Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 122

_ Bệ hạ, Vũ Nhi sẽ băng bó cho người.

_ Không cần đâu, để trẫm triệu thái y tới là được.

Minh Đế đã quay đi, nhưng Điền Vân Vũ không chịu thua, vội vàng từ sau lưng ôm lấy hắn thật chặt.

_ Bệ hạ, đêm nay người ở lại với Vũ Nhi, có được không?

Hắn trầm ngâm nhìn mấy đầu ngón tay nhỏ nhắn níu chặt bụng mình, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.

_ Vũ Nhi, cứ tiếp tục thế để làm gì vậy, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn sống bên trẫm cả đời hay sao?

_ Bệ hạ, thần yêu người, yêu nhiều lắm, kiếp này chỉ muốn làm bảo bối của bệ hạ mãi mãi.

Quá rồi, quá đáng lắm rồi. Mặc kệ cánh tay đau nhói tê nhức, Kim Mẫn Khuê lạnh lùng đẩy tay y ra, nhìn thẳng vào mắt phi tử mình yêu nhất.

_ Ngươi xem trẫm là trò đùa à, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy hay sao? Trẫm thực sự không biết phải chiều theo ngươi như thế nào mới được nữa, ngươi chẳng bao giờ hài lòng, đùa giỡn với quân vương một nước lớn chắc ngươi hả dạ lắm phải không? Sống với trẫm thì ngươi không chịu an phận, cách dăm ba hôm lại xụ mặt u sầu, hằn học với trẫm, trong lòng lại chỉ biết tơ tưởng tới nam nhân khác, hết lần này đến lần khác ngươi làm tim trẫm đau, nhưng vì ngươi là tâm can của trẫm, trẫm đã than vãn một lời nào chưa? Ngươi không bao giờ thấy biết ơn trẫm cả, kể như ngươi có không chung thủy, trẫm cũng đã cố nín nhịn bỏ qua rồi, lo ngươi buồn ngươi đau ngươi bỏ ăn rồi ngươi bị ốm, nhưng ngươi không biết đủ, không biết an phận, cũng không để trẫm vào trong mắt. Được thôi, nếu lòng ngươi đã không ở đây, trẫm chấp nhận, trẫm chịu thua, bỏ xuống lòng này đau như cắt để tiễn ngươi rời đi, cho ngươi vinh quang xinh đẹp như ngày đầu tiên gả cho người ngươi yêu, chính ngươi lại không chịu, ngươi dằn vặt trẫm làm gì, ngươi thấy thích thú khi làm trẫm khổ lắm à? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào thì ngươi nói thẳng đi, trẫm cũng chỉ là nam nhân bình thường thôi, ái nhân của trẫm thư từ dan díu với thằng khác, cắm sừng lên đầu trẫm, trẫm không chấp nhận được!

Không biết tự bao giờ, nước mắt hắn từ từ chảy ra, đấng thiên tử cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được nữa.

_ Trẫm biết rồi, ngay từ ngày đầu tiên ngươi đặt chân vào phòng tân hôn của chúng ta, trẫm đã đoán ngươi là gián điệp. Đáng lý ra trẫm không nên ngu dốt để mất cảnh giác vào tay ngươi, biết từ đầu ngươi sẽ có ngày phản bội trẫm, trẫm vĩnh viễn sẽ không sủng ái ngươi, không lên giường với ngươi, cũng sẽ không vô thức yêu ngươi sâu đậm. Liễu Vương gửi ngươi đến đây để trả thù trẫm, vì gia tộc của trẫm đô hộ đất nước các ngươi hàng trăm năm nay, cướp nhà cướp đất cướp tài nguyên, ngươi oán hận trẫm, có phải thế không? Được rồi, ngươi đã làm được, ngươi khiến trẫm yêu ngươi điên cuồng rồi dằn vặt và hành hạ trẫm, làm trẫm khổ đau không nỡ vì ngươi như thế này. Trẫm xin lỗi, tranh chấp chính trị với Liễu Quốc, là trẫm sai, coi như ngươi độ lượng đi được không, buông tha cho con tim trẫm, sau này các ngươi thoát khỏi ách chư hầu, dù là người hay của cũng không cần phải cống nạp cho Minh Quốc hàng năm nữa. Cút đi, cút thật xa vào, trẫm đầu hàng rồi, ngươi thắng, đều là do ngươi tài giỏi, giờ thì buông trẫm ra đi, tình yêu này không đi tiếp được nữa đâu.

Điền Vân Vũ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, y đã làm gì, y có phải gián điệp đâu, tại sao bệ hạ lại hiểu lầm y như thế được?

_ Bệ hạ, thần....thần sai rồi, bệ hạ đừng khóc, bệ hạ, thần sẽ ngoan, sẽ biết nghe lời, bệ hạ bị rách vết thương rồi, máu....nhiều máu quá....

Kim Mẫn Khuê nhận ra mình đang khóc, kể từ sau khi mẫu phi qua đời, hắn chưa từng khóc thêm lần nào nữa. Cay đắng thật, lần này bị hại cho thê thảm rồi, ngay cả tôn nghiêm kẻ làm vua mà cũng không giữ được nữa.

_ Bệ hạ, tay có đau không?

Hắn im lặng dửng dưng không nói, không biết phải nói gì bây giờ. Kim Mẫn Khuê không biết phải ở lại đối mặt như thế nào, toan quay lưng rời đi, đột nhiên có một bàn tay mảnh dẻ mang theo hơi lạnh nhè nhẹ đặt lên đỉnh đầu hắn, cùng với tông giọng nhỏ xíu meo meo.

_ Không sao đâu, nam nhân biết khóc sẽ trở thành người mạnh mẽ nhất thế gian. Bệ hạ, người vất vả quá rồi, thần thương bệ hạ, nhiều lắm.

"Đệ cứ khóc đi, ta sẽ giữ bí mật cho, bởi vì nam nhân biết khóc sẽ trở thành người mạnh mẽ nhất thế gian."

"Khi nào đệ trở nên mạnh mẽ, đệ có thể quay trở lại và cưới tỷ tỷ làm vợ được không?"

"Đệ còn không cao đến eo ta, mới đó mà đã nín khóc muốn bắt dâu rồi?"

"Đệ, hức....huhu....nhưng mà....nhưng mà tỷ tỷ cầm răng sữa của đệ rồi mà, chúng ta....chúng ta....có quà đính ước rồi đó...."

"Được, ta giữ quà đính ước, đợi đệ mạnh mẽ rồi, nhớ phải quay trở lại Thụy Đan Quốc, cùng nhau kết hôn. Mẫn Khuê, khi gặp lại nhau, đừng gọi tỷ tỷ nữa, ta, là một ca ca."

_ Ca....ca ca....

_ Bệ hạ, bệ hạ! Người đâu, truyền thái y, cho truyền thái y mau lên!!!!

Điền Vân Vũ hoảng hốt trơ mắt nhìn Minh Đế choáng váng ôm đầu rồi ngã xuống ngay trước mắt, y sợ lắm rồi, nếu ngay từ đầu y không ngoan cố cãi lời, cho dù hắn có nhẫn tâm hắt hủi đuổi y đi, chỉ cần y nghe theo, bệ hạ sẽ không tức đến sinh bệnh. Huống chi....huống chi bệ hạ đã hết lòng hết dạ đối xử tốt với y, vậy mà....bấy lâu nay y quá kiêu ngạo, y không đối xử tốt với người y yêu một chút nào.

_ Bệ hạ, Vũ Nhi hư lắm, Vũ Nhi sai rồi, Vũ Nhi không như thế nữa đâu, bệ hạ tỉnh lại đi có được không?

_ Liễu phi đứng dậy đi, đừng cứ quỳ ở đó như vậy, bệ hạ thấy được thì lòng người cũng không yên.

Điền Vân Vũ quay đầu lại nhìn Hoàng hậu cùng mấy phi tần khác đứng hầu quanh long ỷ, cố nén khổ sở chùi đi nước mắt, đứng dậy lùi về sau, bước chân loạng choạng, phải nhờ Huân Nhi đỡ lấy mới đứng vững được.

_ Lệnh vua như lệnh trời, có người ỷ sủng mà kiêu, không coi lời bệ hạ ra gì, khiến người tức đến ngất đi, tội này phải xử làm sao đây?

Tĩnh phi từng bị Liễu phi dằn mặt nhưng lại không phản bác được gì, hậm hực đâm chọc một câu, liền bị Hoàng hậu trừng cho ngậm chặt miệng.

_ Bệ hạ không làm sao cả, chỉ là quá mỏi mệt mà thôi, nghỉ ngơi là khỏe. Tất cả về tẩm cung nghỉ ngơi cả đi, Liễu phi ở lại, bệ hạ yêu ngươi nhất, nếu tỉnh dậy mà không thấy ngươi, bổn cung cũng không biết ăn nói làm sao.

Điền Vân Vũ cũng không dám nói gì, khi cả căn phòng chỉ còn lại mỗi hai người, y lại không nhịn được nước mắt ngắn dài, quỳ bên giường nắm tay bệ hạ xoa bóp.

_ Bệ hạ ghét bỏ Vũ Nhi suốt ngày chỉ biết kiêu ngạo, Vũ Nhi sẽ không chành chọe như vậy nữa đâu. Bệ hạ tức giận rồi, hức....bệ hạ không cần Vũ Nhi nữa. Nhưng mà....nhưng mà Vũ Nhi yêu bệ hạ lắm, bệ hạ mà ghét thần, thần cũng không muốn sống nữa đâu, bệ hạ, huhu....

_ Đừng khóc nữa, sao nước mắt ngươi nhiều vậy, khóc suốt từ hôm qua mà tới giờ còn chưa thấy ngừng.

_ B....Bệ hạ!

Y bị tiếng nói quen thuộc làm cho giật mình, vui vẻ oà lên khóc thút thít, ôm chầm lấy Minh Đế nằm trên giường, nhõng nhẽo dụi đầu vào ngực đế vương. Hắn bị đè nặng, ôm ngực ho khan mấy cái, nhưng nhìn thấy gò má Vũ Nhi trắng trẻo mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay mình, cuối cùng vẫn là không nỡ buông.

_ Bệ hạ tỉnh rồi, Vũ Nhi sợ quá đi mất. Hức, người....người đừng đuổi Vũ Nhi đi, Vũ....Vũ Nhi....không kiêu ngạo đành hanh với các tỷ muội nữa đâu, bệ hạ....

Chưa gì Liễu phi của hắn lại sắp khóc ra đến nơi, Kim Mẫn Khuê vừa đau vừa buồn cười, nhẹ giọng dỗ dành.

_ Rồi rồi, ngươi cứ như vậy rồi ai giận cho nổi, cứ được nửa ngày là ngươi lại làm trẫm xẹp lép. Thôi, không đi đâu nữa, ở với trẫm, trẫm nuôi, có chịu không?

_ Chịu! Bệ hạ, Vũ Nhi cũng nuôi bệ hạ, Vũ Nhi có tiền!

Hắn cười như nắc nẻ, giơ ngón tay nhéo nhéo cục nọng nhỏ dưới cằm ái phi.

_ Ghê vậy, có tiền nuôi trẫm luôn à?

_ Có mà, từ hồi nhỏ Vũ Nhi đã thích chôn kho báu rồi, khi nào về quê, thần đào lên cho người xem, nhiều bạc lắm.

Vũ Nhi phụng phịu khoe khoang chút ít của cải nhỏ nhà y, Kim Mẫn Khuê nghiêng đầu, hai ánh mắt chạm nhau, mê đắm cùng say sưa tràn ra đầy những mân mê ám muội.

_ Cởi quần áo ra, lên giường nằm với trẫm.

_ Bệ hạ, Vũ Nhi thẹn thùng mà!

_ Thẹn thùng thì đi ra khoá cửa lại, cởi hết ra, có cái gì phải thẹn, trẫm thương thương suốt đấy còn gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com