Chương 18. Ở chung
Edit: Lily_Carlos
Chờ đến khi ăn no lại rửa mặt xong xuôi Lâm Duẫn Nhi có chút ý tưởng, trước khi ăn cơm cô không có sức nên mới mặc Ngô Thế Huân trêu đùa như vậy còn hiện tại đã ăn no rồi chắc co thể xoay người đi!
Chờ Ngô Thế Huân đi từ trong nhà tắn ra ngoài thì thấy Lâm Duẫn Nhi nâng mặt lên nằm ngiêng trên giường, cô còn đang mặc trên người một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu đỏ rượu, các đường cong trên cơ thể cô cũng thoắt ẩn thoắt hiện làm cho người ta mê man bất định.
Lâm Duẫn Nhi khoe đôi chân dài, màu đỏ của chiếc váy ngủ làm nổi bật làn da trắng nõn nà của Lâm Duẫn Nhi làm cho nó phá lệ kiều diễm, cô nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Ngô Thế Huân thì cười nhẹ lại còn cố tính hạ thấp giọng để nói: “ Ngô tiên sinh, tôi có đẹp không?”
“ Duẫn Nhi tiểu thư xinh đẹp tới mức làm trong lòng Ngô mỗ rung động.”
Ngô Thế Huân đi từng bước đến bên giường, Lâm Duẫn Nhi bắt đầu đứng dậy đi tới trước mặt Ngô Thế Huân, vì hiện tại Ngô Thế Huân đang đứng trên mặt đất nên cảm giác từ trên cao nhìn xuống thế này thật sảng khoái, cô duỗi tay nâng cằm Ngô Thế Huân lên hơi cúi người xuống dùng ngũ khí cao cao tại thượng nói: “Không ngờ Ngô tiên sinh cũng có lúc trầm mê dưới váy phụ nữ như vậy nha.”
“Mỹ nhân Nhi Nhi xinh đẹp như vậy mà Ngô mỗ cũng chỉ là một người đàn ông bình thường tất nhiên sẽ không cưỡng lại được sự quyến rũ này rồi.”
“Lời này giống như đang nói Ngô tiên sinh chỉ trầm mê với sắc đẹp của tôi thôi sao.”
Ngô Thế Huân trầm mặc một chút: “ Ngô mỗ không chỉ thích nhan sắc của Duẫn Nhi tiểu thư mà còn thích vẻ đẹp nội tâm của Duẫn Nhi tiểu thư nữa, không biết Duẫn Nhi tiểu thư có cho Ngô mỗ cơ hội này không.”
“Nha?” ngón tay Lâm Duẫn Nhi dọc theo cằm của hắn sờ lên bờ môi của hắn, cô dùng ngón trở đè lên rồi lại cúi người xuống lần nữa dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm nhẹ lên trên đó: “Hương vị không tồi.”
“ Duẫn Nhi tiểu thư có vừa lòng với Ngô mỗ hay không đây?” Giọng nói của Ngô Thế Huân có chút ám ách.
“Cái này sao ~” Lâm Duẫn Nhi nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn thì thấy quần ngủ của hắn lộ ra một khối , nắm một chút rồi nói: “Hừm, cũng không tệ lắm.”
“Vậy lúc này Ngô mỗ cũng nên hồi báo cho Duẫn Nhi tiểu thư chứ.”
“Không nên không nên! Tôi mới là người chơi, không cần, không cần, đại phôi đản!”
“Mèo con ngoan nào, cho chủ nhân xem cái đuôi nhỏ của ngươi một chút.”
“ Ngô mỗ rất thích bộ dáng xinh đẹp này của Duẫn Nhi tiểu thư.”
“Thích thì kêu ra đi nào.”
“Không thích sao?”
“...”
“Meow meow meow.”
Trong cái chuyện vận động này thì Lâm Duẫn Nhi thua thật thảm, lại có cảm giác như tựa mình đưa tới cửa để cho người ta tùy ý hưởng dụng, hơn nữa cái gì làm mèo con cũng là tự mình rước lấy làm Ngô Thế Huân nghiện mất rồi. trừ khi có ngày cô trói được Ngô Thế Huân lại bằng không cô cũng không nên nghĩ đến chuyện xoay người.
Nhưng sau một hồi vận động Lâm Duẫn Nhi vẫn thấy rất có tinh thần, cô nằm trong ngực Ngô Thế Huân thỉnh thoảng lại chọc chọc hắn, trong chốc lát lại cắn hắn, Ngô Thế Huân lôi cô ra rồi hỏi: “Tinh thần còn tốt như vậy?”
Lâm Duẫn Nhi đắc ý nói: “Người ta là yêu tinh chuyên thải dương bổ âm, ăn no rồi tự nhiên sẽ cảm thấy phấn khởi.”
Càng ở chung Ngô Thế Huân càng thích nha đầu này, hắn lại hôn lên môi cô rồi nói bằng giọng điệu dung túng: “Không muốn hỏi anh cái gì sao?”
Lâm Duẫn Nhi hì hì cười: “Quả nhiên đàn ông đã được ăn no dễ nói chuyện nha.”
Ngô Thế Huân nhéo thịt mềm trên người cô xấu xa nói: “Thịt yêu tinh ngon như vậy ăn còn chưa đã thèm đâu.”
Hai chân Lâm Duẫn Nhi để hết lên người mẫu làm bản thân mình thoải mái mới nói: “Chị dâu anh đều không dễ ở chung.”
“Không cần để ý các chị ấy, hôm nay cái vòng ngọc mẹ cho em là đồ gia truyền, có những đồ vật không phải lấy giá trị để cân nhắc.” Ngô Thế Huân hơi dừng lại một chút mới nói tiếp: “Nhà chúng ta chỉ tương đối đoàn kết trên phương diện sự nghiệp mà cũng chỉ là huyết thống không dễ chặt đứt như vậy.”
Khó trách Lâm Duẫn Nhi cảm thấy nhà bọn họ có điểm quái quái, nói trắng ra là anh em Ngô gia đều có sự nghiệp của riêng mình và cũng không nghe thấy có chuyện Ngô gia tính kế đấu đá lẫn nhau nhưng khi ở chung lại không có cảm giác thân mật như người một nhà, mỗi câu nói ra đều sắc bén như cham chọc nhau.
“Nhìn thấy bọn họ thì cho họ chút mặt mũi là được.”
“Được rồi.”
“Không muốn hỏi chuyện gì khác sao?”
Lâm Duẫn Nhi nghĩ tới câu nói của chị dâu thứ hai bị đánh gãy kia: “Uẩn là vợ trước của anh?”
“Đúng vậy.”
Lâm Duẫn Nhi không hề có dục vọng hỏi tiếp, một người đã qua đời mười năm thì dù cô ấy có là loại người nào thì cũng không có quan hệ với mình, cô vỗ vỗ Ngô Thế Huân: “Mệt nhọc, ngủ đi.”
Không trong chốc lát người trong ngực đã ngủ say, Ngô Thế Huân lại hôn lên trán của cô rồi ngủ một giấc yên bình.
Cái cảm giác Lâm Duẫn Nhi đối với Khương Minh Việt lúc trước cô cảm thấy đó là thích nhưng bây giờ khi nhìn thấy hắn cô lại cảm thấy thực bình tĩnh không còn cái cảm giác không cam lòng cầu mà không được như trước nữa, cô không khỏi cảm thán đúng là lòng người dễ thay đổi.
Mà hiển nhiên Khương Minh Việt rất có thành kiến với cô, nhìn thấy cô một chút liền lạnh mặt về phòng mình.
Mẹ Khương rất bất mãn với hành vi của hắn nhưng vẫn nhịn xuống nhìn Lâm Duẫn Nhi xin lỗi: “Đứa nhỏ này vội làm thực nghiệm suốt đêm vừa mới trở về.”
Lâm Duẫn Nhi không ngại cười cười.
“Trước kia luôn nghĩ ai có phúc khí mới có thể cưới Duẫn Nhi không ngờ Duẫn Nhi lại thành vợ của em trai chị.” Mẹ Khương Minh Ái vẫn luôn thích Lâm Duẫn Nhi, vốn bà nghĩ cho con trai mình cưới Lâm Duẫn Nhi thì thật tốt không ngờ lại tới tay em trai mình, em trai mình cũng thật tinh mắt.
Khương Minh Ái bỡn cợt chọc chọc Lâm Duẫn Nhi: “Hiện tại bối phận của Nhi Nhi cũng hơn tớ rồi phải đổi giọng gọi mợ út.”
Ngày thường trong lén lút trêu ghẹo còn tốt nhưng khi có trưởng bối lại bị gọi như vậy Lâm Duẫn Nhi khó tránh khỏi thẹn thùng, vốn dĩ gọi người a di hiện tại đột nhiên biến thành chị xác thật làm cô cảm thấy thật ngượng ngùng.
Chờ đến khi chỉ còn cô với Khương Minh Ái, Khương Minh Ái mới nói nói: “Cậu đừng để ý đến thái độ của Khương Minh Việt tớ thấy do chuyện tình cảm của hắn không được thuận lợi nên ai hắn cũng làm mặt vậy đó.”
Lâm Duẫn Nhi ra vẻ kinh ngạc nói: “Không phải lúc nào hắn cũng đối với tớ như vậy sao, nếu đột nhiên hắn cười với tớ thì tớ mới sợ đó.”
Khương Minh Ái tỏ vẻ già dặn lắc đầu: “Cũng không biết nhà tớ phân bố gien kiểu gì một người thì lạnh như băng một người thì nóng như lửa. Đúng rồi, tớ muốn đi đến【Lãm Thắng 】lấy quần áo, cậu đi cùng tớ xem gần đây nhà đó có gì mới không.”
“Cũng được, tháng sau là sinh nhật Chương Lan tớ còn không biết tặng cái gì cho cô ấy.”
Sức chiến đâu khi đi dạo phố của con gái đều rất lớn, những đồ trong【Lãm Thắng 】đều tinh xảo quý giá, mỗi loại chỉ có một bộ nên rất được ưa thích, Lâm Duẫn Nhi chọn cho Chương Lan một cái khăn lụa lại chọn hai đôi khuyên tai cho chính mình, Khương Minh Ái lại lôi kéo Lâm Duẫn Nhi đến trung tâm thương mại, đến cửa hàng quần áo rồi lại đến cửa hàng nội y.
“Tớ không mặc cái này, muốn mặc thì cậu tự đi mà mặc.”
“ Nhi Nhi à, cậu út của tớ luôn đứng đắn như vậy cậu không làm gì đó cho mãnh liệt chút được sao?”
Lâm Duẫn Nhi nhìn bộ nội y vừa nhỏ vừa mỏng kia, khóe miệng giật giật thầm nghĩ cậu quá xem trọng cậu út của cậu rồi hắn chính là cái mặt người dạ thú được không! Nếu cô mặc thành như vậy đảm bảo hắn gặm nàng đến mẩu xương cũng không để lại!
“Cái này cậu đi mà làm với Diệp tam đi, tớ đi thử nội y.” Vừa vặn cô cũng muốn thay đổi nội y vừa lúc chọn một cái.
Khương Minh Ái nhịn bộ dạng của cô cười như một tên trộm.
Do Ngô Thế Huân còn có công việc trong người nên hai người ăn một bữa cơm chiều ở nhà Khương Minh Ái rồi quay trở về Tô Giang.
“ Thế Huân, tuy cậu lớn hơn Duẫn Nhi mười ba tuổi nhưng sau này hai người là vợ chồng, nói lý ra cậu không thể luôn làm một bộ như vậy lúc nào nên sủng thì sủng như vậy giữa hai vợ chồng không bị mất cảm giác mới lạ với đối phương, lúc nào nên nói lời hay thì cũng cần phải nói hai vợ chồng phải chia sẻ cho nhau đừng cái gì cũng để trong lòng.” Mẹ Khương thành khẩn dặn dò.
Ngô Thế Huân cũng không phản bác, chỉ gật gật đầu đi tới trước mặt Khương Minh Việt.
“Cậu út.”
“Minh Việt bất mãn với mợ út sao?”
Thân thể Khương Minh Việt trở nên cứng đờ, nói thẳng: “Không có.”
“Không có thì tốt.” Ánh mắt Ngô Thế Huân hơi trầm xuống, ngữ điệu có chút nghiêm khắc: “Tính tình Duẫn Nhi hào phóng không thích cùng người so đo, nhưng mà dù cô ấy không để ý thì cậu út đây cũng không thể không để ý, cậu hy vọng lần sau khi gặp cô cấy cháu có thể cam tâm tình nguyện mà gọi cô ấy là mợ út mà không phải ném cái sắc mặt cho cô ấy xem. Cháu nhớ kỹ, cho dù trước kia cháu nhìn cô ấy thế nào nhưng giờ cô ấy là trưởng bố của cháu.”
Khi hai người tới sân bay Lâm Duẫn Nhi mới hỏi: “Vừa rồi ai chọc anh?”
“Chuyện này Nhi Nhi cũng nhìn ra, ánh mắt thật lợi hại.” Ngô Thế Huân vỗ vỗ tay Lâm Duẫn Nhi: “Em và Minh Việt từng có gì đó sao?”
“Em thích hắn nhưng hắn không thích em.”
Ánh mắt Ngô Thế Huân hơi thay đổi cười nói: “Anh không tin ai có đủ định lực làm ngơ trước sức quyến rũ của Nhi Nhi.”
Lâm Duẫn Nhi làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Đại khái trời sinh khí tràng bất hòa, cháu ngoại trai của anh luôn nhận định em là một đứa con gái hư hỏng ỷ thế hiếp người, em không có cách nào nhà, em là trưởng bối nên sẽ không so đo với hắn.”
Một chút nghi ngờ trong lòng Ngô Thế Huân cũng tan đi, hắn nhéo nhéo tay cô nói: “Anh đã răn dạy hắn rồi, lần sau hắn mà còn có thái độ đó thì em cứ đi tìm anh cáo trạng.”
“Đúng là dựa vào đại thụ thật tốt!”
Tới Tô Giang Lâm Triệu Bắc tự mình ra đón, Lâm Triệu Bắc thấy trên mặt hai người đều tươi cười, trong ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn Lâm Duẫn Nhi đều là dung túng và sủng nịnh nên ấn tượng của hắn với cái người ‘kết hôn lần thứ hai, thọc gậy bánh xe’ mới tốt hơn một chút.
“Chú út, mấy ngày không gặp Nhi Nhi rất nhớ chú nha.” Lâm Duẫn Nhi lập tức đi lên ôm cánh tay Lâm Triệu Bắc.
Mặt Lâm Triệu Bắc cũng lập tức giống như nở hoa: “Đi đường mệt mỏi đúng không về nhà chút út làm cho cháu một bữa ăn khuya, ăn xong bữa ăn khuya thì ngủ một giấc, mai chú và Thừa Đông đưa cháu đi cưỡi ngựa.”
“Đúng lúc cháu muốn cưỡi ngựa! Chú út, vẫn là chú thương cháu nhất!”
“Chú út không thương cháu thì ai thương cháu!”
Khóe mắt Ngô Thế Huân co giật hắn bỗng thấy hình ảnh chút cháu tương than tương ái này thật chướng mắt, vốn nghĩ trước mặt mình Nhi Nhi đã làm cho ngươi ta thích không ngờ đến trước mặt Lâm Triệu Bắc thì Lâm Duẫn Nhi mới lộ ra mặt ngây tho của mình.
Hai chú cháu giao lưu cảm tình một hồi lâu thì Lâm Duẫn Nhi mới nhớ đến Ngô Thế Huân, cô nhanh chóng nhìn hắn cười: “Chờ ngày nào anh rảnh chúng ta cũng cùng đi cưỡi ngựa.”
Không thể không nói, nụ cười này chữa khỏi muộn phiền trong lòng Ngô Thế Huân, hắn cười sủng nịnh: “Được.”
Lâm Triệu Bắc lặng lẽ giơ ngón tay cái với Lâm Duẫn Nhi, lại dùng vẻ mặt ôn hòa khó có được nói với Ngô Thế Huân: “Có rảnh thì tới nhà ăn cơm.”
“Nhà chúng ta mới tuyển được một đầu bếp mới, đặc biệt am hiểu làm món cay Tứ Xuyên anh rất có lộc ăn nha.”
“Đều là nhờ phúc của Nhi Nhi.”
Lâm Triệu Bắc thầm nghĩ hắn đã sớm biết người đàn ông đi chọc gậy bánh xe này không phải thật nghiêm túc giống vẻ ngoài của hắn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com