51
Từng chiếc xe buýt liên tục dừng lại trước mặt nhưng tôi không thể nhớ được mình phải đi chuyến xe buýt số mấy. Ngồi trên ghế dài và nhìn vài chiếc rời trạm thì tôi mới biết được lý do. Tôi không biết mình phải đi đâu nên mới như vậy. Công ty? Phòng trọ? Chỉ có hai nơi mà tại sao lại không thể quyết định được. Thật thảm hại, tôi cố đứng dậy khỏi ghế ngồi. Nhưng tôi lại nghe thấy giọng của Hansoo, người mà tôi tưởng đã đi tàu điện ngầm.
"Ờm, anh không sao đó chứ?"
Khi tôi ngoảnh lại, Hansoo từ đằng xa tiến đến gần và ngồi vào chỗ trống bên cạnh. Cái gì không sao? Khi tôi nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, cậu ấy chỉ ngón tay vào bả vai tôi.
"Vai đó. Anh cứ giữ nó miết. Có phải là bị cái gã đó đánh trúng rồi không?"
"..."
"Em có nhìn thoáng qua hai người đánh nhau rồi. Nhưng lúc đó em không biết chính xác là ai nên không ngăn cản ngay được..."
Cậu ấy cúi đầu như thể tôi bị đánh là do lỗi của chính cậu ấy.
"Đáng lẽ em phải báo cảnh sát thật mới đúng. Phải vậy thì Myungshin hyung mới ngộ ra và không bao giờ gọi người như thế lần nữa."
Lần nữa.
"Cậu từng thấy tên chó dại đó lần nào rồi sao?"
Hansoo giật mình trước lời nói của tôi và lẩm bẩm trong miệng.
"Myungshin hyung từng dẫn tên khốn đó tới văn phòng khi mối quan hệ với giám đốc càng tồi tệ hơn vì vụ kiện. Gần như trước khi đóng cửa lại, giám đốc chỉ còn lại một mình..."
Hansoo càng cúi gằm mặt xuống.
"Lúc đó em ở bên ngoài nhìn vào trong qua cánh cửa hé mở, chỉ biết sợ hãi run cầm cập và bỏ chạy."
Như một thằng ngốc nhỉ? Hansoo thêm vào câu hỏi cuối cùng rồi ngậm chặt miệng. Một chiếc xe buýt sáng đèn dừng lại và vài người gấp rút leo lên. Không có ai xuống xe mà chỉ có số lượng hành khách là tăng lên, những mái đầu đen nhánh lấp đầy trong xe chen chúc di động nơi này qua nơi kia. Thật kì diệu. Điểm đến rõ ràng nhất thiết phải đi đến mức phải chịu đựng sự bất tiện như thế.
"Cậu chạy đến làm gì?"
Đã nhận ra quản lý không có uống rượu nằm vật ra có phải không? Khác với suy đoán, Hansoo lấy thứ gì đó ra khỏi túi.
"À, vì anh không mang theo cái này."
Đó là kịch bản điện ảnh mà tôi hỏi mượn.
"Với lại em cũng đến để phụ đỡ quản lý về..."
Hansoo ấp úng ở cuối câu rồi nhìn tôi với ánh mắt bất an.
"Anh cố tình không cho em đến vì biết đó là Myungshin hyung đúng không?"
Thay vì trả lời, tôi nhận lấy quyển kịch bản và chuyển chủ đề.
"Cậu có ba người chị sao?"
"Dạ? À, không phải. Bốn lận."
Tôi còn không hỏi nhưng cậu ấy đã nhanh chóng kể lể tuốt tuột về quan hệ gia đình.
"Em là nhỏ nhất trong nhà. Ai cũng nói thân là đứa con trai duy nhất cùng với bốn chị gái thì chắc chắn sẽ được cưng chiều hết mực, nhưng tuyệt đối là không phải nhà bọn em rồi. Tại gia đình bên nội em không phải là nhà trọng nam, mà sinh ra em cũng chẳng phải vì muốn có con trai nốt. Cho nên lúc còn nhỏ phải nói em đúng thật là cấp dưới cho mấy chị gái luôn á!"
Khi nói, giọng của Hansoo cao lên như đang thấy uất ức.
"Ít ra vẫn còn mẹ thương em vì là con út, nhưng mà ui, các chị cứ mách với bố là bị phân biệt đối xử nên em cứ bị bố mắng suốt cơ. Các chị đứng trước mặt bố chỉ cần nũng nịu nói 'Bố ơi~ Con yêu bố lắm~' như này là bố đã tình thương bao la làm hết mọi thứ cho rồi. Chậc, còn đối với em thì cứ tự động đàn ông con trai là phải ăn đòn mới lớn lên mạnh mẽ được."
Cậu ấy bĩu môi vì bất mãn nhiều điều, nhưng ngay lập tức đã nhún vai mỉm cười.
"Dù vậy nhưng các chị cũng đã đứng ra giúp đỡ em khi ba mẹ phản đối việc em muốn làm một diễn viên. Lần đầu tiên lên sân khấu kịch, cả bốn chị đều đến xem em diễn. Rõ ràng nội dung là hài kịch, thế mà lúc em vừa xuất hiện và diễn thì tất cả lại đều bật khóc. Lúc đó em hoảng quá trời. Còn bây giờ thì em phải sống một mình vì bận đi học nên thỉnh thoảng cũng nhớ mọi người lắm."
Vốn dĩ cậu ấy là một người nhiều chuyện nên tôi biết nếu không dừng lại tại điểm này thì tôi sẽ còn phải nghe tiếp. Thế nhưng, kể cả khi nhận được câu hỏi tiếp theo thì tôi vẫn không thể nói mấy lời kiểu như 'Đừng nói nữa, đi đi' được.
"Taemin anh cũng sống một mình mà nhỉ? Vậy thì cũng không thể thường xuyên gặp được em trai và bố mẹ rồi."
"... Ừ."
"À mà, anh nói là em trai anh có cùng tên với em mà đúng chứ? Nếu là học sinh lớp 9 thì cách biệt tuổi tác thật đó, có phải là muốn thường xuyên về thăm không? Em nhỏ hơn chị cả tận 15 tuổi nè. Chị cả có con rồi mà trông như còn lo lắng cho em hơn ấy. Họ còn nói là nhìn em giống như con trai của chị ấy luôn á. A, giữa anh em trai thì có khác gì không nhỉ? Lúc em còn đi học thì chị em sẽ thường hay kiểm tra bảng điểm của em. Taemin anh có xem bảng điểm của em trai mình không?"
"Không cần xem cũng được."
Tôi khô khốc trả lời, nhìn lại Hansoo và nói thêm.
"Em ấy học giỏi lắm."
"Woah~ Nghe chính miệng anh nói như vậy thì cứ như thuộc vào top đầu toàn quốc luôn ấy. Hặc! Không lẽ là học sinh giỏi toàn quốc thật hả?"
Để xem, tôi vừa lẩm nhẩm vừa lấy điện thoại ra khỏi túi. Cuộc gọi đến là từ một số lạ.
"Vâng."
「A lô? À, có phải cậu là người đã đến nhà của Cha Joong-woo cùng với ông quản lý Choi đó không?」
Mặt của đối phương hiện ra trong đầu cùng lúc với giọng nói. Roadie của Cha Joong-woo có vết bầm tím trên khuôn mặt.
"Đúng rồi. Có việc gì vậy?"
「Thật ra, Joong-woo... Ừm, Joong-woo có chút chuyện muốn nói. Không phải với quản lý Choi, mà là cậu.」
"Vì sao?"
「Cái đó tôi cũng không rõ cho lắm...」
Sau khi ngập ngừng, anh ta nhỏ giọng thì thầm.
「Có vẻ là trôi qua một ngày nên cơn giận đã lắng xuống rồi. Thế nên mới bắt đầu cân nhắc những gì mà quản lý Choi đã nói. Nhưng trước khi nói chuyện với vị kia thì tôi nghĩ là cậu nên tìm hiểu xem quản lý Choi thấy thế nào trước đã.」
Hừm, vậy là việc quản lý gọi cảnh sát đến hù dọa có chút tác dụng rồi à? Hoặc là, bị buộc phải lựa chọn vì ông ấy là người duy nhất đưa ra giải pháp trong tình trạng tồi tệ nhất. Nếu khiến anh ta sợ hãi nhiều hơn thì không biết có hoàn toàn bị thuyết phục rồi không.
"Bây giờ tôi không thể đi được."
「Vâng? Vậy thì khi nào...」
"Sáng mai. Tôi sẽ đến sớm, nên báo lại là đừng có ngủ mà hãy đợi đi."
Tôi nghe thấy giọng nói khó xử của đối phương nhưng đã cúp máy. Và nói ra những gì đã nhờ trước đây với Hansoo, người đang tò mò về nội dung cuộc gọi.
"Có thể tìm được danh mục mà tôi nói trong đêm nay không?"
"À, danh mục các hàng hiệu đó ạ?"
Ừ, ngay khi tôi gật đầu, Hansoo đã chớp mắt trả lời.
"Vâng, vừa lúc em có quen một tiền bối siêu giàu rất rành mấy khoản này luôn, và nói là sẽ đưa em tất cả những gì em cần tìm. Cơ mà em đang định ngày mai mới đi lấy."
"Đi lấy bây giờ luôn đi. Rồi mang đến trước biệt thự của Cha Joong-woo vào 10 giờ sáng mai."
Có vẻ như vẫn còn thắc mắc nhiều thứ, nhưng Hansoo đã khéo gật đầu.
"Em sẽ làm vậy. Nhưng mà lúc nãy anh có nói là sẽ đi sớm mà. Em có thể đến sớm hơn."
"Không sao. Ai gấp thì để người nấy đợi thôi."
Hansoo nhận ra quản lý đã nói đúng, cười tủm tỉm nói 'Em hiểu rồi' và quay người chạy đi. Nhìn bóng dáng cậu ấy xa dần, tôi đứng dậy và nhìn hướng xe buýt đến. Rồi trở lại với nỗi lo ban đầu khi đến đây. Giờ phải đi đâu? Ngơ ngác nhìn ánh đèn của làn xe chạy xông xáo như bị rượt đuổi, điện thoại bỗng dưng lại rung lên lần nữa. Một dòng tin nhắn.
- Đến nhà tôi tìm xem có tập giấy nào trên bàn không.
Tên khốn này... Quả nhiên đưa chìa khóa nhà cho tôi là để sai bảo thế này hả? Đột nhiên trong lòng tôi lại nổi giận. Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại rồi xoay người đi về phía ga tàu điện ngầm. Quyết tâm đi đốt cháy tập tài liệu đã lấp kín trong suy nghĩ tôi. Có lẽ cũng là may mắn vì trái tim vô định trống rỗng còn không biết nên đi về đâu. Nhưng tại khoảnh khắc đó, tôi đã không kỹ càng nhận ra rằng. Việc lấp đầy thứ gì đó trong tâm chưa bao giờ là điều đáng mừng đối với tôi.
Tít~
Tôi kéo mở cánh cửa trước với một âm thanh máy móc, đèn ở lối vào đã tự động bật lên. Tuy nhiên, ngoài cái đó ra thì bên trong đáng lẽ phải tối mịt lúc này đã sáng đèn từ lúc nào. Lòng mang nghi hoặc, tôi cảnh giác bước vào bên trong. Nguồn điểm ánh sáng đến từ phòng khách. Vẫn không khác gì nhiều so với khi tôi đến trước kia. Cửa sổ rộng với tầm nhìn quang đãng ra màn đêm lấp lánh, kịch bản, sách và giấy tờ ngổn ngang trên sàn nhà và trên bàn.
Không có gì ngoài ý muốn, ngoại trừ vấn đề là tên điên đang ngủ trên ghế sô pha. Nằm thẳng, một cánh tay đưa lên phủ trên mặt, một tay khác thì rơi khỏi ghế. Dưới đầu ngón tay chạm xuống sàn nhà, giấy viết đầy chữ tiếng Anh trải ra như quạt xòe. Sự phi lý như đổ thêm dầu vào lửa khi phải chạy đến tận đây làm tôi muốn nổi xung lên.
Tôi đang định xoay người bỏ đi thì một tập tài liệu màu trắng trên bàn bừa bộn đã đập vào trong tầm mắt. Liếc nhìn, thấy tên điên vẫn chưa nhúc nhích, một tay nhặt tập tài liệu lên. Tay còn lại lấy bật lửa ra khỏi túi. Tôi không hút thuốc, nhưng lúc xuống xe buýt đã cố tình mua. Dĩ nhiên là để đốt số giấy tờ này rồi.
Lách cách.
Lửa bùng lên trong tích tắc. Ngọn lửa cỡ bằng móng tay cái như đang khó khăn vật lộn tách mình khỏi chiếc bật lửa. Nhưng tôi vừa quẹt bật lửa thì đã phải giữ lại đầu bật trong chốc lát. Ngay khi đưa phong bì lại gần cậu nhóc đang bập bùng vùng vẫy, tôi đã nhìn thấy dòng chữ viết ở ngoài bì thư.
'Cha Joong-woo'
Hở?
Tôi đã không nghĩ là tài liệu mà tên điên yêu cầu lại có liên quan đến tôi. Cũng vì điều đó mà tôi đã vô thức tắt đi bật lửa. Khi nhìn thấy vài tờ giấy bên trong, tôi lấy nó ra và chỉ liếc sơ qua thì có vẻ đó là một tài liệu quen thuộc. Kiểu mẫu mà tôi đã từng thấy trước đây. Và khi hoàn toàn đổ nó ra thì tôi đã biết được lý do.
'Hợp đồng'
Tôi xác nhận đề mục chữ nét đậm và rồi nghe thấy một giọng nói cản trở tầm mắt tôi lướt xuống đọc tiếp.
"Không cần phải để ý."
Ngay khi tôi quay đầu lại, tên điên đã ngồi dậy nhìn vào đồng hồ đeo tay.
"Vì kiểu gì nó cũng sẽ bị xé nát trong tay Cha Joong-woo thôi."
"Nói thế là sao?"
"Nghe nói Cha Joong-woo chỉ gọi một mình cậu đến?"
Lừ đừ hỏi, hắn ta xoay vai như đang giãn cơ.
"Đưa cho hắn xem lúc gặp nhau. Nếu nói đó là do công ty gửi thì hắn sẽ đọc thôi."
"Và thẳng tay xé nó?"
'A, đúng thế.' Hắn lẩm nhẩm, nhấc cả người dậy khỏi ghế sô pha và cuối cùng là xoay cổ sang trái phải. Hắn nghe từ roadie nói Cha Joong-woo đã gọi tôi đến sao? Cho dù hắn chỉ cho tôi thời hạn ba ngày thì Cha Joong-woo vẫn là tài sản quan trọng của công ty nên không thể dễ dàng bỏ tay ra được, nhưng... Tôi nhíu mày nhìn hợp đồng.
Nhưng mới đó mà đã soạn hợp đồng rồi à? Rõ ràng nhìn vào việc Cha Joong-woo có thể sẽ xé nó ngay khi vừa thấy thì đó là một hợp đồng bất lợi như thế nào. Nghĩ lại thì công ty có nói là đã biết vụ bê bối này của Cha Joong-woo từ trước. Nhớ lại thông tin quản lý đã đưa cho tôi, nhưng tôi cứ có cảm giác như vẫn còn lấn cấn thứ gì đó. Có lẽ là do cái giọng tỉnh rụi khi nói 'sẽ bị xé nát' đó của hắn. Ngay lúc đó, lời nói của hắn ta đã ngăn cản dòng suy nghĩ của tôi.
"Phải giảm sốc trước thì khi nào đưa lại lần nữa mới cùng quản lý của cậu ký tên đàng hoàng được chứ."
"Anh tin quản lý của tôi?"
Anh tin là ngày mai Cha Joong-woo sẽ thay đổi suy nghĩ sao? Câu trả lời quả nhiên là 'không'.
"Không. Là tin Cha Joong-woo."
Hắn xem đồng hồ thêm lần nữa như đang có việc cần ra ngoài và cầm áo khoác âu phục treo trên ghế lên.
"Càng sở hữu được nhiều thì nỗi lo sợ mất đi lại càng lớn. Chẳng lẽ bây giờ Cha Joong-woo còn có thể tức giận nhiều hơn là sợ hãi sao? Thế nên phải nhân cơ hội này mà lấy được chữ ký chứ."
... Tôi tưởng anh là giám đốc cơ mà? Tôi thấy mình như bị rút cạn sức lực, có lẽ cảm giác bứt rứt khi nãy chính là vì cái kế hoạch thô thiển này đây. Trong khi các lãnh đạo của công ty được nghe nói là đang tranh luận gay gắt từ sáng hôm qua thì cuối cùng hắn lại muốn nhân lúc Cha Joong-woo đang mất hồn mất vía để ký hợp đồng có lợi cho mình? Chắc đám lãnh đạo cũng chẳng có chút tiếng nói gì, tôi nghĩ thế, rồi hắn hỏi như chỉ nhắc thoáng qua.
"Mà, cậu vẫn chưa nghe file ghi âm của Cha Joong-woo sao?"
"Nghe rồi. Nhưng nó không cần thiết nữa. Nếu không có nó thì Cha Joong-woo vẫn nghi ngờ quản lý của mình là thủ phạm nên tôi không cần phải đưa bằng chứng cho anh ta làm gì."
"Không phải là cho Cha Joong-woo dùng."
Gì? Khi tôi nhìn lên, hắn đã gợi nhắc cho tôi.
"Tôi đã nói rồi mà. Nếu cậu mở hết âm lượng thì sẽ tìm ra được thứ gì đó thú vị."
"Phải, tôi tìm thấy rồi. Giọng quản lý của Cha Joong-woo bị ghi âm lại."
Nhưng hắn ta chỉ cong môi cười nhạo. Cái bộ dạng ngứa đòn đó, nhưng tôi đã dằn xuống và nghĩ đến kết luận mà tôi vẫn luôn đưa ra. Tốt nhất là cứ kết thúc nhanh chóng với cái tên này đi.
"Vậy là xong việc rồi đúng không?"
Tôi đặt hợp đồng lại vào trong phòng bì và hỏi, nhưng cái gã mặc áo khoác ngoài đã hờ hững quay lại.
"Cậu nghĩ tôi cố tình ghé qua nhà chỉ để đưa cậu thứ này thôi sao?"
"Ờ."
"..."
Hắn đang nhặt thứ gì đó trên bàn thì chầm chậm vươn thẳng người dậy. Sau đó lại mỉm cười như một thói quen. Đúng, thói quen là cách mô tả chính xác. Một nụ cười đã quen thành thói đến mức nhếch môi chỉ với mấy lời như thế. Tôi lại lần nữa nhận ra hắn ta chỉ là một tên điên khi giọng nói sắc bén của hắn vang lên.
"Dù tôi có thích cái vẻ ngô nghê của cậu đến đâu thì cũng không thể cười khi nghe điều này được."
Vừa dứt lời, hắn đã 'À' nói thêm.
"Cậu biết 'ngô nghê' là gì chứ?"
Mẹ cái tên khốn này...
"Tôi biết. Đ*t, tôi chỉ kém tiếng Anh mà thôi."
Tiếng Hàn vẫn khá giỏi. Bất ngờ hơn là tôi còn biết đến nhiều thành ngữ cổ. Tuy nhiên, tên điên đã bác bỏ ngay lập tức.
"Kém cả địa lý nữa."
"Anh thì khác gì? Đến chuyến tàu đầu tiên chạy giờ nào cũng không biết."
Đã thế còn thích ra vẻ hiểu biết với Tổng giám đốc vì những gì tôi đã chỉ cho. Cơn giận về lúc đó lại bùng lên và hắn ta lại đưa ra một câu trả lời càng chứng minh hắn ta chỉ là một tên điên.
"Cái đó không phải là thường thức."
"... Vậy thủ đô của Lithuania thì là thường thức chắc?"
"Đương nhiên. Ở Lithuania có một hồ nước hình dạng giống bán đảo Hàn nên tất nhiên đó là thường thức đối với người dân Hàn Quốc chúng ta."
"..."
Gì đây... Lý lẽ kiểu gì thế này? Tôi muốn cãi lại gì đó với hắn ta nhưng không biết phải phản bác thế nào. Có khi mở miệng ra thì tôi chỉ có thể thốt lên 'Cái tên tâm thần điên khùng này!' liên tục nên tôi chỉ nói một câu.
"... Anh không có bạn bè chứ gì?"
Nhưng đúng như bản chất là một tên điên, hắn ta không bối rối với câu hỏi này mà chỉ mỉm cười vui vẻ.
"Không có. Chỉ có nhiều người nghĩ tôi là bạn của họ thôi."
"Vậy anh xem mấy người đó là gì?"
Hắn thẳng thắn trả lời.
"Cấp dưới."
Tôi cũng đã nghĩ là hắn từng sống một cuộc sống không tầm thường trong quá khứ, nhưng nhìn cái gã này tôi lại thấy tò mò. Ba mẹ của tên khốn đó đang làm công việc gì. Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ đắm chìm trong tiểu sử gia đình hắn một cách không cần thiết, hắn đã nhẹ nhàng an ủi tôi.
"A, tôi không xem cậu là cấp dưới đâu."
Trong khoảnh khắc đã thấy có điềm chẳng lành. Thử nói từ 'đồ chơi' đi, tôi không ngại đốt bật lửa lên lần nữa đâu, tôi quyết định rồi thò tay vào trong túi và một từ đã tiếp nối vang lên.
"Trái tim."
"..."
"Có thể nói như vậy không nhỉ?"
Câu hỏi chậm chạp thêm vào dường như đang tự hướng về bản thân. Với cái nhìn lặng lẽ chằm chằm như đang xác nhận lời nói đó có phải là thật không, tôi chợt nhớ lại những gì hắn nói trước kia.
- Trái tim tôi lại thấy cảm động.
Giọng nói lẫn trong sự dị thường như thể chính bản thân mình còn không thể hiểu nổi. Cảm giác giống với lúc đó đã pha trộn vào ánh mắt.
"Thấy thế nào?"
Tôi ngước mắt lên như sực tỉnh bởi giọng thì thầm hỏi.
"Không gì hết."
Tôi thờ ơ đáp lại, hắn ta quay lại từ bàn và đứng trước mặt tôi. Khác với đôi môi mỉm cười, cái nhìn lạnh lẽo đã khóa chặt lấy mắt tôi.
"Như đã nói trước đây, cho đến khi chết thì cậu sẽ không thể trả hết cho tội lỗi của mình được."
Khi vấn đề mà tôi không muốn bị đưa ra bàn luận đã xuất hiện, tôi nhìn chòng chọc hắn ta. Nhưng ngược lại hắn chỉ hé ra một lúm đồng tiền như đang vui.
"Phải chết thì sự chuộc tội mới chấm dứt... Tức là. Nếu vậy thì cuộc sống hiện giờ của cậu chỉ còn là đau đớn. Cố tình chọn loại cuộc sống như vậy vì nghĩ rằng sống hạnh phúc không phải là chuộc tội nữa. Thế nên vì vậy mà cậu muốn cách biệt với tôi? Vờ tỏ ra ngu ngốc và cố gắng không nghĩ đến tất cả mọi thứ liên quan đến tôi. Vì cậu biết nếu chấp nhận tôi thì cậu sẽ trở nên vui vẻ hơn."
"Ngưng lảm nhảm đi."
"Nhưng nói thật, nhìn thấy cậu hành động phản kháng vụng về như thế này cũng rất thú vị."
"Dừng nói được chưa? Anh nghĩ anh biết gì về tôi?"
"Tôi biết là cậu không thể khóc một mình."
"... Hả?"
Đột nhiên một cơn lạnh đã chạy dọc khắp cơ thể. Tên khốn này đang nói cái quái gì vậy? Dưới sự bối rối, nỗi sợ hãi không thể hiểu được đã len lỏi vào bên trong. Có lẽ vì nhận ra tất cả những lời hắn nói đều là sự thật. Hắn đưa tay lên vuốt tóc mái của tôi, người không thể mở miệng được nữa. Thế nhưng, khác với hành động ân cần, giọng nói của hắn ta lại ẩn chứa chút tàn nhẫn nào đó.
"Như tôi đã nói trước đây, trừ khi cậu chết thì tôi sẽ không quan tâm cậu làm cái gì. Tuy nhiên, nếu ý nghĩ khước từ hạnh phúc của cậu lại cản trở niềm vui của tôi thì tôi không còn cách nào khác phải để mắt đến. Tôi muốn nghe cậu mong mỏi đòi tôi làm nhiều hơn khi tôi đâm vào trong cậu. Rất đơn giản mà?"
"Mơ tưởng đơn giản đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực đâu."
"Cái đó thì phải chờ xem. Chờ sự việc đột xuất lần này đi qua thì chúng ta cứ thế từ từ tăng tiến độ chứ?"
Bàn tay đang vén tóc đã buông xuống bên cạnh và chạm đến mân mê vành tai. Tôi vùng vằng lắc đầu gỡ bỏ tay hắn ra như thấy phiền.
"Tự làm một mình đi."
"Phải. Tôi cũng nghĩ là phải tự mình làm rồi. Cậu xấu hổ lắm mà, nên cứ theo tôi là được."
"Tỉnh ngủ ngay. Có làm gì thì tôi..."
Bộp!
Tôi định gạt cái tay đang tới gần lần nữa, nhưng trái lại đã bị nắm lấy cổ tay. Nhưng cố tình cánh tay bị hắn nắm giữ cổ tay lại là bên có vai bị thương từ trước. Do sức mạnh trong thoáng chốc mà tôi đã nhăn mặt vô thức kêu lên thành tiếng.
"A-"
Tôi co rụt bả vai bị đau và chửi rủa trong miệng, nhưng đột nhiên có một lực mạnh mẽ vặn lấy vai đau nhức của tôi.
"Ư!"
Tên khốn kiếp này! Biết rõ tên điên trái lại đang bóp lấy bả vai càng thêm đau, tôi ngẩng đầu lên hung tợn nhìn hắn. Nhưng nụ cười gian trá luôn giữ trên khuôn mặt đã biến mất, hắn hỏi ngược lại tôi với đôi mắt đáng sợ.
"Cái này là sao?"
"Bỏ ra! ... Chỉ bị thương thôi."
Tôi cố tách rời hắn, nhưng hắn ngược lại càng cưỡng ép bỏ tay tôi ra và tự tiện túm lấy giật bỏ áo sơ mi.
Pực pực-
Cùng với âm thanh, cúc áo đứt ra và rơi xuống sàn. Mày hoảng làm gì chứ? Trong khi đó, hắn đã cởi áo ra khỏi vai. Tôi cũng vô thức hướng mắt nhìn theo về phía bả vai. Vết bầm tím mới đó đã chuyển đen và lan rộng ra đến phần nối giữa vai và bắp tay. Soạt, hắn nheo mắt nhìn vết thương bị bầm, nhưng sau đó đã trở lại dáng vẻ bình thường và hỏi nhẹ.
"Vì sao bị thương?"
"Chỉ bị vậy thôi."
Hắn nở một nụ cười nhìn không thấu với câu trả lời lặp lại.
"Ai đánh cậu?"
"..."
Khi tôi chỉ im lặng nhìn lên, hắn đã kéo áo lên mặc lại đàng hoàng. Thậm chí còn túm chặt áo lại gọn gàng vì đã bị rơi mất cúc áo. Sau đó, hắn lùi lại một bước và nghiêng đầu sang một bên.
"Trông xấu quá."
"Đó là tại anh."
"Chỉ bị đánh thôi?"
Gì? Không có khuy áo nên hắn chỉ dùng tay túm lại cổ áo bị phơi ra và hỏi như chỉ bâng quơ nhắc đến.
"Cậu chỉ để bị đánh thôi sao."
"Anh nghĩ tôi cứ thế để bị đánh đập như một thằng ngu thôi à?"
Tất nhiên là đối thủ dù cũng bị đánh trúng nhưng chẳng có lấy nổi một vết xước. Tuy nhiên, như đã hài lòng với câu trả lời của tôi nên hắn ta bỏ tay khỏi cái áo bị đứt nút và gật đầu.
"Được. Làm tốt lắm. Vậy thì ai?"
"..."
"Đó là ai?"
Giọng nói mềm mại nhưng vào tai tôi chỉ nghe ra hắn đang giở trò dỗ dành để lấy được đáp án.
"Tôi sẽ tự trả thù."
"Đúng, cậu sẽ tự làm. Nhưng dù đã nói đi nói lại rất nhiều lần, thì đó vẫn là vấn đề của tôi nếu cậu sẵn sàng liều chết xông vào như thế."
Có nghe bao nhiêu lần thì đó cũng là một lời khó chịu, hắn vừa 'Hừm' vừa nhìn chằm chằm vào khoảng không.
"Trong số những tên xung quanh Song Myungshin, kẻ có thể khiến cậu ra như này."
Sau đó, hắn ta nhếch một bên khóe môi lên như vừa nghĩ ra ai.
"À, chó săn của chủ tịch Kim."
'Là cái gã to con đó đúng chứ?' Hắn lẩm bẩm, tôi muốn bật lại là hắn cũng chẳng kém cạnh gì đâu, nhưng thay vào đó tôi đã đưa một lời cảnh cáo ngắn gọn.
"Đừng có đụng vào gã ta. Đó là con mồi của tôi."
Nhưng hắn ta chỉ lờ đi và cười nhạt. Phừng phừng, cảm giác gì đó đã lại dâng lên nhưng cơn mệt mỏi đồng thời cũng kéo đến nên tôi chỉ muốn xoay người đi ra ngoài trước hắn ta. Tốt nhất là không nhìn nữa. Nhưng hắn ta đã lại giữ lấy vai tôi.
"A-"
Khi tôi nhíu mày quặn người lại, hắn ta chỉ xin lỗi bằng miệng.
"Xin lỗi. Tôi quên mất cậu bị đau ở đây."
Nhưng tay vẫn siết chặt vai tôi.
"Bỏ ra ngay."
Tôi nhăn mặt đẩy cánh tay đang nắm của hắn ra, nhưng hắn chỉ cười rạng rỡ.
"Sao vậy? Đau lắm à?"
"Tôi nói là bỏ ra!"
"Không thích đấy."
Có lẽ giờ vẻ mặt của tôi trông rất giống tên ngốc. Khi tôi chỉ mở hé miệng vì không thể nói nổi nên lời, hắn ta càng cười tươi hơn và nhìn xuống vai tôi.
"Nếu bẻ gãy khớp xương này, có phải trên cơ thể cậu sẽ chỉ còn mỗi dấu vết của tôi không?"
"..."
"Trông cậu có vẻ mệt rồi nhỉ."
Chậm rãi buông tay ra khỏi bả vai, hắn chỉ vào phòng ngủ.
"Ngủ lại đi."
Là vì ánh mắt của hắn ta nên tôi không thể trả lời được. Trong một thoáng chốc, cơn ớn lạnh đến rùng mình đã leo dọc lên sống lưng. Nỗi sợ hãi không biết hắn ta sẽ làm gì với tôi nếu tôi cựa quậy dù chỉ một chút. Và chỉ sau tiếng cửa đóng thì tôi mới nhận ra.
Cách~
Không biết từ lúc nào mà chỉ còn lại mình tôi chịu đựng trong căn nhà, khó khăn hít lấy từng ngụm hơi thở.
Trải qua một đêm bất tiện ở nhà người khác và đến trước biệt thự của Cha Joong-woo vào buổi sáng vì đã hứa với Hansoo. Đã qua được mấy ngày nhưng đám phóng viên vẫn còn trú ngụ ở ngoài căn biệt thự. Có lẽ vì nghĩ càng để lâu thì khả năng Cha Joong-woo ra khỏi nhà sẽ càng cao, nên ngược lại số lượng dường như đã tăng lên thì phải. Tôi đang đi bộ về phía lối vào căn biệt thự thì một ai đó đã cẩn thận gọi tên tôi từ đằng xa.
"Anh Taemin! Đằng này nè!"
Ở đâu? Tôi quay đầu sang trái và phát hiện Hansoo đang nép mình trên tường tòa nhà bên cạnh căn biệt thự. Sao thằng nhóc này lại ở đó? Vừa suy nghĩ vừa tiến lại gần, cậu ấy đã kéo tôi vào chỗ ẩn náu.
"Em đã lấy được danh mục mà anh yêu cầu rồi đây, và cả tạp chí mà chỉ có mấy người giàu có mới đọc nữa."
Rồi bế một bọc đầy sách lên.
"Có nhiều tài liệu quá nên em chỉ kịp đánh dấu riêng những sản phẩm chưa được phát hành thôi. Hôm qua em đã phải làm cái này đến tận sáng sớm đó..."
"Sao cậu phải nói thầm như thế?"
Tôi khó hiểu hỏi, Hansoo đã trợn to mắt nhắc nhở tôi.
"Suỵt! Nói nhỏ thôi!"
"Vì sao?"
"Ở đây phủ đầy phóng viên đó!!"
Như đang đề phòng phóng viên có thể đến đây, Hansoo liên tục ngó nhìn xung quanh với đôi mắt nhạy bén. Tôi nhìn cậu nhóc đầy cảnh giác và chỉ ra điểm quan trọng.
"Không ai trong số họ biết mặt chúng ta cả."
Nhưng Hansoo tưởng như sẽ tỉnh táo lại vẫn không chút suy suyển. Ngược lại cậu ấy còn chỉ rõ ra cho tôi.
"Gì vậy anh! Chúng ta có đóng phim mà!"
Nó còn chưa được công chiếu nữa. Không, hơn hết là chúng ta còn chưa có quay xong. Tôi đã định giải thích nhưng vì thấy phiền nên đã một mình đi ra từ phía sau bức tường. Cầm đúng một quyển tạp chí trên tay. Bỏ mặc Hansoo ở sau lưng kêu gào phải cải trang trước và đi thẳng đến phòng đã hẹn với Cha Joong-woo đang chờ đợi. Đã hơn 10 giờ nhưng tôi biết chắc là anh ta vẫn chưa ngủ. Có khi là cả đêm cũng không chợp mắt lấy một lần. Kể từ sau vụ việc nổ ra.
"Hức! Sao bây giờ cậu mới đến?!"
Bỏ lại roadie la thất thanh phía sau và đi thẳng đến phòng khách. Đống hỗn độn vẫn bày bừa như cũ, nhưng còn có ghế sô pha là thứ duy nhất đứng yên ổn. Roadie đuổi theo nhanh chóng bước ra trước mặt tôi và chỉ vào cầu thang đi lên tầng trên.
"Mau lên đó đi. Anh ấy đã không ngủ mà cứ chờ mãi đó."
Tôi lờ đi lời anh ta nói rồi hướng về phía ghế sô pha trong phòng khách. Phịch. Ngả người vào ghế sô pha êm ái có lưng cao rồi mở cuốn tạp chí mà tôi mang theo.
"Bảo anh ta xuống đây đi."
Không cần phải liếc mắt nhìn cũng đủ biết mặt của roadie đang biến hóa như thế nào.
Phạch, phạch.
Trong một lúc, chỉ còn tiếng tôi lật tạp chí vang lên trong phòng khách. Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng roadie thở dài và đi lên tầng trên. Cha Joong-woo có thể sẽ không xuống ngay lập tức, nhưng tôi cũng cần có thời gian đọc tạp chí nên không sao.
Hansoo quả thật là có đánh dấu trong tạp chí. Những sản phẩm mới ra mắt chỉ vừa được giới thiệu lần đầu tiên trên trang mạng. Mặc dù lúc đó mắt tôi đã quen thuộc với tên của dòng sản phẩm, nhưng nó chẳng khác nào một mớ mật mã đối với tôi cả. Đặc biệt, tạp chí được viết rõ ràng bằng tiếng Hàn, nhưng lại toàn là phát âm tiếng Anh nên tôi không thể hiểu rõ nội dung được. Hơn nữa, trong mắt tôi thì đồng hồ nào trông cũng giống nhau, nhưng một cái là sản phẩm mới còn một cái khác thì lại là bản cũ. Lúc xem trên mạng thì tôi đã biết giá của cái đồng hồ này có thể lên tới hàng chục triệu won nên giờ phải nhìn lại bức ảnh này bằng con mắt kinh ngạc.
Có gì thay đổi à? Tôi dừng trang giấy đang lật và nhìn chăm chú nó một hồi lâu. Ngay cả mô tả cũng chi chít những từ không biết xen lẫn với từ tiếng Anh. Tôi chỉ hiểu được một từ. Kiểu dáng sang trọng. Giống y hệt mà nhỉ? Tôi so sánh hai chiếc đồng hồ và nhìn xuống phần thông tin có liên quan bên dưới quảng cáo. Vẫn là những từ ngữ khó hiểu in ấn bằng cỡ chữ nhỏ, nhưng có một cái thông báo nói rằng, nó có thể chống thấm tới một độ sâu trong lòng nước. Đi biển mà sao phải mang theo đồng hồ làm gì? Ra là những người giàu có thường thích mang đồng hồ theo khi đi bơi.
Nhận ra một sự thật kỳ thú, tôi lật thêm một vài trang nữa và dừng lại ở một dấu trang mà Hansoo đánh. Bên dưới cái tên tiếng Anh khó nhằn, Hansoo còn tốt bụng viết thêm cả phiên âm trong tiếng Hàn. Tôi cố lẩm bẩm nó trong miệng để không gượng gạo và rồi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Tôi cố ý ra vẻ càng tập trung hơn vào cuốn tạp chí. Tiếng bước chân đùng đùng đến gần hơn và tiếng ai đó ngồi xuống đối diện tôi vang lên. Tiếp tục ngay sau đó là lời chào của Cha Joong-woo.
"Thằng chó kia, sáng sớm của mày đấy à?"
Mùi rượu nồng nặc vẫn tràn ngập cùng với lời chửi rủa của anh ta.
"Đ*t mẹ, tao nghe là mày chỉ mới làm thực tập sinh có 2 tháng? Cái thằng nhãi này... Thấy tao ra nông nỗi này nên mày buồn cười lắm chứ gì? Nếu tao muốn một đứa như mày bị đuổi ra khỏi công ty ngay lập tức..."
"Anh có gì muốn hỏi tôi?"
Tôi ngắt lời vì thấy phiền toái. Anh ta chửi thề một tiếng và hằn học nhìn tôi.
"Mẹ mày, coi chừng cái mồm đi. Ai cho mày cắt ngang lời tao?"
Tôi nhìn anh ta rồi từ từ mở miệng.
"Có vẻ như anh vẫn chưa ý thức được thì phải."
"Cái gì?"
"Trông tôi có giống một người sẽ sợ bị đuổi khỏi công ty không? Hoặc là, có trông như muốn trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng được người người ngưỡng mộ?"
Anh ta cau mày nhìn chằm chằm tôi. Tôi nở một nụ cười nhạt với cái gã đó.
"Nghĩ lại đi. Thử văng thêm một câu thô tục vào mặt tôi thì tôi càng trông giống một người sẽ đập vỡ đầu anh bằng cái chân bàn gãy kia hơn đấy."
"..."
"Muốn hỏi cái gì?"
"... tên cậu là Lee Taemin?"
"Đó là tất cả những gì anh muốn hỏi?"
Vậy tôi đi, khi tôi định đứng dậy với ý nghĩa đó, anh ta nuốt lại tiếng chửi thề nhỏ trong miệng.
"Có thật là quản lý của cậu bị ai đó đổ tội việc này không? Cũng là cái kẻ đã lan truyền vụ việc của tôi trên trang mạng."
"Phải."
"Đó là ai?"
"Anh chắc chắn quản lý của mình đã phản bội anh?"
Anh ta cắn chặt răng như không thoải mái với câu hỏi.
"Đúng."
Vậy thì đúng là không cần phải cho anh ta nghe file ghi âm thật. Tôi vừa suy nghĩ vừa đưa ra đáp án mà anh ta muốn.
"Song Yoohan."
"Song... Yoohan?"
Anh ta ngậm chặt miệng như mất khả năng ngôn ngữ trong chốc lát và xác nhận thêm lần nữa.
"Song Yoohan? Là Song Yoohan đóng vai người em trai cùng diễn trong drama XXX với tôi?"
Tôi chưa xem bộ phim drama XXX đó nên không trả lời, nhưng anh ta vẫn nhếch mép cười như nó cũng chẳng phải gì quan trọng.
"Haha, nghĩa là chính cái thằng ngày nào cũng nhỏ nước mắt với đạo diễn và đóng cái vai thảm hại ngăn cản tình cảm của chị gái đó. Nghĩa là chính cái thằng.ranh.đó đã khiến ông đây khổ sở như thế này sao."
Hắn gằn giọng lẩm bẩm có lẽ vì không thể kiềm chế cơn giận được.
"Thằng rẻ rách, biết thế từ lúc đó bố mày đã giẫm cho mấy phát để mày hết ngóc dậy luôn đi."
Một nụ cười rộ lên trên môi tôi trong lời nói với đôi mắt dữ tợn đó. Đúng thế, bọn mày đều cùng một loại cả thôi. Lúc đó, anh ta như vừa nghĩ ra thứ gì và ngước mắt lên.
"Cái thằng đó trước kia là diễn viên dưới trướng quản lý Choi mà phải không?"
Gật. Khi tôi trả lời bằng cách cử động đầu, anh ta thản nhiên tiếp tục câu hỏi.
"Chủ tịch Kim môi giới vũ khí vẫn còn làm nhà tài trợ cho thằng ranh đó chứ?"
"... môi giới vũ khí?"
Tôi hỏi lại vì lần đầu tiên nghe thấy nó, anh ta tựa người vào ghế sô pha.
"Đúng, môi giới vũ khí. Chủ yếu vẫn là nhập khẩu vũ khí, nhưng nghe phong thanh là đã lấn sang các mặt hàng quân sự khác rồi. Vốn là chỉ kinh doanh ở nước ngoài thôi, nhưng khi về già thì ông ta lại trở về nước. Lúc đầu còn có tin đồn vì ông ta có tuổi rồi nên nhớ nước, hay là về để tìm lại gia đình đã thất lạc, nhưng tất cả đều không thể tin. Vì lão già đó làm ăn loạn tạp vô cùng, nên trong vòng vài năm sau khi loại bỏ các đối thủ cạnh tranh thì mấy câu chuyện kiểu thế mới được đưa vào. Cả cái khẩu vị ghê tởm đó nữa."
Cha Joong-woo nhăn mặt phun ra như không thể nuốt nổi.
"Tôi nghe nói là chẳng có tên nào chịu đựng được hơn một tháng dưới tay của chủ tịch Kim cả, lẽ nào Song Yoohan đã hoàn toàn nắm giữ lão già đó à?"
"Tôi nghĩ vậy."
"Ha! Bất ngờ quá nhỉ. Tôi đã thấy đủ thứ nhơ nhuốc trên đời này rồi, nhưng chủ tịch Kim là loại người mà nếu đầu óc còn sáng suốt thì sẽ không chủ động đến gần đâu."
"Vậy chắc là mất trí rồi."
Tôi lạnh nhạt trả lời, anh ta giương đôi mắt đầy hồ nghi.
"Cậu quen biết Song Yoohan?"
"Trước đây thì có."
Hừm, anh ta nhìn tôi một chốc rồi hỏi.
"Cậu có chuyện gì với thằng ranh đó à?"
"Không phải bây giờ nên tập trung vào chuyện của chính anh hơn là của tôi sao?"
Đối với chủ đề đã thay đổi, anh ta cắn nhẹ môi dưới rồi vươn tay vuốt mạnh tóc mái ra sau đầu.
"Quản lý của cậu. Toàn bộ những gì ông ta đã nói với tôi có phải là thật tâm không?"
Câu hỏi của anh nghe như đang hỏi quản lý có phải là người sẽ nói thật lòng như vậy hay không.
"Không phải đã nhận ra hết rồi sao. Chắc anh phải biết tại sao khi còn làm giám đốc công ty giải trí ông ấy lại thất bại như thế mà."
"Vậy cậu nghĩ thế nào."
Đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn thẳng vào tôi.
"Là thật tâm."
Tôi nói và nhẹ nhàng thêm vào.
"Quản lý thật sự tin rằng đó là cách duy nhất có thể cứu anh."
"Còn cậu?"
Cái tên này cứ lôi tôi vào làm gì, tôi bực bội nhưng vẫn đáp lại.
"Tôi không tin cách làm đó. Cái tôi tin là quản lý của tôi."
"..."
"Nếu người đó nghĩ như vậy thì nó sẽ như vậy thôi."
Khi tôi trả lời, anh ta cụp mắt nhìn xuống và đắm chìm trong suy nghĩ của mình trong một thời gian dài. Thấy vậy, tôi cũng có chút ngoài ý muốn. Mặc kệ quản lý của tôi có thể giải quyết theo biện pháp đó được đến mức nào thì không phải bất cứ ai đứng ở vị trí này thường sẽ tìm thêm lời khuyên từ những người có năng lực khác hay làm gì đó tương tự à? Sao tới lượt cái gã này thì chỉ đừ người ra uống rượu ở nhà vậy. Sau đó, anh ta ngước mắt lên như đã sắp xếp xong suy nghĩ.
"Vì vậy có nghĩa là, vì cậu tin tưởng quản lý của mình, nên cậu cũng tin rằng tôi cuối cùng sẽ có thể vực dậy lại được."
"..."
"Không phải à?"
"Suy nghĩ của tôi thì liên quan gì?"
Cha Joong-woo dường như nhìn thấu được sự bực tức ẩn chứa trong câu hỏi của tôi. Vừa cười khẩy vừa nhún vai như thể chính bản thân cũng không hiểu.
"Có lẽ là vì đã nhận ra như lời cậu nói. Từ một người trông như có thể bình thản đập vỡ đầu tôi bằng cái chân bàn gãy kia nhỉ. Bảo quản lý của cậu ghé qua đây vào chiều nay. Trước tiên cứ bàn lại lần nữa đi đã."
Trán anh ta phủ đầy nếp nhăn chắc vì bức bối khi phải làm những việc mình không muốn. Nhưng nếu chỉ nghe và nói thì chúng ta vẫn chưa xong việc đâu.
"Tôi cảnh cáo trước là nếu anh chỉ muốn lợi dụng quản lý để tránh nạn trong một thời gian thì sau này sẽ càng gặp nhiều rắc rối hơn mà thôi. Một khi anh ký hợp đồng thì sẽ không bao giờ cắt đứt với quản lý được nữa."
Nói thế là có ý gì, tôi ném hiện vật ra trước khuôn mặt khó hiểu của anh ta.
Bộp.
Đó là phong bì tài liệu tôi nhận được từ tên điên. Trước khi đến đây, tôi cũng đã đọc tờ hợp đồng trong đó rồi. Tôi không biết những điều kiện là như thế nào, nhưng có một điều khoản cực kỳ nổi bật. Một khi quản lý đã được chỉ định thì sẽ không được thay thế dưới bất kì trường hợp nào nếu không có sự cho phép của đồng thời cả công ty và người quản lý.
Tôi cũng không ngờ là cụm từ 'dưới bất kì trường hợp nào' lại được đưa vào trong. Ngay cả trong hợp đồng của chính tôi thì vẫn có một dòng nói rằng, nếu lỗi thuộc về quản lý thì tôi có thể tự mình đơn phương hủy hợp đồng. Cha Joong-woo nhìn xuống hợp đồng nằm trên mặt sàn vì không có cái bàn nào ở đây.
"Cái gì đây?"
Tự xem đi, anh ta thấy tôi ra hiệu bằng mắt thì cũng nhìn tôi bằng đôi mắt đề phòng rồi nhặt phong bì lên. Sau đó lôi xấp giấy bên trong ra với tiếng sột soạt. Nhưng chỉ mới lấy ra được một nửa. Anh ta đã cứng đờ trong trạng thái không thể rút hợp đồng ra thêm được nữa. Và đến khi tôi nghi ngờ anh ta còn không hít thở, anh ta thấp giọng hỏi.
"... Công ty... Vậy là công ty đã liên lạc với cậu sao?"
Tôi nhìn ra một điều trong lời nói của anh ta. Suốt thời gian qua, anh ta vẫn chưa được công ty liên lạc. Những người của công ty tìm đến nhà có lẽ chỉ để ngụy trang trong mắt người khác là công ty đang bận rộn đối phó. Chính xác là với các phóng viên. Phải đến lúc này tôi mới nhận ra vì sao anh ta chỉ ở lì trong nhà nốc rượu mà không lo tìm biện pháp nào khác.
Tôi liếc nhìn roadie đang nghe trộm chuyện của chúng tôi từ đằng xa. Anh ta giật nảy và nấp mình trong nhà bếp, nhưng đó là bằng chứng cho thấy tại sao anh ta vẫn phải ở lại trong căn nhà này dù bị đánh đập thế nào. Vì anh ta là người báo cáo lại với công ty, tên điên. Nói cách khác, công ty thực sự đã giam giữ Cha Joong-woo. Cha Joong-woo là một nghệ sĩ có vị thế lớn đến mức đó nhưng lại dễ dàng bị công ty nhấn xuống như vậy. Khi tôi không thể che giấu sự ngạc nhiên, Cha Joong-woo nghiến răng hằn học nhìn vào hợp đồng còn chưa lấy ra hết.
"Bọn khốn kiếp, nghĩ đây là miếng mồi cho chúng mày đớp ngon ơ thế à?"
Và hành động đúng như dự đoán của tên điên ngay trước mắt tôi.
Xoẹt-! Xoẹt!
Ngay cả khi đã xé hợp đồng lẫn phong bì ra thành từng mảnh, anh ta vẫn đứng dậy lấy chân đạp đống giấy vụn rơi rớt.
"Rặt một lũ chó má!! Tao đã kiếm cho bọn mày biết bao nhiêu là tiền!! Phủi sạch bao nhiêu là món bở thế mà bây giờ lại... Đ*t mẹ!"
Thở hồng hộc và mặt nóng bừng, anh ta đột nhiên cúi người nhặt điện thoại nằm chỏng chơ trên sàn nhà. Và khi anh ta giơ nó lên như đang định quăng nó vào bờ tường, tôi chậm rãi lên tiếng.
"Thích đồng hồ chứ?"
"Gì?"
Quay phắt đầu qua và hung tợn hỏi. Tôi kéo quyển tạp chí mình đã xem và cho anh ta thoăn thoắt lật đến trang quảng cáo đồng hồ đầu tiên tôi nhìn thấy.
"Nó là sản phẩm sắp ra mắt."
"Cái... Giờ mày lại nói vớ vẩn cái gì nữa, mày!"
"A, ra mắt vào tháng sau đấy, nếu lúc đó phải đi quân sự thì không thể nhìn thấy vật thật được rồi."
Giờ anh ta lại quay qua tỏ vẻ như đang uy hiếp chuẩn bị ném điện thoại vào người tôi. Nhưng tôi không dừng lại và tiếp tục lật tạp chí sang trang quảng cáo tiếp theo được đánh dấu.
"Mấy chiếc kính mắt này vốn sẽ được lên kệ trong một cửa hàng vào tuần sau, nhưng chưa gì đã bị đặt trước hết sạch rồi."
"Mẹ mày..."
"Nên tất nhiên là cả cái này cũng không thể đi ngắm thử được. Thậm chí là có khi sau này xuất ngũ rồi vẫn không thể nhìn thấy được luôn đó chứ. Một thời đã từng được tài trợ dâng đến tận tay từng chiếc một, nhưng bây giờ trừ khi phải tự mình bỏ tiền túi ra thì anh sẽ không thể nào chạm vào chúng được nữa."
Trong khoảnh khắc, anh ta đã ngừng động tác, nhưng lông mày thì vẫn còn động đậy nhung nhúc.
"Rốt cuộc, mày cứ lảm nhảm mãi cái đéo gì?"
"Rơi xuống ở đây, và trong 2 năm vì phải đi nghĩa vụ quân sự nên sẽ có một khoảng trống. Trong lúc đó, hợp đồng với công ty chỉ còn sáu tháng cũng sẽ đi qua. Vậy thử tưởng tượng xem. 2 năm sau, liệu lúc trở lại, anh còn có thể thỏa thích đeo lên những món đồ này nữa hay không."
"Tao..."
Anh ta chỉ mới thốt ra được một từ thì lại trầm giọng nói thêm.
"Mày nghĩ tao không thể móc ra được chút tiền cỏn con đó chắc?"
"Cái ngày mà cả chút tiền cỏn con đó cũng không còn sớm muộn gì vẫn sẽ đến thôi."
"..."
"Sẽ không thể dùng bất cứ thứ gì nữa, nếu muốn thì chỉ còn nước tự làm tổn thương lòng tự trọng của bản thân mà đi đóng những vai diễn phụ. Nhưng mà, Cha Joong-woo với thể diện của một siêu sao hàng đầu, sao mà làm điều đó được chứ? Hơn nữa, sở thích vẫn sẽ phải tiếp tục vì thứ danh dự đó và phải tiêu pha tiền ầm ầm để mua tất cả các mẫu mã đồng hồ mới ra mắt. Bởi nếu không dùng dù chỉ một chút tiền thôi thì mọi người sẽ lại lời ra tiếng vào mất. 'Cha Joong-woo hình như thành một thằng ăn mày rồi kìa'. Với lại."
Hơi thở của anh ta trở nên gấp gáp theo từng chữ tôi nói, và cuối cùng là ném điện thoại về phía tôi. Nhưng tôi không tránh né mà nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Rắc!
Điện thoại lướt qua mặt tôi đáp xuống sàn nhà.
"Hộc, hộc, hộc..."
Cha Joong-woo thở mạnh, ngực phập phồng lên xuống như vừa mới chạy 100m.
"Cút. Cút ra khỏi nhà tao ngay."
Tôi từ tốn đứng dậy và kiểm tra thời gian.
"Cho đến nửa đêm ngàyhôm nay. Nếu tôi không nghe thấy bất cứ gì trong khoảng thời gian này, cứ tựhiểu là mọi thứ của anh đã kết thúc rồi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com