Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 22

Lâm Duẫn Nhi nhìn một bàn đồ ăn được Ngô Thế Huân ăn sạch, nhịn không được hỏi một câu, "Thật sự ăn rất ngon sao?"

Ngô Thế Huân giương mắt nhìn cô, "Em cảm thấy thế nào?"

"......"

Ngô Thế Huân nhìn cô một cái, từ trên ghế đứng lên.

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn anh.

"Lâm Duẫn Nhi......" Ngô Thế Huân đi đến cửa nhà ăn, đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại nói: "Lâm Duẫn Nhi, từ nay em mang cơm trưa cho tôi đi."

"A?"

Ngô Thế Huân cười nói: "Không phải muốn lấy lòng tôi hay sao? Cho em một cơ hội."


Lâm Duẫn Nhi nhìn anh đi khỏi phòng ăn, nhìn anh đi lên lầu. Cô cúi đầu nhìn cái đĩa không còn chút đồ ăn nào...... Thật sự ngon như vậy sao? Vì sao mà cô ăn lại cảm thấy mặn muốn chết! Ngô Thế Huân không chỉ có dạ dày không tốt, mà vị giác cũng không tốt?! So với người bình thường khẩu vị thật khác biệt nha. Nghĩ đến đây, trong lòng cô liền âm thầm quyết định, về sau đưa cơm cho Ngô Thế Huân nhất định sẽ làm theo khẩu vị như hôm nay!

Chỉ là thật sự...... Rất mặn!

Lâm Duẫn Nhi bưng cốc trong tay uống một ngụm nước lớn.

Trên lầu, Ngô Thế Huân vào phòng, lập tức đi vào nhà vệ sinh, đánh răng 3 lần, súc miệng không biết bao nhiêu lần, xong lại uống thêm vài cốc nước, cuối cùng miệng mới có cảm giác trở lại.

Thật là...... Mặn chết mất.

Lâm Duẫn Nhi đem bát đũa bỏ vào bồn rửa, sau đó cô lấy một gói thuốc mà Lâm Vân chuẩn bị cho Ngô Thế Huân cho vào nước nóng rồi xé miệng túi, đổ ra ly.

Cô bưng ly thuốc lên lầu, lúc này Ngô Thế Huân không có ở trong phòng.

Đây là chuyện thường tình, Ngô Thế Huân không ở trong phòng, vậy chắc chắn là ở thư phòng.

Cô đành bê thuốc qua thư phòng, lúc mở cửa, Lâm Duẫn Nhi cực nhanh đem giấu một quyển sổ đi, chắc không muốn ai biết.

Lâm Duẫn Nhi bê thuốc đi đến, tò mò nhìn thoáng qua, "Quyển vở kia có gì bí mật sao? Xem anh bị dọa sợ kìa."

Ngô Thế Huân đem cất quyển sổ màu nâu vào ngăn tủ, khóa lại. Ngẩng đầu nhìn Lâm Duẫn Nhi, đôi mắt híp lại một chút, "Lâm Duẫn Nhi, em không biết gõ cửa sao?"

Lâm Duẫn Nhi lè lưỡi, "Quên mất."

Xong cô bê ly thuốc tới trước mặt Ngô Thế Huân, "Anh mau uống thuốc đi"

Ngô Thế Huân nhìn ly thuốc đắng ngắt, liền gắt gao nhíu mày, bất giác cả người lùi lại đôi chút, "Mang đi."

"Anh uống hết liền mang đi."

"Lâm Duẫn Nhi, em thật giống mẹ của tôi, tôi không uống thuốc này. Em mau mang đi!" Anh chỉ sợ nhất hai việc, một là những đêm Lâm Duẫn Nhi biến mất khỏi cuộc đời anh, hai là uống thuốc Đông y.

"Ngô Thế Huân, sao anh lại giống trẻ con như vậy? Đã là người lớn, còn sợ uống thuốc? Không uống thuốc, cơ thể anh sẽ khỏe mạnh sao?" Cô bưng thuốc đặt trước miệng Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân bịt mũi trừng mắt nhìn cô.

"Nhìn em cũng vô dụng! Hôm nay ở trên xe, lời nói của mẹ anh, không phải anh đều nghe thấy sao? Mau uống đi, em đã đồng ý với mẹ anh chăm sóc anh cho tốt."

"Uống rồi có gì tốt sao?" Ngô Thế Huân trầm mặc trong chốc lát, mở miệng hỏi.

" Có lợi cho cơ thể anh!" Lâm Duẫn Nhi trừng mắt nói.

Ngô Thế Huân nhìn cô trong chốc lát, đặc biệt nghiêm túc hỏi: "Uống rồi có thể được khen thưởng một nụ hôn không?"

"......" Lâm Duẫn Nhi ngây ngốc đứng đó. Chàng trai lạnh lùng đâu rồi! Làm sao lại trở thành một người vô sỉ mặt dày hết mức như vậy!

Ngô Thế Huân bê thuốc trên tay cô để qua bên cạnh, ánh mắt rơi trên người cô không có dời đi, lại lần nữa hỏi: "Thế nào?"

Lâm Duẫn Nhi nói thầm, "Uống rồi cũng đâu phải tốt cho em đâu!" Hoá ra cô còn phải dỗ anh uống?

Ngô Thế Huân sắc mặt trầm vài phần, đem ly thuốc đẩy xa, "Mang đi."

Anh nói xong, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Muốn mang đi cô lập tức mang đi! Chưa thấy ai trẻ con như vậy! Lâm Duẫn Nhi bực mình, bưng cái ly đi ra ngoài, "Dù sao điều nên làm thì đã làm rồi, chính anh không chịu phối hợp, về sau cũng đừng nói với mẹ anh em không chăm sóc tốt cho anh."

"Vai diễn em muốn đã dành cho Thôi Tiểu Như." Lâm Duẫn Nhi mới vừa đi tới cửa, Ngô Thế Huân bỗng lên tiếng.

Lâm Duẫn Nhi bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại, vẻ mặt khó tin, "Ngô Thế Huân, anh đã đồng ý cho em...."

"Vẫn có thể đổi ý." Ngô Thế Huân ngước mắt nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười, "Nhưng.. Vẫn còn cơ hội để em thể hiện......" Anh nâng cằm, chỉ chỉ cái ly trong tay cô.

"......"


Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc đã hiểu được người ở phía dưới, không thể không cúi đầu. Nhưng, cũng chỉ hôn một chút, so quy tắc ngầm trong giới giải trí, cô đã được tính là may mắn. Đương nhiên, càng quan trọng hơn, người này là Ngô Thế Huân, người cô đã từng yêu rất nhiều năm, cho nên, cũng không có chút kháng cự nào.

Cô cúi người, nhanh chóng hôn lên mặt Ngô Thế Huân một cái.

Ngô Thế Huân trầm mặt, "Đây là thành ý của em?"

"Ngô Thế Huân anh đừng quá đáng!" Lâm Duẫn Nhi có chút tức giận, gắt gao cau mày.

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng gõ hai cái lên ly thuốc.

Lâm Duẫn Nhi cúi người hôn lên môi anh một chút, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, "Vừa lòng chưa?! Uống thuốc đi!"

Ngô Thế Huân nhìn bộ dạng cô nhăn nhó bực bội, tâm tình cực kì thoải mái mà cười lớn.

Rốt cuộc chờ đến lúc Ngô Thế Huân uống thuốc xong, Lâm Duẫn Nhi bưng cái ly đi ra ngoài, trong miệng liên tục lẩm bẩm, "Huân ba tuổi! Huân biến thái! Huân hạ lưu! Huân ấu trĩ!"

Lâm Duẫn Nhi đi rồi, Ngô Thế Huân lại lấy quyển sổ từ trong ngăn tủ ra xem.

Mở ra, trang giấy có chút ố vàng, đây là lúc anh học cấp ba mua, bên trong viết rất nhiều, đều là về Lâm Duẫn Nhi. Trang đầu tiên, còn dán một tấm ảnh của Lâm Duẫn Nhi, cô nằm trên bàn ngủ, ánh mặt trời xuyên qua chiếu lên đỉnh đầu cô, đem tóc cô biến thành một màu nâu nhạt,.

Đó là năm thứ hai, anh ở trong phòng tự học, cô ôm sách đến phòng tự học muốn cùng anh học bài. Nhưng chỉ được một lúc, cô liền nằm trên bàn ngủ mất.

Anh ngơ ngẩn nhìn cô, nhịn không được cúi xuống hôn lên trán cô một cái.

Khi đó, ánh nắng lấp lánh, anh cho rằng cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, quay đầu liền có thể thấy cô. Đáng tiếc sau đó, anh vẫn làm cô tức giận bỏ đi.

Cuộc đời đã không có Lâm Duẫn Nhi, sống một ngày cũng như một năm, buồn chán như nhau.

Buổi tối hôm nay, trời tự nhiên nổi sấm chớp.

Lâm Duẫn Nhi bị đánh thức liền hoảng sợ, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Cô từ bé đã sợ sấm chớp, bởi khi còn nhỏ có một lần suýt bị sét đánh chết.

Cô ôm chăn run bần bật trên giường, nhưng bên ngoài tiếng sấm ngày càng to, không có ý định dừng lại.

Cô ôm chăn xuống giường, chạy ra khỏi phòng.

Thư phòng đèn còn sáng, cô kiền chạy tới gõ cửa.

"Vào đi." Ngô Thế Huân nói.

Lâm Duẫn Nhi đẩy cửa đi vào, Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn cô bọc chăn đứng ở cửa, hơi nhíu mày một chút, "Em làm gì vậy?"

Lâm Duẫn Nhi chỉ vào ghế sô pha lớn trong thư phòng, "Em đêm nay...... Có thể ngủ ở đây không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com