(JoongDunk) Gnasche
- Người đại diện mới kia tên là gì thế?- Natachai Boonprasert, "Viên ngọc quý giới thời trang" đấy, trông ngọt nhỉ?- Từ nay gọi viên ngọc này bằng cái danh khác được rồi đấy.- WTF?- Gọi là "Người của Archen Aydin".…
- Người đại diện mới kia tên là gì thế?- Natachai Boonprasert, "Viên ngọc quý giới thời trang" đấy, trông ngọt nhỉ?- Từ nay gọi viên ngọc này bằng cái danh khác được rồi đấy.- WTF?- Gọi là "Người của Archen Aydin".…
Natachai chờ đợi một câu nói là "Có Yêu!" rồi sẽ tự huyễn hoặc mình câu nói đó có bao nhiêu thật lòng.…
Natachai nói, trên đời này chỉ có hai chất kích thích duy nhất cậu từng thử qua:Thứ nhất là rượu mạnh.Thứ hai là Joong Archen.…
Natachai hơi rướn người, tay đẩy về phía hắn một shot B52 rực lửa, khi giữa hai người chỉ còn cách nhau một shot rượu, giọng cậu trầm trầm:- Joong Archen, muốn tôi gọi tên anh ở trên giường không?…
"Mình là của nhau anh nhé, để khi bàn tay em đưa ra không sợ hãi phải kiếm tìm một bàn tay nắm lấy. Mình là của nhau, để khi em đưa mắt nhìn quanh sẽ gặp ánh mắt anh ấm êm, đủ để biết mỗi bước chân vẫn có anh theo dấu. Mình là của nhau, để khi em gọi tên anh còn có người đáp trả, còn nghe thấy tiếng "Ơi" thật an yên. Anh, anh của em, đừng của ai anh nhé..."…
Chỉ là, anh vẫn đang hát mãi một điệp khúc vương trên vai bạn mà thôi.…
"Yêu thằng bé không chỉ là ở bên nó mà còn là bảo vệ nó, cho nó một cuộc sống bình an và hạnh phúc, con làm được không?"Những lời nói của mẹ nuôi cứ văng vẳng bên tai Archen. Anh làm được không? Khẽ ôm Natachai vào lòng, hơi ấm này, an yên này, anh có bảo vệ được không?…
Natachai là thói quen. Natachai là con mèo nhỏ hằng đêm lén từng chút một nằm lại gần tấm lưng của Archen, mỉm cười ngây ngốc rồi ngủ ngon lành.…
Người đàn ông ấy hay đứng phía bên ngoài cánh cửa sổ có tấm rèm hai lớp trắng vàng cũ kĩ ngả màu. Người ấy đến vào lúc chiều muộn, khi những con chim chẳng buồn bậu trên mái nhà, khi những đứa trẻ nô đùa kéo tay nhau chạy ngang cánh cửa, người ấy cứ đứng đó, mắt nhìn vào đây đau đáu những niềm đau.…
Xin mẹ cha hiểu được rằng, niềm vui của con là đây.…
Tình đơn phương như một con điếm đỏng đảnh. Dễ dàng đến, đeo bám lấy tâm trí và trái tim chúng ta, kiêu kì ra giá rồi sẵn sàng nguẩy đít quay đi nếu không nhận được cái giá thích đáng.…
Mẩu truyện nhỏ, tuỳ tiện viết.…
Viết vào một đêm buồn, truyện mô típ cũ, cũng chẳng đau tới mức khóc được, nhưng thôi, đọc tạm nhé.…