Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Chương 12

Harry không nói dối - con gia tinh vui vẻ đón tiếp Severus, sau đó vội vàng lùa họ vào trong nhà ăn. Một bữa tối thịnh soạn đã được dọn ra sẵn. Những ký ức cuối cùng của ông ở căn bếp này lướt qua trong đầu, Severus chợt cảm thấy không vui. Căn phòng vang vọng lại những cuộc họp với Hội, của Albus, Lupin Nymphadora, và những người khác .

Ông nghĩ về từng người một, tập trung vào vài người đặc biệt. Mãi mới có thể thể tập trung vào người thanh niên bằng xương bằng thịt ở đầu bàn bên kia.

Severus kể sơ qua về chuyến đi của ông, thi thoảng lại tự trả lời những câu hỏi chính mình đặt ra về tình hình của Harry. Ăn xong, cả hai ra ngoài phòng khách, mấy món đồ nội thất gớm ghiếc Severus nhớ từng đặt ở đây giờ đã không còn.

Harry ngồi trên một chiếc ghế bập bênh bằng gỗ, thoải mái gác chân lên một chiếc ghế ottoman. Ở đối diện, Severus chọn một chiếc ghế bành bọc vải chintz gợi nhắc ông về Albus.

"Ngôi nhà," Severus lên tiếng hỏi, "vẫn còn yểm bùa Fidelius à?"

"Tôi vẫn để nó như vậy. Sau vụ tai nạn, Arthur đã thuyết phục tôi tốt nhất nên rời khỏi đó. Thực sự thì tôi chưa bao giờ sống ở đây trước đây. Và tôi đoán tôi cũng không ở trong tình trạng tốt nhất để mà, ông biết đấy, có thể tự bảo vệ mình. Tôi cũng cần sự riêng tư nữa." Harry nhún vai.

"Cũng đúng," Severus đồng ý, thầm cảm ơn lòng tốt của Arthur Weasley. "Vậy hãy kể cho ta nghe về cửa hàng của cậu đi."

Ông lắng nghe Harry nói chuyện, quan sát khi cậu thư giãn trong lãnh thổ quen thuộc. Đó là khía cạnh của Harry mà ông cũng chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy: một chàng trai có khiếu kinh doanh, người đã khởi nghiệp thành công ở tuổi mười tám trong thế giới Muggle."

"Cũng không có gì nhiều để kể. Tôi thật ngốc vì đã không mang theo giấy tờ tùy thân, đặc biệt là trong lãnh thổ của Muggle. Tôi không nghĩ chúng muốn biết tôi là ai vì tôi đã bị ném lại ở nơi nơi cách đó hàng dặm. Nếu tôi không tỉnh lại...." cậu mỉm cười "thì cửa hàng cũng không trụ được lâu nữa đâu. Vì quân đoàn Dumbledore đã đi tìm tôi mà."

"Vậy là cậu vừa bán cửa hàng của mình à?" Severus hỏi.

Harry quay mặt đi. "Tôi đã phải ở trong bệnh viện Thánh Mungo gần một tháng. Tôi cũng suy nghĩ về việc có nên bắt đầu lại hay không. Nhưng nếu có chuyện gì xảy khác xảy ra....thì sẽ còn kinh khủng đến mức nào nữa". Cậu nhìn lên và nở một nụ cười gượng gạo. "Nên tôi bán phắt nó luôn rồi chuyển về đây. Tất nhiên cũng nhờ vài người bạn giúp sửa sang lại nữa. Hermione, Ron, rồi Neville, Luna, Oliver và Ginny."

Severus không thể ngăn mình lại. "Phải nói là ta có chút thất vọng vì cô ấy đã bỏ rơi cậu trong lúc cậu cần cô ấy nhất."

Mắt Harry lóe lên."Thế à, đó lại là những gì tôi nghĩ về ông đấy," cậu nói, giọng điệu dường như ám chỉ rằng cậu đã thực sự nghĩ như vậy nhiều lần trước đây. Severus chưa kịp phản đối, Harry xua xua tay "Nhưng giờ thì không sao đâu. Ông không biết gì cả, nên tôi mới là người sai nhỉ. Hơn nữa, chuyện giữa Ginny và tôi - đã kết thúc từ lâu rồi. Tôi đã bóng gió nói tới điều đó, ông nhớ chứ?"

Tất nhiên Severus vẫn còn nhớ, ông gật đầu." Phải, cậu có nói. Nhưng khi ta tình cờ gặp cậu hôm thứ Sáu, ta đã tưởng rằng cậu và cô ấy.....vì đứa bé đó."

Harry bật cười thành tiếng, tâm trạng dường như đã vui vẻ trở lại. "Ừ, ông nói đúng. Tôi có thể hiểu tại sao ông lại nghĩ như vậy. Than ôi, Dodie không phải của con tôi, mặc dù đáng ra có thể là vậy." Đôi mắt cậu nhìn xa xăm một lúc, rồi tập trung lại vào Severus. "Thật mắc cười phải không, làm thế nào mà cuộc sống của cả hai chúng ta lại thay đổi gần như cùng một lúc - ông bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới, còn tôi thì gặp tai nạn?"

"Hừm, mắc cười là cách dùng từ hài hước đấy," Severus phản đối, khiến Harry lại cười lớn. Khi bình tâm trở lại, cậu hỏi: "Tại sao vậy? Tôi luôn tự hỏi, tại sao lúc đó ông lại đi ra nước ngoài?"

Khoảnh khắc của sự thật đã đến. Severus biết điều đó, tim ông bắt đầu đập nhanh hơn một chút. "Những tháng ngày sau khi rời Delos rất khó khăn— ta đã phải học cách sống một mình mà không cần ai giúp đỡ, sắp xếp đồ đạc của Albus, cố gắng mường tượng phần đời còn lại của mình sẽ như thế nào. Có quá nhiều việc mà trước đây ta không có thời gian để làm." —những điều ta chưa bao giờ tin rằng mình sẽ làm." Ông hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục.

"Sau đó vì cô đơn và bồn chồn, ta quyết định gác lại mọi thứ ở đây và dành thời gian ngắm nhìn thế giới, không chìm đắm vào quá khứ nữa." Ông ngả người về phía trước, chống khuỷu tay lên đùi khi bắt gặp ánh mắt của Harry. "Cậu biết đấy, sự thất vọng đã thúc đẩy ta lên đường. Một người bạn của ta đã bỏ lỡ một cuộc hẹn rất quan trọng." Giọng ông dịu dàng hơn. "Nhưng sự thật là ta đã hoàn toàn hiểu lầm cậu ấy. Và ta mới biết được điều này mấy ngày nay thôi..." Mặt Harry hoàn toàn biến sắc, mắt mở to như cố gắng nói điều gì đó nhưng không thể. Severus đành tiếp tục.

"Ta đã ở đó, Harry."

Harry nắm chặt tay ông. "Ông đã ở đó?" cậu nói gần như thì thầm.

Severus kéo ghế lại gần, đầu gối của họ gần như chạm nhau. "Đúng vậy. Ta đã đợi ở đó khoảng một tiếng sau đó rời đi. Tuy nhiên, ta cũng chỉ loanh quanh Hogsmeade một lúc thôi. Ta tự nhủ rằng có lẽ cậu chỉ đến muộn, hoặc do ta đã nhớ nhầm giờ. Ta quay lại quán Đầu Heo lúc mười giờ, và sau đó... phần còn lại thì cậu biết rồi đấy."

Hai má Harry chợt ửng hồng, hiện lên rất rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt. "Ông đã ở đó," cậu lặp lại, lần này là trong sự ngạc nhiên. "Nhưng như thế có nghĩa là ông đã quyết định..." Cậu dừng lại, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng nhưng sau đó lại thoáng chút thất vọng. Severus hơi nhíu mày, ông không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau nét mặt ấy.

"Như lời cậu nói trước khi chúng ta rời khỏi Delos," Severus ngập ngừng, quan sát Harry với vẻ lo lắng. "Thời gian và khoảng cách khiến mọi chuyện rõ ràng hơn. Ta không ngừng nghĩ về cậu...và nhớ cậu. Có rất nhiều điều mới mẻ trong cuộc sống của ta mà ta muốn kể cho cậu nghe. Vì vậy, ta đã quyết định đến quán Đầu Heo."

Harry trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi nhìn vào mắt ông. "Vậy tại sao ông lại nói dối?"

Đến lượt Severus đỏ mặt. "Ta đã cắt ngang lời cậu nói, đúng chứ? Vì ta tưởng cậu định xin lỗi vì đã không đến. Và ta không thể chịu được khi nghe điều đó, nhất là khi ta đã nghĩ rằng cậu đã kết hôn và có một đứa con."

Harry gật gù như đã hiểu ra mọi chuyện. Cậu ngồi bất động trong giây lát, chớp chớp mắt như thể đang suy nghĩ điều gì đó, rồi ngước lên mỉm cười yếu ớt. "Chà, thật tốt khi được biết."

Họ im lặng một lúc. Sau cùng, Severus lên tiếng hỏi, "Có điều này ta luôn tự hỏi mình trong mấy ngày qua. Là nếu không vì vụ tai nạn, cậu có đến không?"

Harry đáp lại không chút do dự. "Tôi đã mong ngóng từng ngày để tới cuộc hẹn đó," cậu nói một cách đăm chiêu. "Tôi không nghĩ nhiều về những gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu cả hai ta đều xuất hiện." Màu hồng càng in đậm trên gò má. "Nhưng mà...." Cậu dừng lại và mỉm cười dũng cảm. "Tôi đương nhiên biết rằng điều này—" cậu khẽ vẩy vẩy tay trái. "—sẽ thay đổi mọi thứ. Nhưng như tôi đã nói, tôi mừng vì biết ông đã tới."

Không khó để đoán được diễn biến tiếp theo của cuộc trò chuyện giữa hai người họ. Severus đột nhiên hiểu được nét mặt thất vọng của cậu vài phút trước. "Cậu nghĩ rằng cái chấn thương ấy có thể thay đổi ta à?" ông nghiêm giọng. "Ta thấy hơi bị xúc phạm đấy."

Harry ngồi thẳng dậy vặc lại. "Trong hai năm qua, tôi cứ đinh ninh rằng đây chính là lý do vì sao ông không liên lạc gì với tôi cả. Xin lỗi, nhưng tôi cũng đang cố gắng làm quen với nó đây ..."

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com