Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Tình Cảm Tay Ba

Ảo ảnh sụp đổ. Không gian méo mó của Trọng Thủy vỡ tan như một tấm gương, trả lại cho Gióng và Sơn Tinh thế giới thực tại: một chiến trường hỗn loạn, ngập trong nước lũ và tiếng gào thét. Cả hai vẫn trần truồng, trên người dính đầy mồ hôi và tinh dịch của chính mình và của đối phương. Sự thật trần trụi đó, dù chỉ diễn ra trong vài giây, đã khắc sâu vào tâm trí họ một dấu ấn không thể phai mờ.

Họ nhìn nhau. Sự ngượng ngùng đã biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa căm hận lạnh lẽo, nhắm thẳng vào kẻ thù thật sự của họ. Nhưng xen lẫn trong sự căm hận đó, là một sự thấu hiểu ngầm. Họ đã cùng nhau trải qua một sự sỉ nhục tột cùng, và cùng nhau vượt qua nó. Họ đã nhìn thấy con quỷ sâu thẳm nhất bên trong đối phương, và cũng đã chấp nhận nó. Mối liên kết giữa họ, giờ đây, đã trở nên phức tạp và bền chặt hơn bất kỳ sợi dây xích nào.

Không nói một lời, cả hai cùng lao vào cuộc chiến. Gióng vung roi sắt, Sơn Tinh dời non lấp bể. Sức mạnh của họ, sau khi đã được "thông" nhau qua một cơn cực khoái bệnh hoạn, dường như đã hòa quyện vào làm một. Họ chiến đấu như một thể thống nhất, bọc lót cho nhau, tấn công cùng một nhịp, khiến cho đội quân thủy tộc của Thủy Tinh tan tác.

Trong lúc đó, ở kinh thành Phong Châu, Mỵ Nương đứng ngồi không yên. Nàng đứng trên lầu cao, nhìn về phía chân trời đen kịt, nơi bão tố đang gào thét. Nàng lo lắng cho Sơn Tinh, người chồng mới cưới của mình. Nhưng trong lòng nàng, một nỗi lo lắng khác, mơ hồ và khó hiểu hơn, lại dành cho Gióng. Chàng là đối thủ của chồng nàng, nhưng chàng cũng là một vị anh hùng, người đã chiến đấu vì đất nước. Và trong trận đấu vật hôm trước, nàng đã thấy được một điều gì đó trong ánh mắt của cả hai khi họ quấn lấy nhau, một điều gì đó còn mãnh liệt hơn cả sự thù địch.

Nàng không thể ngồi yên chờ đợi được nữa. Nàng là con gái của Vua Hùng, mang trong mình dòng máu của sự quả cảm. Nàng quyết định phải đến tận nơi, để xem chuyện gì đang xảy ra, để ở bên cạnh người chồng của mình. Bất chấp sự can ngăn của các thị nữ, nàng bí mật rời khỏi cung điện, cưỡi một con ngựa trắng, phi thẳng về phía ngọn núi Tản Viên đang bị nhấn chìm trong biển nước.

Khi nàng đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hoàng. Nước ngập mênh mông, dân chúng lầm than. Và giữa trung tâm của cơn bão, nàng thấy hai người đàn ông đó. Họ đang chiến đấu, kề vai sát cánh, trần truồng và dũng mãnh như hai vị thần chiến tranh. Thân hình cường tráng của họ, một trắng một đồng, lấp lánh dưới ánh chớp, tạo thành một bức tranh đầy sức mạnh và vẻ đẹp hoang dã.

Nàng nấp sau một tảng đá, lặng lẽ quan sát. Nàng thấy được sự ăn ý của họ, thấy được cách họ liếc nhìn nhau, những cái gật đầu không cần lời nói. Và nàng hiểu ra. Mối liên kết giữa họ không chỉ đơn giản là của những người đồng đội. Nó sâu sắc hơn, phức tạp hơn, và cũng... nồng cháy hơn.

Một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng Mỵ Nương. Không phải là sự ghen tuông, cũng không phải là sự ghê tởm. Mà là một sự tò mò. Một sự tò mò cháy bỏng. Nàng muốn biết, thứ gì đã có thể kết nối hai người đàn ông kiêu hãnh như vậy? Thứ gì đã khiến họ có thể quên đi cả sự thù địch, quên đi cả nàng, để hòa làm một giữa trận chiến? Nàng muốn nếm thử nó.

Cuộc chiến kéo dài đến tận đêm khuya. Cuối cùng, Thủy Tinh, kiệt sức và thất bại, đã phải rút quân. Cơn bão tan, mặt biển trở lại yên bình.

Gióng và Sơn Tinh đứng đó, giữa bãi chiến trường ngổn ngang xác thủy quái, thở hổn hển. Họ đã chiến thắng. Họ quay lại nhìn nhau, và lần này, họ mỉm cười. Một nụ cười của sự công nhận, của sự tôn trọng, và của một bí mật chung.

Họ dựng một cái lều tạm ngay trên sườn núi để nghỉ ngơi. Cả hai đều kiệt sức, chỉ kịp lau qua người rồi ngã vật ra hai chiếc giường cỏ cách nhau không xa.

Nhưng họ không ngủ được.

Không khí trong lều đặc quánh sự im lặng và một sự căng thẳng hữu hình. Họ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của nhau. Ký ức về khu rừng Mê Hồn, về màn tra tấn của Trọng Thủy, lại ùa về. Con cặc của cả hai, một cách không tự chủ, lại bắt đầu cương cứng lên.

Đúng lúc đó, tấm rèm lều được vén lên.

Mỵ Nương bước vào. Nàng đã cởi bỏ bộ y phục công chúa, chỉ khoác trên người một tấm áo choàng mỏng. Dưới ánh lửa bập bùng, thân hình ngọc ngà của nàng ẩn hiện đầy khiêu khích.

"Chàng... và cả ngài nữa,"
nàng cất tiếng, giọng nói trong veo nhưng đầy vẻ quả quyết.
"Cả hai đều đã rất vất vả rồi."

Gióng và Sơn Tinh giật mình, vội vàng ngồi dậy, kéo chăn che đi hạ bộ. "Mỵ Nương! Sao nàng lại ở đây?" Sơn Tinh lắp bắp.

Mỵ Nương không trả lời. Nàng chỉ lẳng lặng bước tới, đứng giữa hai chiếc giường. Nàng nhìn Gióng, rồi lại nhìn Sơn Tinh. Ánh mắt của nàng không có sự trách móc, chỉ có một sự thấu hiểu sâu sắc.

"Ta đã thấy tất cả."
Nàng nói.
"Ta thấy hai người đã chiến đấu cùng nhau. Và ta cũng cảm nhận được... mối liên kết giữa hai người."

Nàng từ từ cởi bỏ tấm áo choàng, để nó trượt xuống đất, để lộ hoàn toàn thân thể trần truồng, thuần khiết của mình. Cặp vú non tơ, cái eo thon gọn, và khe lồn hồng hào còn chưa từng được ai khám phá.

"Ta không muốn đứng ngoài cuộc."
Nàng nói tiếp, gương mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
"Ta là vợ của Sơn Tinh. Và ta cũng nợ Gióng một mạng sống. Ta không muốn phải lựa chọn. Ta muốn... cả hai."

Nói rồi, nàng làm một hành động mà không ai có thể ngờ tới.

Nàng không đến với Sơn Tinh, người chồng của mình. Nàng cũng không đến với Gióng, người anh hùng. Nàng quỳ xuống, ngay giữa hai người.

"Hãy để ta 'chăm sóc' cho cả hai."

Nàng vươn hai tay ra, đồng thời nắm lấy hai con cặc đang cương cứng đến cực điểm của Gióng và Sơn Tinh.

"A...!"
Cả hai cùng rên lên.

Bàn tay của nàng nhỏ bé, mềm mại, mang đến một cảm giác hoàn toàn khác so với bàn tay thô ráp của một người đàn ông. Nàng bắt đầu một màn tuốt lộng chậm rãi, ánh mắt vừa tò mò vừa có chút ghen tuông.

"Hãy cho ta xem,"
nàng thì thầm,
"thứ gì đã khiến hai vị anh hùng quên cả ta."

Nàng không chỉ dùng tay. Nàng cúi xuống, đầu tiên là với Gióng. Nàng há cái miệng nhỏ xinh của mình ra, rồi từ từ, ngậm lấy con cặc khổng lồ của chàng.

"Ực... Gióng... cặc của chàng... to quá..."
Nàng rên rỉ, giọng nói bị bóp nghẹt. Nàng vụng về, nhưng lại đầy cố gắng. Chiếc lưỡi non nớt của nàng cố gắng học theo những gì nàng tưởng tượng, liếm láp, mút mát.

Gióng cảm thấy như mình sắp nổ tung. Bị chính vị công chúa thuần khiết mà chàng khao khát bú lút, trong khi đối thủ của chàng đang ngồi ngay bên cạnh, chứng kiến tất cả. Sự kết hợp giữa khoái lạc và nhục nhã này còn mãnh liệt hơn cả trong ảo ảnh của Trọng Thủy.

Sau đó, nàng nhả ra, để lại con cặc của Gióng ướt đẫm nước bọt. Nàng quay sang Sơn Tinh.

"Còn của chàng, hỡi vị thần."

Nàng cũng làm điều tương tự với Sơn Tinh. Vị thần núi, người chưa bao giờ trải qua chuyện này, cũng phải gầm lên một tiếng, cơ thể run lên vì khoái lạc.

Nàng không dừng lại ở đó. Nàng di chuyển qua lại giữa hai người, lúc thì dùng miệng, lúc thì dùng tay, tạo ra một nhịp điệu dâm đãng. Nàng đang kết nối họ lại với nhau, thông qua chính cơ thể của mình.

Cuối cùng, nàng nằm ngửa ra, giữa hai người đàn ông.

"Giờ thì,"
nàng thở hổn hển, hai chân dạng ra, để lộ cái lồn đã ướt sũng.
"Hãy đến đây. Cả hai. Hãy cho ta thấy sức mạnh của hai người. Hãy cùng nhau lấp đầy ta."

Gióng và Sơn Tinh nhìn nhau. Mọi sự nghi ngờ, mọi sự ghen tuông đều đã tan biến. Chỉ còn lại một ham muốn duy nhất.

Họ cùng nhau trườn tới. Gióng, với bản tính của một chiến binh, là người hành động trước. Chàng đè lên người Mỵ Nương, tìm đến đôi môi anh đào của nàng, trao cho nàng một nụ hôn đầu tiên đầy cuồng nhiệt. Trong khi đó, Sơn Tinh quỳ bên cạnh, chàng không chạm vào Mỵ Nương, mà dùng tay của mình, vuốt ve tấm lưng đầy sẹo của Gióng, rồi trượt dần xuống, bóp mạnh vào cặp mông săn chắc của chàng.

"A..."
Gióng khẽ rên lên giữa nụ hôn, con cặc chàng càng thêm cương cứng.

Sau nụ hôn, Gióng nhìn xuống Mỵ Nương, đôi mắt rực lửa. Chàng tách hai chân nàng ra, rồi dùng con cặc khổng lồ của mình, từ từ tiến vào.

"A... AAAAA!"
Mỵ Nương hét lên, một tiếng hét của sự đau đớn khi màng trinh bị xé toạc, nhưng cũng là một tiếng hét của sự thỏa mãn khi cuối cùng cũng được lấp đầy. Máu tươi ứa ra, hòa với dâm thủy.

Gióng bắt đầu thúc đẩy, nhẹ nhàng, nhưng đầy chiếm hữu. Sơn Tinh ở bên cạnh, chàng không chỉ vuốt ve. Chàng cúi xuống, dùng miệng của mình, bú mút cặp vú non tơ của Mỵ Nương, trong khi một tay vẫn không ngừng xoa nắn cặp mông của Gióng.

"A... a... Gióng... cặc của chàng... đang ở trong em... Sơn Tinh... miệng của chàng... đang bú vú em... sướng... sướng quá..."
Mỵ Nương rên rỉ, nàng đang được cả hai người đàn ông mạnh mẽ nhất cùng lúc phục vụ.

Khi Gióng đã gần lên đỉnh, Sơn Tinh đột nhiên nói:
"Đến lượt ta."

Gióng hiểu ý. Chàng từ từ rút ra, để lại cái lồn sưng đỏ của Mỵ Nương. Sơn Tinh không chần chừ, chàng đè lên, dùng con cặc thần thánh của mình lấp đầy nàng. Nếu Gióng mang lại cảm giác của một cơn bão, thì Sơn Tinh lại là một ngọn núi lửa, chậm rãi, nóng bỏng và đầy uy lực.

Lần này, đến lượt Gióng "phục vụ". Chàng quỳ bên cạnh, dùng miệng của mình, liếm láp, mút mát cặp vú của Mỵ Nương, trong khi tay chàng lại nghịch ngợm, luồn ra sau, vuốt ve hậu môn của Sơn Tinh.

"Á...!"
Sơn Tinh giật mình, nhưng không dừng lại.

Cuộc hoan lạc tay ba tiếp diễn, họ thay đổi vô số tư thế, khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể nhau. Họ không còn phân biệt ai là chồng, ai là tình nhân. Họ chỉ là ba cơ thể đang hòa quyện vào nhau trong một cơn bão của dục vọng.

Cuối cùng, Mỵ Nương không thể chịu đựng được nữa.
"Cả hai... em muốn... cả hai cùng một lúc..."

Gióng và Sơn Tinh nhìn nhau, một nụ cười đầy ẩn ý hiện trên môi. Họ đã nghĩ đến một tư thế hoàn hảo.

Mỵ Nương nằm ngửa ra. Gióng quỳ phía trên, dùng con cặc của mình, đâm vào miệng nàng. Sơn Tinh thì ở phía dưới, nhấc hai chân nàng lên, đâm con cặc của mình vào cái lồn đã ướt sũng.

"Ực... ực... A... A..."
Mỵ Nương không thể rên thành lời, nàng bị lấp đầy từ cả hai phía, một cảm giác vừa ngạt thở vừa sung sướng đến tột cùng.

"Sơn Tinh... ngươi thấy không?"
Gióng gầm gừ, chàng vừa thúc vào miệng Mỵ Nương, vừa nhìn xuống.
"Chúng ta đang cùng nhau địt nàng."

"Ta thấy..."
Sơn Tinh đáp lại, chàng cũng đang thúc mạnh vào cái lồn của Mỵ Nương.
"Cái lồn của nàng... đang mút chặt lấy cặc của ta... trong khi miệng nàng... đang bú cặc của ngươi... AAAAA... sướng chết mất!"

Họ cùng nhau tăng tốc, ba cơ thể hòa làm một, cùng nhau rên rỉ, cùng nhau hướng đến đỉnh cao của khoái lạc.

"RA! RA HẾT ĐÂY!"
Cả hai cùng gầm lên.

Gióng xuất tinh vào miệng Mỵ Nương, trong khi Sơn Tinh thì xuất vào lồn nàng. Mỵ Nương co giật dữ dội, nàng lên đỉnh trong một cơn cực khoái kinh thiên động địa, một phần nuốt lấy tinh hoa của Gióng, một phần đón nhận lấy tinh hoa của Sơn Tinh.

Họ ngã gục xuống, nằm đè lên nhau, thở hổn hển. Một sự im lặng bao trùm, nhưng lần này, đó là sự im lặng của sự thỏa mãn, của sự chấp nhận.

Một đêm hoan lạc tay ba, đã thay đổi số phận của cả ba người, và của cả vương quốc này, mãi mãi.

HẾT CHƯƠNG 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009