Phần 8
"Sai cũng đã sai rồi, coi như đây là quá trình tích cóp kinh nghiệm phong phú..."
Triều An sẽ gật đầu đồng ý nếu anh không vô tình nhìn ba nói xong câu đó cười mỉm, ba đang cười nhạo anh, kinh nghiệm phong phú bao gồm tính luôn cả... ăn đòn trong đó ! vừa cảm thấy nhẹ nhõm, ba đùa giỡn đồng nghĩa ba tha thứ lại thật mau nhấc lên thấp thỏm cùng sợ hãi khi ba lần nữa cầm roi lên, cố gắng trấn định cách mấy cũng không che dấu được
Trên người qua 1 màn hỏi tội đã lằn ngang lằn dọc, tiêu hao hết 1 phần thể lực, dứt khoát chọn cách nửa người trên nằm lên bàn cho chắc chắn và thoải mái hơn chỉ chống đỡ bằng 2 tay, lo lắng mình chịu đau không nổi mà hụt tay đập mặt xuống thì nguy, lo xa vẫn tốt hơn, ba mới dạy như vậy ! anh biết hình ảnh này phi thường không thể miêu tả, nhưng không có ai khác, anh da mặt dày, ngày xưa ba còn tắm cho, bây giờ chỉ là nâng... mông cho ba đánh, không có gì đáng ầm ĩ !
Chát ~... ưm... đau
Triều An tư tưởng vững vàng, không sợ... roi mây cho đến khi mông truyền đến mãnh liệt đau đơn, ba hết giận, anh không cần cẩn thận giữ kẽ, đau thì kêu đau... nhưng tuyệt đối giữ nguyên hình thế, không xê dịch mảy may vị trí, kiệt lực ức chế ý nghĩ né người, thừa nhận trọn vẹn nghiêm khắc trách phạt
1 lằn lại 1 lằn hiện ra, mông càng lúc càng thêm đau, anh muốn yếu đuối xin tha lại sợ ba ghét bỏ, cố nhẫn qua từng roi 1...
Roi vòng đi vòng lại, mông che kín dấu roi mà Triều An mồ hôi đầy đầu, hô hấp hỗn loạn, chân đã không còn vững vàng như ban đầu vẫn cố giữ mông đúng tầm đánh của ba
Ba thấy con mặt nhăn đến xấu, ngoài hít hà hô đau ra không có nửa điểm cầu cạnh xin tha, không phải ra ngoài ăn thua đủ, về nhà lại ngốc như vậy, mềm lòng...
Roi dừng, Triều An thả lỏng hết chống đỡ nổi, nằm bẹp xuống bàn há miệng thở, chân không căng cứng, tùy ý chấm đất vì hiện giờ anh đã dựa hẳn lên bàn
Anh chần chờ, tranh thủ cho mình nghỉ ngơi thêm chút, đợi mệnh lệnh của ba tiếp tục hình phạt mới lên nhưng ngoài dự kiến, ba đặt roi xuống biểu thị kết thúc ở đây, Triều An từ từ thẳng người đứng lên để lại mặt bàn 1 khoảng bị nước làm thay đổi màu sắc gỗ, anh cười cười tượng trưng dùng tay lau nhẹ, càng lau càng hư vì tay cũng toàn mồ hôi, đem ra sau lưng dấu bẽn lẽn nhìn ba
"Tiền lưu kho phải thanh toán đầy đủ, ba cho con thời hạn 1 tuần, xử lý hết số hàng đó, trả lại tiền cho cậu 2 cộng với cả tiền lời tính theo thị trường, không được, chậm 1 ngày 10 roi nhưng đừng nghĩ cách lấp liếm hay làm bừa như vừa rồi thì liệu hồn, lo chuyện này trước, việc hiện tại con giao lại cho người khác"
"...dạ" phía trước chồng chất thử thách nhưng anh tin mình có thể làm được... còn không xong... thì mẹ có thêm món thịt bầm !
1 tuần không đủ để anh tìm hiểu đầu ra từ nước ngoài lẫn các tỉnh xa, phải tận dụng các vùng lân cận, không chậm trễ, ngay khuya Triều An lấy thông tin 1 số doanh nghiệp bán lẻ, cơ thể mệt mỏi, hậu quả là sáng hôm sau đồng hồ báo thức cũng kéo anh dậy không nổi, bỏ qua cuộc hẹn với người nhận việc thay anh, sai lầm dây chuyền, Triều An đập cho đầu mình 1 cái, kéo tới chiều lại phí hết 1 ngày quý báu
Các em thấy anh xất bất xang bang vài ngày đánh điện thoại chỗ này, hỏi chỗ kia "Em có giúp được gì không ?" Triều Ân quan tâm
"Anh bán được 1000, còn lại cũng tầm đó áo thun nam, dự tính nếu bán hết chỉ đủ trả tiền cho cậu 2, gấp quá nên anh không có cách nào nâng giá, tiền lưu kho và lãi chắc anh phải móc tiền túi bù vào, khoảng 5 triệu, còn không bán hết..." mông khối xanh khối tím vẫn chưa tan hết, chịu thêm 10 roi vẫn nổi nhưng câu hỏi là chừng nào thì hết số hàng đó ??? rồi nhân lên !!!
Anh nhảy ngang, chỉ có thể tìm mối lẻ ở chợ, bỏ giá gốc để tranh với các nguồn truyền thống của bạn hàng, tất nhiên anh có thể nhờ hỗ trợ từ các quan hệ nhưng hệ quả nếu có sau này vượt ngoài nắm bắt nên không thể mạo hiểm, có thể anh quá đa nghi nhưng nợ nhân tình sẽ rất khó nói vì sau lưng anh là uy tín tập đoàn, là danh dự của gia đình
"Em lấy tiền để dành mua giúp anh, tặng cho các bạn trong lớp" Khải Nhạc không biết a2 và ba giao kèo, sợ a2 ôm sô
"Cám ơn em nhưng không cần..." Triều An cười, xoa đầu Út nhà mình
"A2, Út nói cũng không phải vô lý" Triều Ân cũng có ý đó, cậu sẽ sử dụng hết tiền hiện có giúp anh
"A2, chúng ta có thể tự bán nha" Nhã Khanh đề xuất
Sản phẩm phổ thông nhưng không thuộc dạng bán tháo nên cũng khó tìm người mua đại trà, chỉ được bao nhiêu hay bấy nhiêu
Mặt tiền nhà, anh em bày bán, cách này tuy đơn giản lại áp dụng được, Triều An chạy thêm vòng ngoài, tin tốt ký được vài hợp đồng dài hạn tuy số lượng ít nhưng về lâu dài là ổn định, tin xấu họ nhất định lần này chỉ lấy 100 cái
Ba biết mấy anh em ngược xuôi cũng không ý kiến gì, mẹ muốn bỏ tiền ra mua đi làm từ thiện, tuy giải quyết vấn đề trước mắt lại cho thấy anh vô năng, cần tới hỗ trợ đắc lực của mẹ mới hoàn thành nên từ chối
Kết thúc hạn định ngày cuối cùng, cả tuần lễ ăn ngủ với đống áo, Triều An ám ảnh đến nỗi ngủ mơ thấy nó đè ngập mặt
"Ba... con làm không được, đến nhận phạt..." Triều An chủ động gặp ba thỉnh phạt
"Còn thừa bao nhiêu ?" ông nhận roi
"Dạ ...200 cái"
"Có kế hoạch thế nào ?"
"...dạ... từ từ bán..." nhiều không nhiều ít không ít, anh cũng không biết phải làm sao
"Có khách mua mà con chê không bán ?"
"Mẹ vì giúp con..."
"Sao con biết mẹ không cần ? thực sự năm nào mẹ cũng mua hàng công ty, ba nửa bán nửa ủng hộ, tiền của ba cũng như của mẹ, mua của con hay của ba đều như nhau"
"..." thêm 1 tội nữa !
"Tất nhiên bán hàng không cần biết quá tường tận về khách nhưng mẹ ở chung nhà, con không biết cũng đáng đánh đòn"
"..." anh đếm xem mình nên cộng vào bao nhiêu roi cho chuỗi domino tội trạng
Ba gõ nhẹ cạnh bàn, ý bảo nên làm gì thì làm, Triều An thâm tình nhìn mặt bàn, dạo gần đây chúng ta thân mật tần suất hơi dày, không biết ba phạt ít nhiều, như lần trước nằm hẳn lên
Mông vẫn còn đau, đánh bồi thêm, thương chồng lên dù anh cảm nhận được ba đã nương nhẹ nhưng chung quy vẫn là đánh đòn, roi đánh xuống đủ lực gây ra thương tổn, huống chi đã có tỳ vết cũ, chỉ cần vài roi Triều An đã than nhẹ ra tiếng
Ách...
Mông tăng thêm nhan sắc, vài lằn đỏ tươi đè lên trên dấu cũ đã sậm màu, Triều An chật vật cực kỳ, anh quả thật không phạm sai thì thôi, 1 khi đã phạm cũng khác hẳn các em, rất hoàng tráng, trong vòng 1 tháng bị phạt tới vài lần, từ cảnh cáo, phạt quỳ đến đánh roi, bản thân không khắc phục nhược điểm lại liên tục hỏng việc
Chát ~ Aaa ... đau... ba...
Ba đột nhiên thẳng tay, Triều An bản năng đưa tay che chở mông lại hoàn hồn rụt tay về
"Đánh không đau ? còn phân tâm được... Đứng lên"
...Không phải không đau mà là đau đến không còn cảm giác
"1 lát ba sẽ bảo với mẹ, công ty còn vài kiện quần áo lẻ có thể dùng..."
"Con sẽ lập tức đi gặp mẹ..." ba đừng hòng tranh với anh, nên kết thúc vụ này càng nhanh càng tốt, thương tích đầy mình, còn phải bù lỗ, bài học này khá đắt giá
"Ba, có phải con quá vô dụng... làm ba thất vọng...?" Triều An ảo não hỏi
"Con người thiên phú hữu hạn, nhưng là nỗ lực lại là vô hạn, như việc con mượn tiền cậu 2 khi chưa cố gắng, dễ như trở bàn tay từ bỏ, ba mới thất vọng, ba chấp nhận sai lầm, sai thì làm lại, chỉ cần con có quyết tâm và cầu tiến"
Lần đó ba lỗ nặng nhưng nhờ vậy sau này ba biết phân tích sự việc kỹ càng, khó khăn tìm sự giúp đỡ hoặc hạn chế thiệt hại thấp nhất
"Ba, mai mốt lớn lên con sẽ giống ba"
"Sao lại giống ba, con phải trở nên ưu tú hơn ba chứ..."
"Con sẽ viết lại kế hoạch, mai mang đến lớp cùng thảo luận, có thể không thắng được lớp khác nhưng chúng con đã cố gắng hết sức, bạn nào không nghe con lải nhải tới chừng nào nghe thì thôi, không được thì đeo tới nhà luôn..."
"Ba tin con của ba, có tinh thần phấn đấu, có tự ái, tự tôn, tự tin, là kiêu ngạo của ba mẹ nhưng không nên ép buộc mình, con làm vì con thích chứ không vì bất kỳ điều gì hoặc vì ai, có hiểu không ?"
"Cám ơn ba, con hiểu..." cậu thích cảm giác được lo lắng, làm chỗ dựa cho các em, làm con được ba mẹ đặt niềm tin tưởng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com