Chương 5
Đang chăm chú buôn chuyện phiếm, thì đâu ra một bàn tay nắm lấy cổ áo tôi không hề thương hoa tiếc ngọc mà kéo mạnh, giọng lười biếng cất lên - "Nói gì mà lắm vậy, muộn rồi đấy về nhanh đi cơm trưa đang đợi."
Hôm nay mẹ có hứa sẽ làm món thịt nướng, món đó đỉnh lắm luôn miếng thịt mềm mọng nước chấm cùng nước sốt chua ngọt là ngon bá cháy luôn, nghĩ thôi nước rãi như muốn chảy ra ngoài.
Tôi hoàn hồn theo bản năng đưa tay lên lau miệng, đang định bước đi thì Thế Anh lại ngoảng đầu lại nhìn về phía Hải Anh và Hải Nam, mỉm cười như chuẩn bị làm điều xấu - "À đúng rồi tối nay con Ly nó tự tay vào bếp nấu ăn chúng mày nhớ qua nhá!."
Đúng là đầu óc cá vàng mà, suýt thì quên mất vụ này may là có Thế Anh nhắc.
Tôi hứng khởi nhiệt tình phổ cập - "Đúng rồi, tối nay các em sẽ được thưởng thức mỹ vị nhân gian trăm năm có một do đầu bếp Mr.Ly làm!."
Hải Anh sau khi ngơ ngác thì phản ứng đầu tiên là lôi điện thoại ra bấm vội vào một số, tay run rẩy giọng lo lắng - "Dì ơi còn thuốc chống tiêu chảy không ạ!, tí nữa cháu qua lấy."
Điện thoại tắt, nó vuốt ngực như tự trấn an, gượng cười gật đầu đồng ý - "Vâng, nhất định em sẽ qua mà."
Con bạn này đã bị ông anh tôi hút hồn rồi, chủ yếu đồng ý là vì muốn gặp Thế Anh nhiều hơn chứ có vì tôi đâu.
Ngao ngán nhìn nhỏ bạn rồi lại đem đôi mắt long lanh nhìn vị khách cuối cùng vẫn do dự chưa lên tiếng.
Như nhận được tin hiệu, Hải Nam nhìn với vẻ khiếp sợ, tay với qua dựt ống tay áo của Hải Anh - "Tao nữa, mua cho tao 1 lọ ....à không tao phải hai lọ!."
Gì đây mất niềm tin vào nhau thế cơ à, ánh mắt bất lực lườm chúng nó một cái đầy trìu mến, dù là lần đầu nấu nhưng cũng không đến nỗi đấy chứ.
Đã xong nhiệm vụ, Thế Anh ngạo nghễ bước đi trước tôi đành phải chạy theo lúc đi còn không quên nhắc nhở có chút đe dọa - "Thôi tao về đây!, tối đứa nào mà dám trốn thì biết tay tao..!"
Tôi đi cùng Thế Anh về, xuất quãng đường chí chóe nhau inh ỏi lên.
Mấu chốt vấn đề từ nãy giờ là gì, không hiểu nổi bọn học giỏi thường nghĩ cái gì nữa.
Thế Anh thở dài ánh mắt kiên định quay sang tôi - "Hay mày suy nghĩ lại đi, tối để tao nấu cho."
Biết ngay mà, nhưng làm sao tôi còn chưa ra trận đã từ bỏ rồi - "Không, tối nay để tao."
Lời vừa dứt Thế Anh như bị chó đuổi mà đi nhanh gọi là chạy cũng không sai.
"Mày đi từ từ thôi xem nào."
Nó lắc đầu giọng nghiêm trọng, như ắp đưa ra một quyết định quan trong trong cuộc đời.
"Không tao phải về nhanh, để mua thuốc nhỡ nó hết."
Tôi tức suýt đạp cho nó một phát.
Nhưng mà hình như trời cũng muốn tôi từ bỏ, đáng ra tối nay tôi không có lịch đi học múa nhưng thật bất ngờ là tối nay tôi phải đi học bù, bữa tối đành phải nhờ mẹ tôi vậy.
Bọn nó đã sang từ lúc 2h chiều rồi nghe tin tôi không nấu ăn được mà tụi nó vui như mở hội.
Tôi sợ đi tối về gặp ma nên không dám đi một mình, nhờ anh trai đi cùng thì lại làm lỡ thời giờ tán tỉnh của Hải Anh lên đành thôi, tôi liền bảo Hải Nam đi cùng.
"Ê Hải Nam mày đi học múa cùng tao không?."
Không cần giây suy nghĩ nào, nó từ chối thẳng luôn - "Tao là con trai đi theo mày làm gì."
Mẹ thằng này hôm nay còn bày đặt từ chối tôi chứ, tại hôm nay muốn tạo cơ hội cho con bạn trời đánh của tôi được ở cùng Thế Anh nên tôi mới nhờ đến nó thôi.
"Ở đây hơi bị nhiều gái xinh ...hầy thôi vậy bạn không muốn đi thì thôi."
Thái độ của Hải Nam liền quay ngoắt 180 độ, lật còn nhanh hơn là lật sách.
Hải Nam liền tươi như hoa, phủ nhận ngay vừa rồi không phải nó nói vậy - "Đấy là đứa khác sẽ nói thế, còn tao thì sao lỡ để mày đi đêm hôm một mình được".
"Mình đi thôi kẻo muộn nhỉ."
Lúc tôi vào học múa thì Hải Nam liền đứng ngoài cửa ngoan ngoãn chờ, thỉnh thoảng còn ngó đầu vào xem rồi chụp gì đó, do bị lỡ mất một buổi học nên hôm nay cường độ tập tăng gấp đôi, phải đến tận 7h mới ra về.
Tôi đem vẻ mặt mệt mỏi ra ngoài.
"Để bạn tôi chờ lâu rồi!."
Nó chỉ ừm rồi cứ dán mắt vào điện thoại cười tủm tỉm, lúc sau mới lên tiếng, khoác vai tôi như những người anh em.
"Nhìn cái tướng mạo đàn ông của mày thế này....mà múa cũng dẻo phết!."
Không biết là nó đang khen hay chê nữa, tôi dần đi chậm lại, tập cả buổi chiều đến tận giờ bảo không đâu chân là điêu, thấy tôi cứ mãi đi sau nó mới bước lại.
"Bảo mày là rùa đúng là không sai mà."
Rồi nó liền quay lưng lại quỳ một chân xuống.
"Nào rùa chậm chạp lên đây tao cõng."
Tôi lên luôn chứ, từ chối ý tốt làm gì , dù không phải là lần đầu nó cõng tôi nhưng không hiểu sao mỗi lần gần sát nó thế này tim tôi bỗng đạp nhanh, tôi liền ôm chặt tay vào cổ nó.
"Mày cõng đàng hoàng vào .... tao mà ngã là mày tự chịu trách nhiệm đấy.!"
Nó liền siết chặt tay trên chân tôi như thắt dây an toàn vậy.
"Rồi rồi, nhím không để rùa ngã đâu."
Ừm cái tên nhím này của cậu ta là do tôi đặt đấy, do mỗi khi vào mùa đông, cứ tôi vô tình chạm vào người nó là lại bị giật điện nên tôi gọi nó là nhím.
Vừa vào tới nhà, nó từ từ hạ tôi xuống rồi tự bóp tay mình, than vãn là tôi dạo này béo như lợn, tôi liền mặc kệ cậu ta nói nhảm mà bước vào bếp.
"Mẹ ơi có gì ăn chưa?. "
Mẹ thì không thấy đâu nhưng đập thẳng vào mắt tôi là đôi chim di Thế Anh và Hải Anh đang dính lấy nhau, thấy tao Hải Anh liền chạy lại kéo tôi ngồi xuống bàn ăn.
"Về rồi à, mau nếm thử tay nghề của anh mày đi, đỉnh cực luôn."
Tôi ăn đồ nó nấu suốt rồi cũng không ngon như lời Hải Anh tâng bốc.
Tôi đang định nếm thử thì đầu đũa đột nhiên bị giữ lại, là Hải Nam, cậu ta liền cười nham hiểm.
"Tao tưởng là rùa thì phải ăn rau chứ ....gắp thịt làm gì"
Tôi đã cố nhịn không đấm cho nó một phát, do tôi không còn sức nữa rồi.
"Biến đi đồ nhím này!."
--------------------
Vote đi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com