Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Chưa bao giờ Điền Chính Quốc tin vào những giấc mơ, người ta thường bảo nếu chiêm bao không phải điềm báo cho điều sắp đến, thì cũng là những việc trái với hiện thực, còn cậu luôn quy nó vào mê tín dị đoan. Ngặt nỗi tình hình có vẻ không khéo thế, ban ngày cậu quẩy tung nóc ở trường đua ngựa, chập tối lại túm tụm đánh chén với đám Từ Khải Phong, cả bàn nhậu chỉ có mỗi cậu không uống rượu, còn bị Mạc Tiến cười nhạo “chồng quản nghiêm”. Tan cuộc ai về nhà nấy, đúng lúc tài xế nhà họ Mạc bị kẹt trên đường, Mạc Tiến muốn đi nhờ xe, cậu bèn tiễn giúp một đoạn.

Biệt thự thường sống nằm ở ngoại ô thành phố, nhưng bây giờ hơi mệt, Điền Chính Quốc bèn quay đầu xe ngay đoạn đèn xanh đèn đỏ, định về căn nhà nhỏ gần hiệu sách ngủ tạm. Lúc gần đến nơi thì di động reo lên, là Kim Thái Hanh gọi.

Điền Chính Quốc dừng xe ven đường, bắt máy báo cáo những việc đã làm trong ngày theo lệ thường, nào là sáng sớm dậy chạy bộ, xế trưa ngồi nhà cày game, chiều hẹn đi uống trà với Mạc Tiến và Từ Khải Phong.

Còn mấy chuyện như quậy banh chành trên lưng ngựa cả ngày trời thì nhất quyết giấu nhẹm.

Kim Thái Hanh lâu lâu ậm ừ vài tiếng, trước khi tắt máy bảo tối mai về. Giọng điệu Điền Chính Quốc vẫn tỉnh bơ, nhưng ánh mắt sáng lên hẳn: “Về xử em đúng không?”

Tiếng cười khe khẽ của Kim Thái Hanh như gãi vào màng nhĩ của cậu, khiến nỗi ngứa ngáy từ lỗ tai lan thẳng xuống bên dưới. Cúp máy xong, cậu úp mặt xuống tay lái một lát, sực nhớ hình như gel bôi trơn xài hết rồi, quay đầu thấy đường cái đối diện có một cửa hàng tiện lợi, bèn cầm ví thong thả cuốc bộ qua.

Điền Chính Quốc mua gel bôi trơn với một túi đồ ăn vặt, để dành tối vừa coi đá bóng vừa nhâm nhi.

Lúc nhỏ hai người cũng thường thức khuya xem đá bóng, Điền Chính Quốc với túi đồ ăn vặt chiếm cả cái giường của Kim Thái Hanh, đẩy hắn xuống ngồi dưới thảm. Cậu ăn một hơi từ đầu trận tới cuối trận, xem xong lăn quay ra ngủ, xả đầy giường đầy đất cho người ấy dọn.

Kim Thái Hanh chẳng mấy mặn mà với đồ ăn vặt, quá lắm chỉ uống lon bia là cùng, được cái chưa bao giờ can thiệp vào việc ăn uống bê tha của cậu, thi thoảng chỉ mắng đôi câu, ai bảo Điền Chính Quốc làm rớt cặp chân vịt lấm lem dầu mỡ kia lên giường.

Hồi đó sướng biết mấy, vừa được thức đêm, lại còn được ăn vặt thỏa thích.

Bây giờ dễ gì được làm mấy việc đó nữa, bác sĩ dặn nhất định phải chú ý phân bổ thời gian làm việc và nghỉ ngơi, ăn uống cũng phải thanh đạm hết mức, thế là chồng Hanh cấm tiệt em Quốc bật TV lúc nửa đêm, cũng không cho ăn vặt nữa.

Hôm nay Kim Thái Hanh không có ở nhà, vừa khéo tối có trận bóng, Điền Chính Quốc cứ như thằng con nghịch ngợm được ba mẹ cho ở nhà một mình, háo hức lên kế hoạch quẩy xuyên đêm.

Lòng phấn khởi đến mức lúc cầm ví băng qua đường, cậu còn ngâm nga mấy bài hát lạc điệu.

Ngờ đâu giọng ca lại bị tiếng thét chói tai của phụ nữ cắt ngang, hai bóng đen xẹt qua trước mắt nhanh như cắt, đuổi theo sau là một cô nàng hớt ha hớt hải.

“Đứng lại! Túi xách của tôi!”

Cuối năm rồi, ăn cướp hoành hành khắp những con phố sầm uất náo nhiệt. Người qua đường nếu không tò mò thì cũng dửng dưng rướn cổ hóng hớt, có kẻ lấy di động ra chụp ảnh, cũng có kẻ tiện tay bấm gọi 110.

Người duy nhất xông lên là một anh chàng cao ráo khoác áo bành tô, chân dài thẳng tắp, vạt áo tung bay, mỗi tội túi đồ mà chàng ta ném bên đường hơi bị lệch tông, lẫn trong một đống khoai tây chiên bò khô cay xé sợi bỗng đâu lòi ra một tuýp gel bôi trơn bắt mắt.

Điền Chính Quốc chạy nhanh như bay, hai thằng ăn trộm hốt hoảng vọt bừa vào dòng xe cộ, làm ùn tắc cả một hàng xe dài dằng dặc. Cậu lại chẳng nề hà, lách mình qua làn xe, nhìn từ góc độ của người đứng ngoài, thậm chí còn thấy cậu bình tĩnh thong dong, thành thạo có thừa. Sau vài tiếng phanh xe bén ngót, bọn trộm chui tọt vào một con hẻm nhỏ u ám. Điền Chính Quốc vào theo, dồn bọn chúng vào góc tường, chìa tay phải ra, nhịp thở vẫn vững vàng: “Đưa túi đây.”

Hai thằng ăn trộm không hẹn mà cùng vung dao găm. Ánh mắt Điền Chính Quốc tối sầm, khóe miệng khẽ nhếch, chẳng những không lùi lại mà còn sấn tới. Ngay lúc một kẻ vung dao nhào qua, cậu nhấc khuỷu tay húc thẳng vào mặt đối phương, động tác vừa chuẩn vừa hiểm, tiếp theo dùng tay còn lại ghìm chặt cổ tay của tên trộm, sau một tiếng vang khe khẽ, chỉ thấy gã ta nắm cổ tay bị trật khớp, ngã nhào xuống đất hét thảm thiết.

Giải quyết tên còn lại cũng chẳng tốn công sức mấy, Điền Chính Quốc lấy lại túi xách, chờ cảnh sát tới rồi mới quay về theo đường cũ.

Nạn nhân liên tục nói xin lỗi, cậu chỉ cười trừ, ngồi xổm dưới đất nhặt đống đồ ăn vặt cho vào túi, đoạn cầm gel bôi trơn lên ước lượng, cuối cùng quyết định trở vào cửa hàng tiện lợi mua tuýp mới.

Mãi khi về tới nhà, cậu mới phát hiện tay áo bành tô bị rạch thủng, áo sơmi bó sát còn dính vài vệt máu.

“Má!” Điền Chính Quốc đành ra ngoài thêm chuyến nữa, trước tiên đến bệnh viện sát trùng băng bó, rồi lại đến đồn công an yêu cầu kiểm tra hung khí. Vết dao bé tẹo chẳng hề hấn gì, chỉ sợ dao không sạch thôi.

Cũng may bọn trộm vặt này không nguy hiểm như cậu tưởng, trên dao không có gì hết.

Nhìn gương thấy miệng vết thương tí tẹo ở cánh tay, Điền Chính Quốc không khỏi buồn cười, nhưng rồi lại thấy bất đắc dĩ.

Bản lĩnh khi còn ở bộ đội đặc chủng mất sạch rồi —— Bằng không đã chẳng bị đám trộm vặt bất ngờ rạch cho một nhát, thế mà đầu óc vẫn giữ nguyên sự cảnh giác của lính đặc chủng, luôn cho rằng hễ là dao thì chắc chắn sẽ bôi thứ bệnh hoạn trên lưỡi.

Ngờ đâu bằng vào đám trộm vặt chuyên giật đồ của bà già và trẻ con dịp năm mới, thật ra chẳng mưu sâu kế hiểm đến vậy.

Vết thương không sâu lắm, chắc hôm sau sẽ kết vảy thôi. Điền Chính Quốc ngắm nghía một lát, con ngươi bỗng híp lại, lẩm bẩm: “Thôi chết.”

Ngày mai Kim Thái Hanh về tới rồi, ngộ nhỡ nhìn thấy vết thương này…

Điền Chính Quốc trợn ngược mắt, lúc đuổi theo bọn cướp trên đường cái, nhịp tim cũng chưa đập nhanh đến thế, vậy mà giờ lại thình thịch thình thịch nảy loạn xạ.

Bị thương ở chỗ dễ thấy như vầy, chắc chắn Kim Thái Hanh sẽ phát hiện.

Cậu nhíu mũi, hết cả hứng xem bóng.

Càng tệ hơn là sáng hôm sau, vừa xuống giường đã thấy eo nhức chân đau khôn tả. Lâu lắm rồi không cưỡi ngựa, cơ bắp kháng nghị tập thể. Điền Chính Quốc nhịn đau lết vài bước, vừa nghĩ đến việc tối nay Kim Thái Hanh sẽ về xử mình, đầu óc bèn xoay chuyển thần tốc.

Chập tối, Kim Thái Hanh về tới nơi, Điền Chính Quốc mặc âu phục thủ công bước ra chào đón, nhiệt tình miễn chê, đẩy người yêu vào tường hôn tới tấp. Nụ hôn dần trượt xuống dưới, cậu tháo dây nịt của hắn, cắn khóa quần kéo xuống, hấp tấp hôn lên vật cách lớp quần lót.

Kim Thái Hanh đỡ gáy cậu, hỏi: “Sao gấp thế?”

Điền Chính Quốc chẳng nói chẳng rằng, chỉ đáp lại bằng những nụ hôn lẫn cái liếm nóng bỏng. Dương vật của Kim Thái Hanh cương lớn trong miệng cậu, chống căng khoang miệng ướt mềm. Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, đầu lưỡi phác họa thân cán, ra sức nuốt sâu, chẳng mấy chốc nước bọt đã tràn khỏi khóe môi, làm bật lên tiếng rên rỉ phát ra từ sâu trong cổ họng hắn.

Bàn tay đặt sau gáy đột nhiên dùng sức, Kim Thái Hanh ép cậu nhả ra. Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay níu lấy quần tây của đối phương, mè nheo: “Anh Hanh, cho em đi.”

Hắn kéo cậu lên, khóe miệng Điền Chính Quốc giần giật, vẻ mặt bỗng chốc lấm la lấm lét.

Bắp thịt nhức mỏi cả ngày trời, chẳng chịu nể nang cậu, hình như bây giờ còn nhức hơn.

Điền Chính Quốc bám dính trên người chồng yêu, tay phải kéo cà vạt của đối phương, mặt mày cong cớn, quyến rũ hết biết: “Bây giờ em muốn làm, mặc âu phục làm với anh, cưỡi trên người anh làm với anh.”

Chỉ có như thế mới giấu được miệng vết thương trên cánh tay một cách tự nhiên nhất, cũng hạn chế bớt việc đau đến nhăn mặt lè lưỡi khi bị nhấc chân lên động phải gân thịt.

Kim Thái Hanh ngang ngạnh nhường ấy, Điền Chính Quốc không muốn bị bóc phốt vụ ghé trường đua ngựa tung tẩy, còn bị người ta rạch một nhát.

Chồng Hanh sẽ nổi giận.

Hai người gần gũi đến mức hơi thở giao hòa, Kim Thái Hanh vén áo sơmi trong âu phục của cậu lên, tay luồn vào từ bên dưới, mò mẫm cơ bụng và eo lưng.

Làm chuyện thẹn với lòng, khó tránh khỏi nôn nao. Bắp thịt toàn thân Điền Chính Quốc căng đến cứng đờ, thế nhưng chính cậu lại chẳng nhận ra.

Đột nhiên, Kim Thái Hanh ấn mạnh lên xương cụt của cậu, gằn giọng ra lệnh: “Cởi bộ đồ này xuống cho anh.”

Điền Chính Quốc sửng sốt, vội nói: “Là tình thú đó hiểu không? Em muốn mặc âu phục làm nha.”

“Em muốn mặc âu phục làm, hay định dùng âu phục che giấu những thứ không muốn anh thấy?” Giọng Kim Thái Hanh lạnh buốt: “Cởi mau, đừng để anh động tay.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com