Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2: La vie en rose

Ở nơi không tối tăm cũng không lộng lẫy xa xa kia, Kwon Soonyoung vẫn luôn cô đơn. Chàng cứ một ngày sống trong cái hiu quạnh và lạnh lẽo của tòa lâu đài. Chàng không có thú vui gì cả, ngay cả việc trồng hoa hồng cũng không thể khiến tâm trạng chàng vui thêm. Soonyoung chỉ trồng cho bớt chán, cho bớt nhớ Jihoon.

Trước đây, chàng còn chẳng quan tâm đến những thứ này. Chàng còn chẳng biết khi nào hoa hồng nở, hoa hồng thực sự có hình dáng thế nào... nhưng hoa viên lại là nơi không vắng bóng của hoàng tử. Ký ức cứ trôi dần như thế. Những ngày chàng đến hoa viên, những ngày chàng đi theo sau bóng lưng nhỏ bé của cậu hầu cận đáng yêu ấy dần chìm vào mảng đen của trí nhớ. Nhưng chưa bao giờ nó mờ nhạt đi cả mà nó đang lan ra khắp con tim, khắp tâm trí của chàng. Chàng chỉ thấy một màu đen u ám, và một bóng lưng quen thuộc đang chạy phía trước với vài cành hồng nhung trên tay.

-Nó có làm em đau không?

Kwon Soonyoung thẫn thờ ngồi nơi chiếc bàn tiệc đã bày sẵn ở ngoài hoa viên của tòa lâu đài. Mọi thứ trên bàn tiệc bé nhỏ kia đều do chính tay chàng bày biện... Ta sẽ thấy nó thật đẹp nếu tâm trạng ta đau khổ, tổn thương như chàng, phải không?

Một vài cành hoa hồng héo úa cắm trong cái ly thủy tinh đã cũ, hai chiếc đĩa với bánh ngọt ở hai đầu bàn và cả hai chiếc dĩa nữa. Hoàng tử cũng muốn hẹn hò, cũng muốn có người cùng ăn bánh và tâm sự đấy. Nhưng không, ở đây chỉ có một mình chàng - sự thật là thế.

Chàng vẫn cứ mường tượng ra trước mắt mình là Lee Jihoon. Rồi khóc, rồi cười như thể cậu ấy vẫn luôn xuất hiện nơi này.

Chàng chán cảnh phải sinh nhật một mình, chán cảnh phải ngắm hoa và tới phòng ăn một mình. Giá mà không cô đơn như vậy, giá mà Jihoon ở đây...

Soonyoung thẫn thờ, ngẩng khuôn mặt phảng phất nỗi buồn nhìn lên bầu trời u ám với những mảng mây xám, chàng lại đưa tay mình lên. Chàng vẫn thấy bàn tay mình hồng hào, thấy trời kia xanh vẫn ngát xanh nhưng không thấy bóng ai nhìn mình và cười đùa. Mấy câu đùa ấy đâu rồi? Người đùa chàng ở đâu rồi?

"Hoàng tử à, tóc của Ngài bồng bềnh thật đó! Lại còn thơm mùi phấn hoa nữa."

Cái giọng ngọt ngào này, của Jihoon nhỉ?

Chàng cảm nhận được có một bàn tay đang sờ lên khuôn mặt mình. Một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại áp chặt vào bầu má nóng hổi của hoàng tử mới thích làm sao! Nó tựa như một phép màu đưa chàng trở về những ngày ấu thơ ở bên mẫu hậu và bà nhũ mẫu. Khi ấy, chàng được cưng như trứng, được mọi người vây quanh và yêu thương hết mực. Không chỉ vì thân phận sinh ra đã là quân vương của Soonyoung mà chàng được thừa hưởng những điều ấy mà còn vì chàng chính là người con duy nhất của vua và hoàng hậu khi còn sống. Cậu được sinh ra vào một ngày giông bão, một ngày tối tăm ở biên ải. Đứa nhỏ ấy, đứa bé bụ bẫm vừa chào đời đã khóc rất to ấy không ai là không nhớ cả. Tiếng khóc đầu tiên của chàng vừa hay cũng vang lên cùng lớp với tiếng kèn chiến thắng, đội quân hoàng gia đã dẹp tan bọn cướp xấu xa. Từ ấy, ai cũng coi chàng là may mắn, là sứ giả hòa bình mà thiên đường đưa xuống.

Sứ giả hòa bình? Thiên đường? May mắn?

Những thứ đó được gắn lên chàng như một trọng trách cao cả. Nhưng chưa bao giờ chàng nhận được những thứ đó. Cuộc đời Soonyoung - bất hạnh.

Rồi thời gian cuốn dần, mờ nhạt dần đối với Soonyoung khi mẫu hậu và vua cha lần lượt qua đời do bệnh dịch, khi ấy chàng mới tròn mười lăm tuổi. Suốt thời gian ấy chàng cô đơn, chàng nghĩ về cái chết và dịch hạch, sau cùng thì mong ước trường sinh. Chàng khi đó còn rất sợ cái chết, chàng muốn được sống, sống cho những người đã chết vì bệnh dịch và cả cả cha mẹ mình.

Vào sinh nhật mười tám tuổi, chàng đã ước "Mẹ đỡ đầu, con xin đổi mọi thứ lấy trường sinh." và điều ước đã ứng nghiệm. Đã mười năm trôi qua kể từ khi cậu ước nhưng nhìn xem, hoàng tử mười tám tuổi và hai mươi tám tuổi không hề khác biệt. Chàng trẻ mãi, luẩn quẩn trong vòng sinh tử đã ngừng từ lâu.

-Sao ta lại nhớ em như vậy chứ?

Nước mắt Soonyoung rơi ra, hoa hồng cũng úa ngay từ khi những ngón tay gầy gầy xương xương của chàng chạm vào. Chao ôi, thật tội nghiệp!

-Ta sẽ đi tìm em. Có được không?

Chàng lại nói một mình rồi...

-Tạm biệt nơi này thôi.

***

Lee Jihoon dần tỉnh dậy sau cơn đau ban nãy, đầu cậu quay như chong chóng. Choáng váng. Nhưng lạ kỳ chưa, cậu mờ mờ nhìn thấy những thứ xung quanh và chúng hiện lên rõ dần. Cậu thấy mình trong bộ đồ hầu cận đã rách nát, bẩn thỉu. Cậu thấy mình đang ở trong một căn nhà gỗ nhỏ bốn bề lạnh lẽo, tối um.

Giọt nước mắt đầu tiên của cậu rơi ra, Jihoon ôm mặt khóc nấc lên trông thật đáng thương quá!

Một giọng nói quen tai lại vang lên:

-Con tỉnh dậy rồi sao, Jihoon?

Cậu quay nhanh theo hướng giọng nói. Có một bà lão già nua, làn da nhăn nheo, ngồi trên chiếc ghế gỗ đung đưa đan áo. Lee Jihoon bất ngờ thốt lên:

-Nhũ... nhũ mẫu? Bà còn sống sao?

-Làm sao mà ta chết được khi mấy đứa nhỏ các con còn chưa khôn lớn chứ?

Bà lão tiếp tục đong đưa trên chiếc ghế, cười nói. Lee Jihoon quơ quàng, chạy ngay đến bên bà, ôm chặt chân bà và khóc ầm lên như đứa trẻ đang ăn vạ với bà nó. Cậu nói trong khi nước mắt nước mũi vậy chảy ròng ròng, thê lương lắm:

-Bà ơi, hoàng tử bỏ đi rồi! Con không thể tìm thấy chàng.

Bà vuốt mái tóc bồng bềnh của Jihoon, ân cần nói:

-Jihoon, đừng lo, Soonyoung sẽ tự đến tìm con. Hãy ở đây cùng ta!

Hai mắt Jihoon đỏ sọng lên nhưng không đau đớn. Cậu mỉm cười mà sao trông khắc khổ, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Lee Jihoon vốn là một đứa trẻ hiền lành, từ nhỏ đã quen với nhũ mẫu. Tính ra hoàng tử và Jihoon đều được cùng một người chăm sóc và nuôi dạy cho lớn khôn. Hai người bằng tuổi nhau, xuất thân dòng dõi hoàng tộc nhưng địa vị có chút chênh lệch. Kwon Soonyoung là hoàng tử, Lee Jihoon là con trai của một quý tộc giàu có. Cha Jihoon mất sớm, mẹ cậu lấy người khác, hai người chị gái thì lần lượt lấy chồng ở nơi xa, không ai quan tâm cậu. Ba năm ròng cậu cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, một đứa trẻ phải chịu cảnh không người thân... tội nghiệp.

Vào một ngày trời nổi giông, Jihoon từ nhà thờ trở về thì bắt gặp một bà lão đang ngồi bóp chân bên vệ đường. Nhét cuốn kinh thánh vào chiếc túi vải, cậu chạy đến và hỏi:

-Thưa bà, bà không sao chứ?

-Một đứa trẻ ngoan... Con đã vất vả nhiều rồi!

Bà lão nhìn Jihoon. Đôi mắt bà xám đục nhưng vẫn hằn lên tình yêu thương chất chứa. Cậu bé cứ đứng trơ ra nhìn bà lão như chỉ chờ bà đứng dậy và kéo mình đi. Rồi bà lõa đứng dậy, bước chầm chậm về phía khu chợ tấp nập, Jihoon như thể bị thôi miên, tự động bước theo bà lão.

-Con muốn đi theo ta sao?

Cậu lặng người, không biết làm gì, bẽn lẽn cúi đầu. 

Sau cùng, theo bà lão tới cung điện làm hầu cận cho hoàng tử. 

Cung điện nguy nga, lộng lẫy nhưng không hề ấm áp. Jihoon đã chứng kiến bao lần hoàng tử khóc vì đau khổ, chàng hóa đá, hóa gỗ. Soonyoung đã chẳng còn cảm xúc. Lee Jihoon nao nao, cậu cũng muốn khóc nhưng "một người khóc là đủ rồi". Bộ mặt vui vẻ ngày ngày cậu đang đeo hóa ra cũng là ép mình. 

Thiết nghĩ sao bất hạnh cứ đọa đày thân xác bé nhỏ ấy? Thà trốn nhanh đi còn hơn sống khổ đau nơi ấy. Sống cô đơn và chết dần đi nhưng chẳng ai biết...

***

Kwon Soonyoung quyết tâm bước tới nơi cao nhất của tòa lâu đài, nơi ấy có thể hứng được ánh mặt trời chói chang khi. Từng bước chân chàng nặng trĩu, mệt mỏi đặt lên từng bậc cầu thang bằng đá nhám. Chàng không biết nơi này cao đến mức nào, đường càng dài lòng chàng càng rối.

Hay là thôi, ta sẽ tiếp tục sống ở đây?

Chàng muốn chôn vùi chính mình trong tòa lâu đài này sao? Không, không được. Chàng phải tìm Jihoon mà. Soonyoung sẽ chôn vùi nơi này chứ không phải bị nó chôn vùi.

Cuối cầu thang, Soonyoung bước vào một căn phòng rộng lớn, không có gì ngoài cột đá cẩm thạch và một pho tượng điêu khắc hình khuôn mặt một người phụ nữ. Và phía đối diện pho tượng là cánh cửa mở ra ban công, nơi mà chàng có thể ngắm được mặt trời. Soonyoung bỗng cười ngốc.

Chàng tiến đến gần pho tượng, đặt bông hồng trong tay ngay cạnh nó.

-Cảm ơn cô, ta phải đi rồi!

Chàng quay đầu, nhìn hoàng hôn buông xuống. Nắng chiếu vào căn phòng, đọng trên bộ âu phục và nụ cười của chàng. Nắng đưa lối cho chàng đến bên người chàng yêu. Chàng không trốn tránh nữa rồi.

Quay đầu, bước xuống cầu thang. Kwon Soonyoung đã chạy, chạy thật nhanh ra khỏi tòa lâu đài. Chàng cũng bỏ mặc những bông hoa hồng trong phòng ăn, trong vườn. Vì chàng không cần chúng nữa, chàng có một bông hồng không bao giờ tàn phai trong mắt và trong tim - Lee Jihoon. 

Cổng lâu đài đóng lại.

Hoa nở dọc lối chàng chạy, rẽ thành một đường đưa chàng tới căn nhà gỗ ở bìa rừng. Có khói trắng bay lên từ bếp của căn nhà, có một chàng trai nọ đang ngồi tước sợi gai tới trầy tay đang chờ chàng. 

-Jihoon!

Tiếng Soonyoung vang lên. Chàng trai đang tước sợi gai đứng dậy, dòng nước mắt nóng hổi tuôn ra, cậu lắp bắp:

-Vậy là hoa hồng Ngài cho ta đã nở rồi...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com