Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trời sẽ không tuỳ tiện đổ mưa

"Cạch"

Cánh cửa nhà Furina mở ra sau khi cô nghe tiếng gõ.

"Xin chào...? À, là anh, Neuvillette à"

Neuvillette cũng không hay ghé thăm lắm, mà thật ra đúng hơn thì căn nhà này hiếm có ai tới chơi, cho nên việc anh đến có hơi bất ngờ với cô.

"À, tôi đến để xem tình hình cuộc sống cô thế nào thôi. Dạo trước nghe Clorinde có kể... nhưng tôi không có thời gian, sau đó cũng quên mất, thành thật xin lỗi"

"Chuyện đó mà Clorinde cũng kể cho anh nghe à?! Xem ra hai người rảnh hơn tôi nghĩ đấy. Thật lòng mà nói thì chẳng cần quan tâm tới tôi đến vậy đâu, cứ quên bẵng đi luôn đừng nhớ nữa thì tốt hơn đấy"

"... Có phải tôi nhầm không mà tôi cảm giác như cô đang dỗi vậy, cô Furina"

"Thiệt là, không có. Sở dĩ Clorinde sốc là do tôi khi đó chưa lấy lại được tinh thần, chán nản chưa muốn dọn dẹp và sắp xếp thôi, được chưa, thưa ngài Neuvillette?"

"Ồ, ra là thế. Vậy là bây giờ cô đã ổn, có một cuộc sống tốt rồi đúng không?"

"Ừ ừ, anh chẳng cần lo cái gì hết á"

"Thấy cô phấn chấn trở lại tôi cũng vui lòng"

Furina chợt ngó ra ngoài cửa sổ, nắng gắt đến kinh người, rọi từ cửa kính chói vào đến tận trong cùng căn nhà. Cái người tên Neuvillette này, anh ta có cần phải lộ liễu đến mức đó không, mồm nói cùng miệng cười đã đủ rồi, đủ khiến người ta biết ngài Thẩm Phán Tối Cao bình thường luôn mang vẻ mặt lạnh lùng đây vui lòng rồi, lại còn khiến cho thời tiết đang bình thường đột nhiên nắng nóng đến lạ nữa.

"Mà anh tới cũng đúng lúc, tôi vừa nấu hơi nhiều mì, định cố gắng ăn hết thì anh xuất hiện, cứ như một vị cứu tinh vậy!"

"Ồ, cô cũng nấu đa dạng món hơn rồi", vừa nhìn vào nồi nước dùng và cách Furina múc từng vá vào bát, Neuvillette vừa cảm thán.

"Hả? Anh để ý tới cả việc này à?"

"Ừm, cũng không hẳn. Chỉ là nghe bảo cô đã chỉ ăn nui trong nhiều tuần liền..."

"... Anh để ý nhiều tiểu tiết hơn tôi nghĩ đấy, Neuvillette, haha..."

Dù tiếng cười nghe có chút không tự nhiên, Neuvillette cũng không định truy hỏi. Furina đã có cuộc sống tốt hơn, và cô ấy thật sự đang sống vui vẻ, như vậy là đủ.

"Ừm... về chuyện của lời tiên tri..."

"Hm? Sao đột nhiên cô lại đề cập tới nó?"

Thời gian trôi qua kể từ hôm đó đã được tính bằng tháng rồi. Anh nghĩ khó khăn lắm Furina mới vượt qua được vết thương tâm lý đó và dành thời gian để chữa lành, theo lý mà nói thì càng không nhắc đến mới càng tốt.

"Tôi... muốn biết cụ thể câu chuyện. Anh biết mà đúng không? Anh đã gặp 'tôi trong gương' ấy, và theo kế hoạch của cô ấy cứu lấy người Fontaine. Nhưng từ đầu đến cuối cô ấy chẳng nói cho tôi kế hoạch là gì, ngay cả khi... lời nguyền không còn, tôi chỉ nghe được lời nhắn nhủ cuối cùng của cô ấy là hãy sống thật hạnh phúc dưới thân phận con người..."

Càng về sau, đầu Furina càng cúi thấp xuống. Có thể thấy cô muốn biết sự thật nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác không vui khi nhắc lại chuyện cũ.

"... Nếu cô thật sự muốn tìm hiểu, tôi cũng không có lý do gì để che giấu"

Neuvillette khẽ thở dài một hơi rồi kể lại kế hoạch của Focalors, về việc cô ấy đã dùng Furina diễn cho lời tiên tri trở nên chân thật như thế nào, và cách anh cứu lấy Fontaine trong hôm phiên toà ấy ra sao. Đến cuối cùng, anh nhắm mắt lại, khàn giọng nói.

"Hồi tưởng lại ngày hôm đó... khiến người ta không khỏi đau lòng một lần nữa"

"..."

Furina từ đầu đến cuối chẳng nói một lời nào, Neuvillette thấy cô tầm nhìn mông lung cũng không chắc cô có chú ý lắng nghe không, nhưng anh lại xem như không thấy, chỉ vừa kể vừa thưởng thức món mì do cô làm.

"Mà, tay nghề nấu ăn của cô khá thật đấy. Nước dùng này mang lại cảm giác tươi mới, làm con người ta trông đợi vào tương lai hơn"

"... Vậy anh, là Thuỷ Long Vương nhỉ"

"Đúng vậy. Cô thật sự đến bây giờ mới biết sao?"

"Không... 'Tôi trong gương' đã đề cập trước khi đưa anh lên làm Thẩm Phán Tối Cao rồi, mặc dù cũng không nói vì sao lại là anh. Chỉ là..."

"...?"

Neuvillette không ngắt lời cô, muốn để cô khi nào nói ra được thì nói, không gấp rút.

"Thuỷ Long mang sức mạnh chi phối toàn bộ nguyên tố Thuỷ trên đại lục, vậy anh có thể làm trời đổ mưa không?", nói đoạn quay đầu về phía cửa sổ, nhìn sắc trời vốn đã âm u hơn trước, không giấu được run rẩy, "Để tôi ở trong cơn mưa ấy và tự thấy mình là người mạnh mẽ"

Mạnh mẽ...

Khoảng thời gian ấy, có những đêm dài đằng đẵng Furina chỉ biết khóc một mình, chịu đựng và chống chọi với mọi thứ bằng chính những lời an ủi và động viên của bản thân. Cô là thân xác của thần linh Focalors, thế nhưng phần "thần" đã bị tách ra, chỉ còn lại con người bình thường với tâm lý và ý chí chỉ thuộc hạng "người phàm". Vị thần Focalors ấy, hay nói đúng hơn là một "cô" khác, đã hoàn toàn xem cô là hình mẫu con người lý tưởng, là ước mơ được làm người từ trước đến nay, và tin tưởng vào cô.

Hay nói đúng hơn là, Focalors vì con dân Fontaine và chính ước mơ đó - Furina mà định sẵn án tử cho mình ngay từ đầu. Theo lời Neuvillette kể thì cô ấy thậm chí còn thấy khoái chí khi đã đánh lừa được Thiên Lý, và thành công hy sinh bản thân để lại cuộc sống con người lý tưởng cho Furina thực hiện. Một vị thần như vậy... Furina nghe xong chuyện quả thật mang cảm xúc rất phức tạp. Ít ra thì, năm trăm năm của cô đã không trôi qua vô ích nhỉ?

"Kể ra thì, hôm đó bên ngoài Viện Ca Kịch đổ mưa rất to, lớn hơn bao giờ hết. Tôi không nghĩ là nó đến mức như vậy. Ừm... ước gì, tôi có khả năng dùng nước mưa thay cho nước mắt, khóc mà không lộ ra trên khuôn mặt như Thủy Long nhỉ..."

... Cô nghĩ năm trăm năm qua cô chưa đủ mạnh mẽ hay sao?

"Trời sẽ không tuỳ tiện đổ mưa. Cô không cần lúc nào cũng phải vô cùng mạnh mẽ"

Một lần nữa, Furina bật khóc trong khi Neuvillette lại nhắm mắt mình.

Mưa, có vẻ là mưa rồi, tí tách, róc rách. Nhưng hình như, cả bên ngoài lẫn bên trong nhà đều có mưa. Sau một vài tiếng nấc, Furina chợt ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, nước mưa cũng rơi trên khuôn mặt anh ấy, nhỏ từng giọt xuống bàn.

"Hả, Neuvillette...?"

"Tôi... xin lỗi"

Neuvillette chậm rãi mở mắt nói, không giấu được âm giọng nghẹn ngào.

"Đừng có chứng minh tôi sai bằng cách khóc trước mặt tôi chứ, anh nói trời sẽ không tuỳ tiện đổ mưa mà!"

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Đôi lời: Đây chính là lá thư đã truyền cảm hứng cho mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com