PN 4
-o-
Đến tận tối ngày thứ ba Takemichi mới quyết định xong.
Cậu biết, lúc này nếu cậu bỏ đứa nhỏ đi thì tương lai một ngày nào đó cậu sẽ hối hận. Nên cho dù lòng vẫn còn hoang mang nhưng cậu quyết định sẽ giữ lại đứa con này.
Khi cậu nói cho Mikey, hắn cười và nói nhất định sẽ toàn tâm chăm sóc đứa trẻ cùng cậu!
Từ đó cậu bắt đầu cuộc sống ngày ngày ăn ngủ, đầu bếp được Mikey căn dặn rất kĩ càng, hắn ở nhà cũng lâu hơn, thời gian cứ thế yên ổn trôi đi.
Một tháng sau, bụng Takemichi cũng đã hơi nhô ra, cũng may bây giờ là cuối năm, quần áo mặc dày nên cũng không nhìn thấy gì, nhưng cậu vẫn biết, quần áo cũng sẽ có ngày không còn che dấu được nữa.
Càng nghĩ càng khiến cậu thêm thấp thỏm, nếu lỡ Kan thấy kỳ quái hỏi, cậu không biết phải trả lời nó ra sao?!
Nghĩ nghĩ, cậu đành hướng Mikey hỏi, hắn chỉ cười nói không sao. Lúc đó Takemichi rất kích động, cậu làm sao có thể thương tổn Kan, nếu như nó biết nó là do cậu, một thứ quái vật bất nam bất nữ sinh ra thì làm sao có thể chịu nổi.
Sau đó Mikey khuyên cậu đừng suy nghĩ nữa, hắn sẽ tìm cách. Nghe được lời hứa chắc chắn của hắn, cậu cũng đành nhủ với lòng mình sẽ không sao đi.
***
Lại một tháng nữa trôi qua, đứa nhỏ trong bụng cũng đã được bốn tháng, áo khoác rộng thùng thình miễn cưỡng mới có thể che được hình dạng của nó.
Có điều sức lực cậu ngày càng giảm, Kan đôi khi lại trách cậu dạo này ít chơi với nó, rồi lại làm nũng lăn qua lăn lại, bị Mikey bắt gặp, lôi đến thư phòng nói chuyện, lúc đi ra thì quả thực rất ngoan.
Bởi vì cậu luôn nằm trên giường, nên Mikey liền gọi bác sĩ tới, kết quả kiểm tra cũng không có vấn đề gì, nhưng bác sĩ nói cậu cứ nằm trên giường mãi cũng không nên, phải vận động nhiều mới tốt cho sức khỏe.
Từ đó về sau, không để ý Takemichi phản đối thế nào, Mikey mỗi ngày đều ép buộc cậu ra ngoài đi lại. Có điều hắn lại đi theo làm cậu mất tự nhiên, không những thế nhất định còn phải nắm tay cậu, nói sợ cậu có gì bất cẩn.
Takemichi đương nhiên là không muốn, nhưng nếu còn nói tiếp thì thể nào hắn cũng nói đó là trách nhiệm của hắn. Lúc này cậu đành cảm thán sao da mặt Mikey lại dày như thế.
Một thời gian sau, Emma đến, lúc vừa nghe tin này, cậu đầu tiên là vui vẻ, sau nghĩ lại sao có thể đem bộ dạng hiện tại ra mà đối mặt với cô ta được a!
Nhìn vẻ khó xử của cậu, Mikey nói: "Chị ấy tới đây để chăm sóc Kan, anh biết bây giờ em ở nhà ngại gặp Kan, nên gọi chị ấy tới ở cùng Kan một thời gian. Anh biết em ngại, nhưng Kan rồi cũng lớn lên, chị hai cũng không phải người ngoài, nên nhờ chị ấy là thích hợp nhất!"
Takemichi vốn định mở miệng nói, lại bị Mikey dội ngược trở lại. Sau đó Emma cũng không gặp cậu mà trực tiếp đưa Kan đi, chỉ gọi điện thoại thông báo, cậu biết Emma sợ cậu xấu hổ.
Mấy ngày sau đó, cậu vẫn tiếp tục ở chung với Mikey, bởi vì cơ thể cậu nên thái độ Mikey đối với cậu nhu hòa đến mức không thể ngờ được.
Mikey cũng đã nói tuyệt đối sẽ không đụng đến cậu nên cậu cũng yên tâm.
Tuy trong lòng cậu dù có yên tâm nhưng vẫn có điểm quái dị, năm cũng sắp hết, đáng lẽ lúc này phải là lúc cả nhà cùng đoàn tụ với nhau. Cậu vừa buồn vì không được đón năm mới với Kan, vừa nhớ đến cha mẹ vốn tưởng cậu đã chết mà cắt đứt quan hệ.
———
Đêm giao thừa đến, Mikey đưa cho cậu một cái áo khoác thật rộng nói: "Được rồi, như thế thì nếu không đụng vào sẽ không phát hiện đâu!"
Takemichi nghi hoặc nhìn hắn.
"Lát nữa chị hai cùng Kan sẽ đến đây cùng đón năm mới, như vậy không cần lo Kan sẽ phát hiện!" Mikey vừa giúp cậu chỉnh cổ áo vừa nói.
"......" Lúc này cậu thật rất cảm kích hắn.
Do dự một lúc, Takemichi quyết định cảm ơn hắn: "Cám ơn!"
"......" Mikey cười cười, đỡ cậu ngồi xuống.
Thật sự rất nhớ Kan, vừa nhìn đồng hồ, cậu vừa tức vì không thể làm cho nó chạy nhanh lên một chút.
Rốt cuộc chờ không được nữa, tiếng chuông cửa liền vang lên, cậu đứng dậy đi chưa được mấy bước thì Kan đã chạy ù tới.
Takemichi theo thói quen cũng vươn tay ôm nó. Nhưng Mikey vừa lúc kéo nó ra, nói: "Ba ba con khó chịu, không được ôm!"
Lúc này cậu mới nhớ tới bụng mình nếu bị Kan ôm lấy sẽ phát hiện ra, ngẩng đầu lên, Emma vẻ mặt hăng hái nhìn cậu, cậu xấu hổ cúi đầu.
Mikey giống như phát hiện cậu ngượng ngùng, đối Emma nói: "Ở ngoài cửa làm cái gì, vào đi, chuẩn bị ăn nào!"
"Được được...." Emma hướng Takemichi cười cười, sau đó tiếp nhận Kan trong tay Mikey đi vào.
Tối đó là buổi tối vui nhất của cậu, cậu ăn không ít thứ!
Không biết bọn họ giải thích cho Kan thế nào, ngày hôm sau Kan cũng không nháo không khóc ngoan ngoãn theo Emma trở về. Mikey nói, cái đó gọi là trưởng thành!
Lúc Emma còn ở lại, Takemichi vốn định cùng cô ta nói chuyện, nhưng chưa kịp ra ngoài đã bị Mikey chặn lại. Hắn cường điệu hóa nói như thế không tốt cho cơ thể, cậu chỉ còn biết phẫn nộ đi vào.
Lúc Mikey đóng cửa, cậu liền cảm thấy có chút khó chịu, không phải ở bụng, dường như là có chút không tự nhiên ở ngực.
Mikey hắn.....đối với đứa con này thật tốt. Nếu hắn đã thích trẻ con như thế thì hắn nên kết hôn sinh vài đứa mới đúng!
———
Sau khi Kan đi rồi, Mikey bắt đầu đi làm lại. Hôm nay cậu cũng nhàn rỗi, không có việc gì làm, nhớ Mikey dặn cậu nên ở trong phòng đi đi lại lại, vận động cơ thể, nghĩ nếu dọn dẹp phòng ốc sơ sơ cũng không sao đi, còn gian ngoài thì đã có hạ nhân.
Động tác quả nhiên chậm chạp hơn trước rất nhiều, cũng may thời gian không gấp, nên cậu cũng từ từ làm.
Đến khi dọn dẹp phòng ngủ của mình xong, thì cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, nghĩ nghĩ có nên giúp Mikey dọn dẹp sơ qua không!... nghĩ lại, dù sao Mikey cũng là người tôn trọng chủ nghĩa cá nhân, giờ đi vào cũng không tốt lắm!
"!" Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu lắng nghe, phát hiện âm thanh đó là từ phòng Mikey truyền đến.
Phân vân không biết có nên vào hay không, bởi vì cậu biết phòng Mikey chưa bao giờ khóa cửa.
Vốn cũng định tôn trọng riêng tư của Mikey, có điều lỡ như ai đó gọi có việc gấp thì sao! Vì thế, Takemchi đẩy cửa đi vào.
Phòng của Mikey thật giống như con người hắn, toát lên vẻ kiêu ngạo, à không, nếu là hiện tại thì phải là trầm ổn mới đúng. Nói đúng hơn thì căn phòng này so với trước đây thật giống nhau.
Ngay khi vừa bước vào, tiếng chuông liền dừng lại, vất vả lắm mới tìm ra chỗ để chiếc điện thoại.
Vừa định cầm điện thoại lên xem thử ai gọi, nhưng lại bấm nhầm thành xem tin nhắn mới đến, "Mikey, anh dạo này làm gì thế, sao không gọi điện cho người ta! Anh biết người ta nhớ anh rất nhiều a — Yuri"
Cậu cảm thấy hối hận vì đã đi vào, đáng lẽ nếu sợ việc gấp thì phải gọi đến công ty báo cho hắn a!
Vì thế Takemichi để di động lại vị trí cũ, mong Mikey khi về sẽ không phát hiện ra cậu đã đụng vào nó.
Mệt mỏi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, quay về phòng của mình.
"Mình đúng là ngốc mà....." Mikey tới bây giờ đối với phụ nữ vẫn là bình thường a, tại sao mình lại quên mất chứ.
Đã quyết định phải quên đi chuyện vừa rồi, nhưng trong đầu cậu lại cứ liên tục nhớ đến, người con gái tên Yuri kia, cô ta cùng Mikey là gì....
Thế nên Mikey mới nói tuyệt đối sẽ không đụng đến mình?! Chẳng lẽ là do bụng mình, hắn mới không liên lạc lại cho cô ta...
Một lát sau.
"Bụng đau quá!" Takemichi ấn ấn bụng: "Đau quá!"
Leo lên giường, đắp kín chăn lại: "Phải nghỉ ngơi thôi, chắc là vận động nhiều nên mệt" nói xong liền ngủ một giấc tới tận trưa.
------
Khi Mikey trở về cậu mới thức dậy: "Sao lại còn ngủ thế này không lẽ ngủ từ hôm qua đến giờ sao? Vậy không tốt đâu! Ngủ lâu quá sẽ không tốt cho cơ thể, dậy đi nào, chuẩn bị ăn cơm" Mikey nói xong liền xốc chăn lên.
"....." Mikey ngây ngẩn cả người.
Takemichi thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại, hóa ra trên người cậu vẫn còn đang mặc áo ngủ.
"Sáng nay đã định thay, nhưng lại thấy hơi mệt, nên......" Cậu còn chưa giải thích xong, đã bị hắn ngắt lời.
"Như thế cũng không tốt, mặc thế ngủ dậy nhất định bị cảm, giờ là mùa đông."
Takemichi càng nghe càng thấy phiền toái, ngực bỗng nổi lên một trận buồn bực, Mikey ôn nhu như thế làm gì.
"Anh không cần nói nữa! tôi biết tôi làm cái gì cũng sai! tôi biết anh quan tâm thứ trong bụng tôi! Anh yên tâm đi, nó sẽ không sao hết! sẽ không có vấn đề gì!" Cậu cất cao thanh âm hướng Mikey nói.
Nghe xong, Mikey liền tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cậu. Đừng nói là hắn, ngay cả cậu cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ phản kháng hét to như thế này.
"Xin lỗi, tôi đang không vui!"
"Không sao. Bác sĩ cũng nói rồi, tính em bây giờ dễ nổi nóng lắm!" Mikey bày ra bộ dáng đã hiểu.
"Vậy nên anh mới ôn nhu như thế?" Takemichi bật hỏi.
Mikey ngẩn ra, nhưng sau đó liền nói: "Không phải!.....nếu em đã hỏi như thế chắc là chưa hiểu rồi, không sao, sau này sẽ hiểu, nhất định một ngày nào đó sẽ hiểu được!... nhưng mà nghe em hỏi thật vui, như vậy chứng tỏ quan hệ chúng ta đã cải thiện nhiều rồi!"
Mikey nói xong, cầm lấy áo khoác bên cạnh phủ thêm cho Takemichi, sau đó nắm tay, chuẩn bị đưa cậu xuống lầu. Cậu giật tay ra tránh hắn!
"Em hôm nay làm sao thế?" Mikey thở dài hỏi.
"....Không biết! Chỉ là bụng đau quá, rất đau.....rất đau!" Takemichi cúi đầu nói.
Mikey ngay lập tức liền khẩn trương đỡ cậu ngồi xuống, sau đó với lấy điện thoại đầu giường chuẩn bị bấm số!
"Không, không cần đâu!" Cậu giữ tay hắn lại.
"Thực ra cũng không phải đau bụng mà, chỉ là....nói chung tôi không biết nói như thế nào, nhưng không cần gọi bác sĩ! Tôi không sao đâu"
"Nhưng sắc mặt em không được tốt lắm." Mikey nhìn cậu.
"Không sao đâu! Ngồi một chút là tốt rồi"
Nghe thế Mikey buông điện thoại xuống, ngồi bên cạnh cậu, hai người đều không nói gì, bầu không khí yên lặng đến trầm mặc!
Dần dần, Takemichi cũng thả lỏng cơ thể, xem ra cơn đau này là do áp lực khi cậu suy nghĩ lung tung thôi! Không khí tịch mịch trong phòng cũng dần được tiếng hít thở đều đều xua tan.
"Giờ tốt rồi." Cậu cười cười nói.
"Nhưng buổi chiều cũng nên để cho bác sĩ qua khám sơ qua!"
"Anh quan tâm đứa nhỏ này vậy sao?" Takemichi nắm chặt tay, ngay cả bản thân cũng không biết tại sao lại hỏi như vậy.
"Anh cũng lo lắng cho em nữa!" Mikey nâng cằm cậu khiến đôi mắt còn đang buông xuống phải ngẩng lên. Khuôn mặt hắn bỗng lướt qua, làm cậu không khỏi nhìn đi hướng khác.
"....." Mikey thoáng hiện lên vẻ không thoải mái.
"Này, anh phải đi làm sao?"
Mikey đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt khó coi của hắn cũng tiêu tan: "Không, anh ở nhà bồi em. Dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng!"
Nghe hắn nói xong, ngọn lửa trong ngực cậu như được nước mưa dội sạch!
Kiểm tra cũng không khác bình thường bao nhiêu, thi thoảng Takemichi lại lén liếc về phía Mikey, hắn vẫn ngồi bên cạnh chăm chú theo dõi động tác của bác sĩ, giống như không phát hiện ra hướng nhìn của cậu.
Sau một lúc, bác sĩ thông báo đã kiểm tra xong, Mikey liền đối cậu mỉm cười, khiến cậu không khỏi giật mình một cái.
"Không có việc gì, thả lỏng đi....tất cả đều bình thường."
Nửa câu đầu là nói với cậu, còn nửa câu sau là thông báo cho Mikey.
Mikey gật đầu tỏ ý đã biết.
"Kiểm tra xong cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi một chút đi, khi nào muốn dậy thì anh đỡ!" Mikey nói.
"......" Cậu nhìn về phía Mikey đang chuẩn bị rời đi, tay không kiềm được vươn ra bắt lấy góc áo hắn, chờ cậu buông tay ra, phía dưới vạt áo âu phục sang trọng đã bị nắm thành một mảnh nhăn nhúm rồi.
"Xin lỗi!" Takemichi cuống quýt xin lỗi hắn, y phục này chắc là rất mắc, như thế nào lại nắm chặt thế chứ.
"Không sao." Mikey ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu nói: "Có chuyện gì muốn nói sao?"
"Kia, anh ở đây một lát đi!" Sau một hồi do dự, cậu nói.
"Tại sao?" Mikey hỏi.
"Em không phải là không thích anh ở quá gần em sao?"
Takemichi có chút không ngờ Mikey lại hỏi thẳng như thế, nhất thời tìm không được lý do, "....."
"A, chắc là do cả ngày hôm nay không được thoải mái, nên giờ muốn có người ở gần đúng không?" Trầm mặc một lúc sau, Mikey mở miệng nói trước.
"Đúng, đúng thế a!" Cậu gật đầu liên tục.
Mikey đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cậu, nhưng cái ôm cũng chỉ trong nháy mắt, cái ôm hời hợt, cái ôm như chưa hề có!
"Tốt quá! Em nghĩ đến anh thật tốt quá.....khi nào còn cần thì cứ gọi anh!" Mikey hào sảng nói.
Mặt cậu có chút nóng, vội quay đi.
"Anh cũng mệt quá, có thể nằm nghỉ bên cạnh em không?" Mikey đưa mặt tới gần nói.
"...." chuyện này.....
"Em vẫn không tin anh sao? Nếu không được em đồng ý thì anh sẽ không làm bất cứ việc gì trái ý em! Anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi."
Nhìn bộ dáng trông có vẻ thành thực của Mikey, Takemichi do dự một lát rồi cũng chậm rãi gật đầu.
Sau đó Mikey thở dài một tiếng, giống như vừa hoàn thành một việc gì đó rất vất vả vậy. Nhìn bộ dáng thật sự mệt mỏi của hắn, cậu cũng yên tâm mà nhắm mắt.
Mikey nhìn về phía người đang nằm bên cạnh, hắn say sưa ngắm, trong lòng nhịn không được cứ muốn chạm vào, chỉ là lý trí của hắn lại giúp hắn kịp thời thu tay lại.
Hôm nay là ngày may mắn của hắn a?
Lúc thấy Michi nổi giận, nhìn thế nào cũng giống đứa trẻ đang làm nũng không được mà cáu kỉnh.
Sau lại nghe được yêu cầu đó, Mikey cười khúc khích, đến giờ hắn vẫn chưa tin được, nhưng cảm giác có người bên cạnh lúc này thật không phải là ảo giác.
Mình cũng thật dũng cảm, biết tận dụng cơ hội mà đưa ra yêu cầu. Tuy rằng Mikey cũng không hiểu vì sao Michi lại thay đổi thái độ như thế, nhưng chỉ nghĩ đến việc cuối cùng cũng có ngày này, ngày hắn có thể quang minh chính đại nằm cạnh cậu ấy mà không phải lo lắng gì, chỉ thế thôi cũng làm hắn cười trộm không ngớt!
"Ai nha! Hôm nay đúng là may mắn mà!"
***
Đến khi Mikey nghỉ một lát rồi tỉnh dậy, người bên cạnh vẫn còn ngủ say. Mikey nhìn thấy, quả thực không nỡ đánh thức cậu dậy. Hơi nâng người dậy, Mikey lặng lẽ quan sát cậu.
Takemichi ngủ thật say, hai cánh môi cứ khép mở, nhẹ nhàng hô hấp..... Mikey chậm rãi cúi đầu, sau đó nhắm ngay mục tiêu hôn xuống.
Cảm thụ xúc giác mềm mại đã lâu chưa từng nếm lại!
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com