Memories
Bầu trời Utopia biến đổi nhanh như chớp. Những vì sao đêm lặn đi nhanh chóng, bầu trời đột nhiên sáng bừng, trăng trắng như ban ngày. Nhưng chỉ được một lúc, nó lại biến đổi ngay. Lần này, nó giống như một màn chiếu khổng lồ mà nếu muốn xem chúng tôi phải ngửa cổ hết cỡ.
Màn chiếu ấy đang phát bộ phim là kí ức cuộc đời của tôi.
"Không!"
Tôi hét lên, kí ức ấy quá riêng tư để cho bất kì ai tọc mạch.
Tôi của 18 tuổi trông chẳng khác gì tôi hiện giờ. Những lọn tóc nâu xoăn xoăn. Đôi mắt sáng, trong và tràn đầy sức sống. Đôi môi tô son bóng đỏ gạch, luôn luôn cười.
Tôi mới hạnh phúc làm sao.
Tôi nghe thấy tiếng Lucian thở hắt, và trong thoáng chốc tôi thấy vui.
"Này Hay, cậu định đi đâu sau giờ học?"
"Chắc là đọc thêm một vài quyển sách. Cậu biết đấy, tớ còn Con Hủi nữa..."
Một người bạn - tên cô ấy là gì nhỉ? - thở dài và tiếp lời:
"Hay, cậu trông như Queen Bee nhưng cậu hành xử như một mọt sách vậy."
Tôi không có phản ứng gì sau nhận xét ấy.
"Hay, hãy gặp gỡ các chàng trai đi. Có Justin lớp bên cạnh rất..."
Một tiếng nổ đoàng át tiếng cô bạn. Những người chứng kiến bịt tai.
"Cái quái gì đấy?"
Cô bạn đó hét lên kinh hoàng. Chúng tôi nhìn nhau im lặng.
"Cứ trốn sau cái xe kia đã. Hi vọng không có gì quá bất trắc."
Tuy trả lời như vậy nhưng tôi biết điều đang xảy ra là bất trắc rồi.
Chúng tôi dắt tay nhau trốn sau cái xe mà tôi vừa chỉ. Đó là một chiếc xe tải đỗ bên đường bị lật sau cú nổi đó.
"Hay, cậu đứng lên xem có gì không đi."
Một người bạn lay tôi, và tôi đứng khom khom, nhòm qua mép xe tải. Chỉ mất vài giây để tôi hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở kia: những tên thiện xạ, những quả lựu đạn, những người dân chạy tán loạn.
"Khủng bố. Hoặc là xả súng. Hai cái đấy đều tệ như nhau."
Tôi nói với đám bạn, cúi đầu xuống thấp hơn.
"Nếu...nếu thế thì chúng ta làm sao mà về được đây?"
Tôi liếc về một quán cafe gần đó, nói thấp giọng:
"Hãy trốn tạm vào kia, trước khi cảnh sát giải quyết chuyện này."
Bốn đứa chúng tôi rón rén đi về phía quán cafe để lánh nạn. Chúng tôi còn quá trẻ, và khi đó, chúng tôi không có khả năng tự bảo vệ mình nếu những kẻ khủng bố phát hiện ra tôi. Đối đầu là chết. Chúng tôi nhủ thầm, khi cố bước thật nhanh về phía đó.
Tiếng súng lại vang lên lần nữa và một người bạn của tôi hét lên.
"Trật tự nào, Layla. Chúng sẽ nghe thấy mình mất."
À, thì ra người đó tên là Layla.
Một tên lính chạy qua chiếc xe, quá vội vã nên không để ý đến chúng tôi.
"Chết tiệt. Chúng ta đã làm gì mà phải chịu cảnh như thế này chứ?"
Layla rên lên và những người lại cũng bắt chước y như vậy.
"Trật tự đi."
Tôi gắt lên, bắt họ im bặt. Chúa tôi, tôi đã không chịu nổi những cô nàng đỏng đảnh yếu đuối luôn chờ đợi chàng trai đến cứu. Ngay khi tôi còn là một đứa trẻ.
Có lẽ việc phải sống với một người bố có chút lạnh lùng đã ảnh hưởng đến tôi.
Một tiếng súng nổ nữa. Cảnh sát vẫn chưa đến. Tôi kiểm tra túi xách, thất kinh khi biết điện thoại của tôi đã văng xa tận ngoài kia.
Và chiếc xe tăng của quân khủng bố cán qua nó.
"Các cậu có điện thoại ở đấy không?"
Tôi hỏi trong tiếng thở gấp. Layla lục túi xách, đưa cho tôi một chiếc điện thoại màu hồng.
"Đây."
Tôi gấp gáp bấm số điện thoại của bố. Chúng tôi có thể không thân nhau lắm, nhưng đó vẫn là bố tôi. Chỉ có ông mới có thể cứu chúng tôi bây giờ. Chỉ cần ra khỏi chỗ này thôi.
Tiếng điện thoại vang lên, chỉ cách xa chúng tôi vài trăm mét. Bố tôi nhấc máy ngay sau đó.
"Bố ơi..."
"Mẹ kiếp, lão già kia, lão đang gọi cảnh sát đấy hả?"
Một tên khủng bố túm lấy bố tôi, lôi ông ra phía trước. Chiếc điện thoại vẫn còn bật trượt khỏi tay ông, sượt sang chân một gã khủng bố khác. Gã dùng chân dẫm mạnh, chiếc điện thoại tan thành từng mảnh.
Chúa tôi...tôi đã làm gì thế này?
Bố tôi ngã xuống đất khi đến được gần gã chỉ huy. Hắn chĩa súng vào đầu ông.
"Chết tiệt lũ da trắng! Chết tiệt những con chuột hạ đẳng!"
Hình ảnh mờ nhoà trong đầu tôi trở nên rõ nét, nhờ sự ác độc của Utopia. Bởi khi nó lấy kí ức của bạn và chiếu lên bầu trời kia, bạn sẽ không thể giấu khỏi bất kì ai. Kể cả chính mình. Kể cả vết thương lòng khiến tôi từ bỏ thành phố.
Gã chỉ huy túm đầu ông, đập mạnh xuống đất. Bố tôi lảo đảo, nhưng ông không hét lên. Những người xung quanh càng lúc càng trở nên náo loạn.
"Câm hết đi! Tao bảo lũ chúng mày câm hết đi cơ mà!"
Cố nhiên, hắn hét: có lẽ chẳng có tổ chức chuyên nghiệp nào đứng sau vụ này cả. Chúng chỉ là đám người nổi loạn bất chợt, và ngay sau khi thấy dân chúng hoảng loạn, chính chúng là người không giữ được bình tĩnh.
Gã chỉ huy xả súng vào dân thường. Máu chảy lênh láng xuống đường, đến gần chân của bố tôi. Ông vùng lên, giữ hắn từ đằng sau.
"Quân khốn kiếp!"
Gã chỉ huy đấm vào mặt ông. Ông ngã xuống. Hắn xả súng liên tiếp, cho đến khi súng hết đạn.
Bố tôi không kịp kêu tiếng nào.
"Bố ơi! Hức hức, bố ơi!"
Tôi gào lên. Bố tôi nằm đó, lạnh dần. Nếu như tôi không gọi ông, có lẽ ông không phải chịu kết cục như thế này.
Tôi không sợ chết. Một phần trong tôi đã chết rồi. Tại sao cảnh sát lại tới muộn tới vậy? Tại sao người vô tội phải chết?
"Nằm xuống! Tất cả nằm xuống! Quân nổi loạn, hãy đầu hàng đi!"
Vậy là có người đã gọi cảnh sát.
Một cảnh sát lôi tôi ra chỗ khác, và những người còn lại bắt đầu trấn áp chúng. Có những người đi xử lí thi thể. Tên chỉ huy bị bắt và bắn chết lúc cố gắng chạy trốn. Khi tất cả mọi thứ an bài, tôi được ngồi ở một góc đường, chờ đến lượt bị thẩm vấn, dưới tư cách là nhân chứng. Những người bạn đi cùng tôi đã bỏ chạy từ lâu, sợ bị liên luỵ.
Tôi chợt cảm thấy bơ vơ. Tôi cần ai đó bên cạnh, kể cả người đó là Layla.
Và rồi tôi chợt nhớ ra Jack có vai trò gì trong câu chuyện đau thương này của tôi.
Jack, vẫn điển trai theo kiểu thư sinh và là một nam sinh thời điểm ấy, đã đến bên cạnh tôi. "Đến bên cạnh" có vẻ là một từ hơi quá; nhưng anh ta đã đứng trước mặt tôi, đưa cho tôi một ổ bánh mì.
"Em sợ lắm phải không? Ăn cái này đi."
Một câu nói ngu ngốc.
Rồi bầu trời kí ức xoay mòng mòng, quay ngược lại thời gian.
"Đủ rồi đó!"
Lucian hét lên với bầu trời rồi vòng tay quanh tôi.
"Đừng bắt cô ấy xem lại thứ kí ức đó nữa!"
Nhưng đó không phải là kí ức của tôi. Đó là kí ức của chàng trai làm trong tiệm bánh gần đó, người đã nhìn tôi chăm chăm ngay từ đầu nhưng không dám can thiệp. Vẫn là bắn, giết. Rồi sau đó, kết thúc. Tôi không muốn xem nữa. Kí ức quá rõ ràng khiến tôi chóng mặt.
Nhưng rồi Jack nhìn thấy tôi khóc, bơ vơ bên cạnh cái xác được che chắn của bố tôi. Anh ta lấy trộm một ổ bánh mì và chạy khỏi cửa tiệm.
"Jean Valjean cũng bị ngồi tù 19 năm vì tội ăn cắp bánh mì đấy." (*)
(Jean Valjean: Nhân vật chính của tiểu thuyết Les Misérables - những người khốn khổ của nhà văn Victor Hugo.)
Lucian nói vu vơ, nhưng tôi biết anh không có ý gì cả. Tôi rời bầu trời nhìn sang Jack và thấy mặt anh ta ửng đỏ.
Cảnh trao bánh mì lại diễn ra.
"Và từ đó, đại uý Carter," Jack nói, giọng buồn buồn "anh đã yêu em từ ngày đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com