Cậu nằm trên giường đến tận chiều, đói bụng, mới xuống lầu hâm lại thức ăn. Mở TV, cũng không có tiết mục gì đặc sắc, nhưng cậu lại cứ vừa ăn vừa nhìn...

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, có đúng hay không là ba mẹ tìm được việc? Cậu vội vàng bắt máy.

"Alo..."

"Bảo bối... Đã lâu không gặp! Nhớ tôi không?"

..Mikey...!!

"Anh làm sao lại có số điện thoại nhà tôi!" Biết rõ hắn không có ở bên, nhưng cậu vẫn sợ hãi nhìn xung quanh.

"Tôi không chỉ biết số điện thoại của em, còn biết ba mẹ em không có nhà...a, là đi dã ngoại trên núi đúng không a!"

"Anh muốn gì?!" Takemichi gào lên, Cậu thực sự không thể chịu nổi nữa rồi.

"Em nói xem a!" Thanh âm hắn càng lúc càng trầm xuống

"Tôi vốn nghĩ 'bà và Naoto' sẽ khiến em quay lại, không ngờ bảo bối lại nhẫn tâm bỏ mặc họ.. Không biết, nếu đổi lại là ba mẹ của em, em sẽ làm gì? Bảo bối!"

"Anh điên rồi... Điên... Điên rồi..." Cậu gào lên.

Tiếng cười lãnh khốc của hắn truyền đến qua điện thoại

"Bảo bối, em đừng kích động nữa! A... Cha mẹ em đang leo núi, em nói xem, bùn đất trơn như vậy, bọn họ có thể hay không trượt chân rơi xuống ..."

"Anh..." Hắn ám chỉ cái gì

" Anh muốn gì.. Anh muốn làm cái gì..." Cậu hoảng loạn gào lên.

"Tôi không muốn làm gì.., bảo bối, trên núi không khí quả thật trong trẻo, tiếc là rất ít người qua lại, dù có người rơi xuống, e là cứu không được a ! Mà tôi lại có vài 'người bạn' đang chờ sẵn ở đó, em nói xem, cha mẹ em có nên gặp họ hay không? Thật là khó xử a!"

Máu trong người gần như đông lại, hắn đang điên cuồng nói cái gì !

"Anh đừng làm càn, sẽ vào tù đấy!" Cậu oán hận nói lớn, tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

"Ngồi tù? Em đùa vui thật đó, bảo bối!" Hắn cười châm biếm

"Em không biết sao? Chỉ cần có tiền là đủ ... Bảo bối, em quá ngây thơ rồi"

Từng tiếng từng tiếng 'bảo bối' làm thân thể cậu càng lúc càng run rẩy. Lời nói hắn vô cùng uy hiếp !

"Anh rốt cuộc muốn cái gì... Tại sao lại là tôi chứ!" Cậu nức nở, nước mắt cũng muốn chảy ra..

"Anh buông tha tôi đi..."

Mikey lạnh giọng " Em là sủng vật của tôi, tôi muốn thế nào thì thế đó! Em dám trốn đi, còn dám bảo tôi thả em ! Bảo bối, không muốn sống nữa sao?"

"..."

"Đi ra ngoài, xe đang chờ. Nếu không, tin tức trên báo ngày mai sẽ có hai vợ chồng vô ý gặp tai nạn trên núi! Suy nghĩ cho kỹ, tôi có thể làm mọi chuyện, đừng tự mình chuốc lấy bất hạnh."

Hắn nói rất chậm, mỗi chữ đều rất rõ ràng bên tai cậu..

"...Còn có, bảo bối, có biết là đã lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi rồi không? Tôi không muốn chuyện này lại tiếp tục tái phạm, chỉ sợ bảo bối lúc đó sẽ không chịu nổi sự trừng phạt của tôi..."

Takemichi im lặng, đầu óc như muốn vỡ ra.

"Hiểu rõ rồi chứ, một tiếng sau xe sẽ chạy..a, cha mẹ em đã lên đỉnh núi rồi..., tôi đợi câu trả lời của em đó".

Một tiếng nữa, nếu như mình không đi, hắn thực sự sẽ làm hại cha mẹ mình sao? Sẽ không, nhất định hắn chỉ dọa mình thôi, sẽ không đâu, nhưng,... Mikey điên loạn thế này, hắn nói làm là sẽ làm. Không, nếu như cậu ra ngoài, hắn sẽ không buông tha cậu.. cậu nhìn đồng hồ, mạch máu như căng ra trong lồng ngực.

Đến phút cuối cùng, cậu ngừng suy nghĩ... Anh thắng rồi, Mikey!

Cậu đi ra ngoài, một chiếc xe đen bóng có rèm che đang chờ sẵn. Khi cậu vừa đóng cửa nhà lại, cửa xe liền mở ra, Mikey ngồi bên trong cười đến sảng khoái, hắn bước ra khỏi xe, vươn tay.

"Bảo bối, tôi biết em sẽ đến!"

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com