Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33

Tôi đã có một chuyến thăm quan trường quay phim vài lần như một phần của tiết học. Dù chỉ được quan sát như những khán giả khác, nhưng cũng đủ để tôi nhận ra rằng những phân cảnh trên TV chỉ là phần nổi của tảng băng chìm và làm quen với việc đó. Xung quanh các diễn viên chỉ nhìn thấy trên màn hình là hàng tá con người và nhiều thiết bị quay phim khác nhau.

Tôi không biết rõ cụ thể là chúng có vai trò gì, nhưng vì chúng rất nhiều nên việc chuẩn bị có vẻ phải mất kha khá thời gian. Ngoài ra, tôi cũng nhận ra rằng, ngay cả khi bắt đầu quay thì một phân cảnh cũng phải được quay bằng các camera khác nhau nên thực tế sẽ phải mất nhiều thời gian hơn hẳn so với trên màn hình. Vì vậy, mặc dù lịch trình ghi hình là lúc 5 giờ, nhưng tôi đã đúng khi nghĩ rằng Myungshin sẽ phải quay phim trễ hơn.

Một buổi chiều ngày thường, Myungshin xuất hiện ở sảnh triển lãm ngoài trời yên tĩnh, lúc này đã gần 6 giờ mà tôi đã hẹn với Hansoo. Có lẽ là vừa mới đến, tôi đang nhìn cậu ta bắt đầu trang điểm từ đằng xa thì điện thoại reo lên. Và suýt nữa bật cười khi nhận ra đó là số điện thoại của Hansoo mà tôi mới lưu lại. Có người nói là muốn bỏ cuộc, nhưng lại chưa xóa số điện thoại của tôi đây này. Nhấn nút gọi, tôi nghe thấy giọng của Hansoo.

「... Tôi tới rồi.」

Giọng nói cứng nhắc, chắc hẳn là đã thấy được cảnh quay phim ở bên trong. Cậu ấy có vẻ tức giận vì nghĩ tôi đã cố tình dẫn cậu ấy đến một nơi có đầy camera.

"Đợi trong nhà vệ sinh phía sau khu nhà phụ đi."

Lúc sau, tôi nghe thấy ai nói gì đó, nhưng đã dừng lại và nguồn điện cũng bị tắt. Sau đó, tôi di chuyển đến gần nơi có Myungshin. Trong tay cầm đồ uống và tấm thiệp đã chuẩn bị sẵn trong túi.

"Cho tôi xin lỗi."

Gọi một staff quay phim ở gần đó, tôi chỉ về phía Myungshin.

"Tôi là một fan, có thể đưa cái này cho cậu ấy được không ạ?"

Tấm thiệp màu hồng mà chỉ có con gái mới hay sử dụng, staff trông có vẻ buồn cười, nhận lấy nó cùng với đồ uống. Tôi trốn ở góc tòa nhà và nhìn anh ta tiến lại gần Myungshin. Sau khi được makeup xong, Myungshin để ý staff đến gần và ngẩng đầu lên, một lát sau đã nhận lấy chúng. Chắc là đã nghe được câu chuyện thú vị từ staff đang cười nói. 'Một tên đàn ông đã đưa chúng cho cậu vì hắn là một fan' hay gì đó.

Mặc dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng tôi biết những lời nói đó sẽ làm vui lòng được Myungshin. Và tất nhiên, đúng như dự đoán rằng cậu ta sẽ xem đến tấm thiệp trước, một tấm thiệp màu hồng đã được mở ra trong tay cậu ta. Tôi xoay người đi mà không cần nhìn thấy những gì xảy ra tiếp theo. Không nhìn cũng đoán được. Khuôn mặt của cậu ta chắc hẳn sẽ vặn vẹo đay nghiến đến dữ tợn. Bởi vì nội dung trên tấm thiệp đó cậu ta sẽ hoàn toàn không thể đoán trước được.

- Tôi có bằng chứng anh dùng camera để hủy hoại vở diễn của tôi. Nếu không muốn nó lan truyền trên mạng xã hội và bị nhục mặt, ngay bây giờ hãy đi một mình đến nhà vệ sinh sau khu nhà phụ.

Sau khi Triển lãm Mỹ thuật đã đóng cửa, bên trong chỉ còn lại duy nhất mỗi đoàn quay phim. Thế nên sẽ không có một ai sẽ chạy đến nhà vệ sinh phía sau khu nhà phụ ở vị trí cách xa so với trường quay, ngoại trừ Myungshin đang đi bộ một mình ngay phía trước tôi đây. Thấy cậu ta đã đi mất vào nhà vệ sinh, tôi cũng bắt kịp theo sau với một tốc độ vừa phải. Sẽ không có ai trong hai người bỏ đi ngay đâu. Trước hết thì một người sẽ có rất nhiều điều để nói. Đứng bên cạnh cửa vào đang mở rộng, tôi nghe thấy một giọng nói lớn vang vọng bên trong mà không cần phải cố gắng nghe lén.

"Đ*t mẹ, mạng xã hội hả? Được, cứ thử đăng hết lên đi thằng ranh. Chả cần biết là mày đang giữ cái bằng chứng gì thì tao cũng đếch sợ đâu. Mày chỉ là một thằng khờ khạo đứng trước camera là đã im thin thít rồi mà còn đe dọa tao? Sao mày dám! Muốn chết à?"

"Tự dưng xông vào rồi nói cái gì đó? Tôi đang đợi người khác ở đây..."

Hansoo, người cũng đang kích động, hạ thấp giọng ở cuối lời như vừa chợt nghĩ ra điều gì đó. Có lẽ cậu ta cũng đã mơ hồ nhận ra. Ai đã giở trò để Myungshin xuất hiện thay cho tôi. Khi Hansoo ngừng nói, tiếng chửi rủa của Myungshin càng lớn hơn.

"Thằng chó này, mày mà gọi tao ra một lần nữa thì lúc đó thứ gửi đến không chỉ là camera mà là một băng đảng cầm dao đến đó biết chưa hả? Dù sao thì cũng cảm ơn khi đã dừng lại ở mức độ này vì chúng ta cũng từng quen biết nhau trước đây. Từ lúc mày nhận lời casting mà không biết chủ đề là gì thì tao đã nghĩ là đầu mày bị va đập rồi, nhưng mày thật sự cứ nhảy tưng tưng mà không cần biết chủ đề là gì như thế sao? Đồ ngu à, mày nghĩ tên đạo diễn điên khùng nào sẽ casting loại diễn viên không thể đứng nổi trước camera như mày? Là lỗi của mày vì đã chọn sai con đường thôi. Hiểu chưa? Tao không biết là mày đang có chứng cứ gì, nhưng mà..."

"Vậy là... thì ra thật sự đó là do anh làm sao?"

Giọng nói nặng nề của Hansoo vang lên.

"Tôi nhận được một buổi casting thậm chí còn không hề tồn tại."

Trong một thoáng im lặng, Myungshin lại gằn giọng phun ra một tiếng 'ĐM'. Cái tên này thật sự chửi thề rất nhiều, nhớ lại cảm xúc rồi lại tiếp tục đe dọa.

"Mày nói gì cơ? Tao thật sự làm? Vậy bằng chứng gì gì kia đều là lừa tao à? Đúng là muốn chết..."

Nhưng sao tôi lại thấy mấy lời hiểm ác này lại nực cười thế nhỉ? Suy nghĩ và bước đi.

Cộp, cộp.

Tiếng bước chân của tôi vang lớn trên sàn gạch của nhà vệ sinh. Chỉ sau vài bước đi, tôi đã đứng ngay phía sau lưng Myungshin, nhưng tôi cứ thế tiếp tục đi ngang qua người cậu ta như thể đang đội một lớp hóa trang nào đó rồi đứng trước gương. Và bật vòi nước lên như mục đích chỉ đơn giản là để rửa tay.

Ào ào ~

Cùng lúc với tiếng nước chảy, tôi lại nghe thấy lời hăm dọa của Myungshin trở nên nhỏ hơn như đang thì thầm trước sự xuất hiện của một người khác ở phía sau lưng.

"Nếu thật sự không muốn chết, sau này còn xuất hiện trước mặt tôi thì... tôi..."

Lời nói nhòa đi rồi âm thanh cũng biến mất hoàn toàn. Tôi cảm nhận được cái nhìn chăm chú vào tôi khi đang rửa tay dưới vòi nước chảy và chà xà phòng trong tay. Cố tình ngẩng đầu lên một cách chậm rãi. Và nhìn vào cái người phía sau đang nhìn tôi qua gương. Một khoảng thời gian rất ngắn, chưa đến 1 giây. Nhưng chúng tôi đã có thể nhìn rõ mặt nhau. Không, tôi đã biết trước rồi nên chỉ có một mình đối phương đang xác nhận mà thôi.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sự kinh ngạc cùng với sững sờ đã ngập tràn trong đôi mắt của Myungshin. Con ngươi phủ một màu tối đen như bị nước mực làm nhòe. Sau khi xác nhận được tôi, mặt cậu ta tái nhợt như nhìn thấy quỷ và hít ngược. Đúng là thần kỳ khi cậu ta đã nhận ra tôi ngay lập tức như vậy. Là do tôi không thay đổi gì nhiều sao? Tôi muốn xem thêm chút nữa, nhưng cậu ta đã quay đầu đi.

Nhìn chằm chằm cậu ta trong gương và khóa vòi nước đang chảy ào ào. Sự tĩnh lặng ngưng đọng cả thời gian như thể không còn một ai ở đây nữa. Tôi duỗi thẳng lưng khi vẫn dán mắt vào mặt gương, nhưng Myungshin đã hoàn toàn xoay người đi, bắt đầu với tiếng 'cạch', và rồi cuống cuồng chạy khỏi nhà vệ sinh như thể cậu ta đang bỏ trốn. Myungshin biến mất dạng cho thấy cậu ta đã phải kinh hoảng như thế nào, nhưng tiếng bước chân của cậu ta vẫn còn vang lên bên trong suốt một khoảng thời gian.

"Chắc chắn anh ta phải làm một việc gì đó sai trái lắm."

Tôi quay lại trước giọng nói của Hansoo khi đang dùng khăn giấy lau khô tay, cậu ấy chỉ về phía cửa vào nơi Myungshin đã chạy mất.

"Tôi không ngờ là anh ta lại bỏ chạy như thế kia khi chỉ vừa mới thấy anh đấy."

Tôi cũng đưa mắt nhìn về phía cửa vào. Ừm, xem nào, có lẽ không chỉ là vì lí do đó đâu. Số tiền tôi bị cướp có thể là một khoản tiền lớn đối với Myungshin vào thời điểm đó, nhưng bây giờ thì không là cái gì cả. Nếu cho rằng lỗi của bản thân mình chỉ có tiền thôi thì cậu ta đã chẳng cần phải chạy trối chết như vậy. Thế nên lý do rất đơn giản. Chắc là do nhận thức của quá khứ còn sót lại. Ngay khi nhìn thấy tôi, cảm giác sợ hãi đến mức phải quay đầu lại ngay lập tức trong quá khứ của cậu đã không tự chủ được mà dâng trào. Một trải nghiệm mà kể cả khi cậu những tưởng là mình đã quên đi rồi thì một thời điểm nào đó nó vẫn sẽ lại trồi lên. Nhưng lần tới khi chúng ta gặp lại thì mọi thứ sẽ khác. Có thêm thời gian để điều chỉnh lại mối lo sợ trong quá khứ đã từng cảm nhận một lần, và bởi vì thời thế đã thay đổi, cậu ta sẽ có thể biến giá trị của tôi trở về con số không. Mà, cũng chẳng đáng bận tâm cho lắm. Phải vậy thì mới vui hơn nhiều.

"Anh gọi tôi đến đây vì cái này sao? Thật sự muốn để cho mọi người biết là do Myungshin hyung đã làm?"

Không phải là ngữ điệu nổi giận. Ngược lại, rất bình tĩnh là đằng khác, tôi không biết liệu lời nói của tôi sẽ còn có hiệu quả nữa hay không, đến mức phải suy đoán. Không lẽ cậu định để quản lý phải tự đưa cậu ra khỏi thứ cảm xúc đó thì mới được à? Quả nhiên là không thể không thành thật được rồi. Có chút đắng lòng nhưng vẫn điềm tĩnh mở miệng.

"Đó chỉ là thử chút thôi."

Hansoo nhíu mày khi biết tôi đang nói đến Myungshin.

"Anh nói thử là sao?"

"Cậu đã nói vậy. Dù có ai đó muốn một thằng đần như cậu theo số trời thì cậu cũng không còn thích nó nữa. Và còn nói là tôi muốn cậu cũng phải trả thù giống như tôi?"

Tôi nhìn như để xác nhận, cậu ta cũng gật nhẹ với vẻ mặt lơ ngơ chưa hiểu được gì. Tôi nghiêng đầu sang một bên, vẫn giữ một khoảng cách và hỏi.

"Nói lại thử xem. Cậu thật sự không thích dù đó có là số trời đi chăng nữa à?"

"Sao lại hỏi cái đó..."

"Người đạo diễn muốn một thằng đần như cậu đã xuất hiện rồi đấy."

Mắt của Hansoo đã mở lớn trong chốc lát, nhưng ngay lập tức đã lại đầy vẻ không tin.

"Tôi đến tận đây không phải để nghe mấy lời trêu chọc đó đâu."

"Tôi cũng chẳng đến tận đây chỉ để trêu chọc cậu đâu."

"..."

"Cậu tính làm sao."

"Anh chắc chắn là đang trêu chọc tôi. Chết tiệt, Myungshin nói đúng về mọi thứ. Tôi thậm chí còn không biết chủ đề là cái gì và cứ thế sụp đổ. Trên đời này làm gì có loại đạo diễn nào lại muốn một diễn viên có chứng sợ camera như này cơ chứ?"

"Thì vậy mới là số trời."

Thế nhưng, Hansoo vẫn không chịu thả lỏng đôi mày cau chặt vì chưa thể tin tưởng.

"Rốt cuộc là anh đang muốn nói cái gì..."

"Đó là vai diễn mà chỉ có người đứng đờ ra trước ống kính như cậu mới có thể đóng được thôi. Vậy nên tất nhiên là đạo diễn phải muốn rồi, không phải sao?"

Hansoo đứng yên không cử động mà chỉ nhìn tôi chằm chằm như thể đã ngừng thở từ lúc nào. Con người rung chuyển cho tôi biết cậu ấy đang thấy thế nào trong lòng.

"Cái đó... không thể nào lại có nhân vật như thế được..."

"Có. Xuất hiện một diễn viên giống một tên đần độn như cậu đấy. Vai diễn của cậu sẽ phải thể hiện nỗi sợ hãi và run rẩy khi đứng trước camera. Nghe hiểu rồi chứ? Diễn xuất mà cậu muốn tạo ra sẽ là dáng vẻ thật sự của cậu. Không phải thú vị lắm à? Chính thứ nhược điểm này của cậu lại đưa cho cậu cơ hội và thậm chí là có thể giúp cậu khắc phục được nó. Nếu cậu vẫn không thích cái thứ.số.trời này thì bây giờ hãy gọi điện cho quản lý và từ chối đi. Ông ấy đang mang đạo diễn đến rồi đấy."

"!"

"Nhưng việc có từ chối hay là không thì tùy vào cậu, mà nếu vậy thì cậu nên biết rằng, mất đi không chỉ là cơ hội để diễn xuất thôi đâu."

Phải một lát sau, Hansoo mới có thể lấy lại nhịp thở bình thường và thì thào.

"Không chỉ là cơ hội để diễn xuất?"

Còn gì nữa sao? Tôi đưa ra đáp án cho sự thắc mắc trong câu hỏi đó.

"Trả thù."

Lạnh nhạt nói thêm khi nhìn về cửa vào nơi Myungshin đã biến mất lần nữa.

"Cơ hội trả thù của cậu cũng sẽ bay mất."

"Anh... Anh nghĩ là tôi sẽ trả thù?"

"Không. Tôi chưa từng nghĩ là cậu sẽ trả thù. Tất nhiên là tôi cũng không muốn cậu phải trả thù làm gì. Thế nhưng, không phải là cậu đã cảm thấy tức giận sao. Đừng nghĩ đến việc nói dối tôi rằng cậu không hề có chút phẫn nộ nào khi nghe đến những lời Myungshin nói trước đó."

Tôi nhếch môi nhìn cậu ấy.

"Cậu không cần trả thù cũng được. Tôi sẽ làm điều đó thay cho cậu."

"... Vì sao, vì sao chứ? Có phải vì anh cần tôi để trả thù không?"

"Bị ngốc à? Làm gì có chuyện tôi sẽ cần đến cậu."

Hansoo mím chặt môi lần nữa và nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp. Đúng, cậu không hiểu. Nói thật thì cậu vẫn còn một thứ chưa thể hiểu được. Chính là lý do tại sao tôi lại làm những chuyện này.

"Chỉ là tôi muốn vậy thôi."

Trong khi lẩm bẩm, tôi chợt tự hỏi liệu đó có phải cái gọi là 'duyên phận' mà mọi người thường hay nhắc đến như một sự trùng hợp tồi tệ hay không. Mà cho dù nó có là cái gì đi nữa thì cũng đều gây khó chịu cho tôi hết.

"Anh cũng đâu có ưa gì tôi. Lần đầu gặp mặt, anh còn không để cho tôi gọi anh là hyung nữa mà."

"Bây giờ cũng thế thôi. Tôi vẫn không muốn cậu gọi tôi là hyung."

Nhìn vào đôi mắt của con người đang ngạc nhiên không hiểu gì đó, giọng của tôi trở nên khô khốc.

"Có một thứ tôi không thích ở cậu."

"Đó là gì?"

"... Tên."

Cái sự trùng hợp, hay là thứ duyên phận chết tiệt này.

"Cậu có cùng tên với em trai tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bl